Nam Thần Nhà Tôi

Chương 20: Muốn để cô giúp anh làm gì?



Anh không ngờ hai năm nay quen nuông chiều Tưởng Song Kỳ, ngược lại khiến cô ta càng ngày càng tự kiêu ngông cuồng, cầm roi đánh người trên phim trường.

Nếu như không có Phương thị bảo vệ, không biết cô đã chết bao nhiêu lần rồi!

Phương Tinh Nghị cất điện thoại, đẩy cửa bước xuống, sải bước dài về phía phim trường, trong lúc Tưởng Song Kỳ một lần nữa giơ cao roi muốn đánh xuống, cất tiếng gọi: “Kỳ Kỳ.”

Âm thanh không lớn, nhưng lại trầm ổn có sức hút, người trên phim trường đều có thể nghe thấy.

Một roi đó của Tưởng Song Kỳ còn chưa kịp đánh xuống, cô thấy Phương Tinh Nghị đến rồi, lập tức biến thành cô bé nhỏ, chạy đến ngã vào lòng người đàn ông: “Anh Nghị, sao anh lại đến đây?”

Còn cọ cọ đầu vào ngực của anh.

Ánh mắt Phương Tinh Nghị sắc lạnh, lại không hề đẩy ra, chỉ nói: “Đưa em đi ăn trưa.” Ánh mắt tùy ý nhìn qua hiện trường, nhìn thấy Quách Nhược Linh dìu Dương Yến.

Dương Yến mặc trang phục kịch màu trắng, lúc đứng dậy, viền váy có một dải nhỏ màu đỏ, lúc bước đi, có một dòng chất lỏng chảy ra từ trong tay áo, nhỏ xuống đất, xem ra Tưởng Song Kỳ xuống tay cũng hơi ác.

“Tổng Giám đốc Phương.”

“Tổng Giám đốc Phương.”

Giới giải trí chẳng ai không biết bối cảnh của Tưởng Song Kỳ, còn cả vị kim chủ sau lưng cô.

Phương Tinh Nghị vô cùng khiêm tốn, chỉ sợ trong nước căn bản không thấy người, lúc này gặp được nhân vật lớn như thế, mọi người xung quanh đều tiến lên chào hỏi, người đàn ông chỉ điềm đạm gật đầu.

Lúc cùng Tưởng Song Kỳ về phòng nghỉ ngơi, bước chân của Phương Tinh Nghị chậm lại một lát, nói với nhân viên bên cạnh: “Lấy hai ống thuốc tốt nhất đưa cho người diễn viên dưới ô đó.”

Nhân viên bận bịu không ngừng liền gật đầu.

Bên đó, sau khi Quách Nhược Linh dìu Dương Yến ngồi xuống, gấp gáp vén tay áo của cô Dương n, lúc nhìn thấy máu tươi thấm đẫm cánh tay Dương Yến, mắt đỏ hoa chua xót: “Chị, chị ngồi đó, em đi mua thuốc cho chị.”

Cô chẳng có tên tuổi, hai người địa vị thấp kém, căn bản không lấy được thuốc của đoàn phim.

Chỉ là Quách Nhược Linh vừa muốn đi mua thuốc, một nhân viên đi tới, đưa hai ống thuốc và một cuộn băng cứu thương cho cô, sau đó đi luôn, cô còn kinh ngạc.

Nhân viên lại đưa cô thuốc?

Quách Nhược Linh chỉ coi như có người nhìn thấy Dương Yến bị thương, cho nên mới đưa thuốc cho cô, đáy lòng âm thầm mắng, nhanh chóng thay Dương Yến dùng bông băng chà rửa vết thương trên cánh tay Dương Yến.

“Chị, em xin lỗi.” Quách Nhược Linh thấp giọng xin lỗi.

“Chỉ là vết thương ngoài da thôi, không sao.” Dương Yến nói. Em gái ruột, cô cũng không thể không quan tâm.

Cô nhìn một cái về phía phòng nghỉ, vừa rồi cô thấy Phương Tinh Nghị đến rồi, Tưởng Song Kỳ nhào qua đó, quan hệ của hai người dường như không hề đơn giản: “Người phụ nữ đó có phải Tưởng Song Kỳ không?”

“Ngoài trừ cô ta, giới giải trí còn ai dám kiêu căng thế chứ?”

Dương Yến hiểu ra.

Cô nói sao lần đầu tiên nhìn thấy Tưởng Song Kỳ lại quen mắt đến vậy thì ra chị đại của giải trí Phẩm Ưu, dưới trướng của Phương thị, cô biết Phương thị có Phương Tổng Giám đốc là cha nuôi của Tưởng Song Kỳ.

Chỉ là không ngờ, kim chủ lớn nhất đằng sau người phụ nữ này lại là Phương Tinh Nghị.

Quách Nhược Linh bôi thuốc cho Dương Yến, trong miệng còn thao thao không ngừng: “Gia cảnh của cô ta cũng chẳng ra sao, còn không phải là có quý nhân giúp đỡ, nếu như em có được may mắn này của cô ta, thành danh chỉ trong tầm tay!”

“Chỉ dựa vào bộ não ngốc nghếch này của em, còn đòi thành danh?” Dương Yến vỗ vào đầu cô một cái: “Là kiểu dâng đến tận cửa để người ta chụp ảnh khỏa thân, bị đưa đến cục cảnh sát sao?”

Quách Nhược Linh ngạc nhiên, sau đó cười ngượng: “Chị, chị, chị biết rồi à?”

Dương Yến chỉ hỏi lại: “Sao em lại biết khuy áo đó là của Phương Tinh Nghị? Còn tìm qua đó nữa?”

Quách Nhược Linh không nói nữa.

Dương Yến thẳng tay véo tai cô, dùng lực rất mạnh.

“Em nói, em nói mà!” Quách Nhược Linh bị véo đau, kìm nước mắt nói: “Em cầm khuy áo đó đến cửa hàng chuyên dụng kiểm tra, mới phát hiện lai lịch của chiếc khuy áo này lớn như thế.”

“Sau đó em mượn cớ trả khuy áo, thỏa thuận với ngài Phương một lúc mà! Chị, em thật sự không có ý gì khác, em chỉ muốn trả lại khuy áo cho anh ấy, tiện thể để anh ấy cho em chút tiền bo.”

“Còn tiền bo? 1,5 tỷ đấy, em có biết là bao nhiêu tiền không hả?” Dương Yến hét lên: “Em lại dám lấy nhiều tiền như thế để mua một vai diễn, có phải não của em bị úng nước rồi không?”

“Giới giải trí cạnh tranh khắc nghiệt, em cũng đâu còn cách nào!” Quách Nhược Linh lí nhí: “Em xinh đẹp thế này, chị không thể cho em lên diễn nha hoàn sao? Hơn nữa vai diễn này cũng phải tranh cướp với rất nhiều người đấy.”

Trong đầu Dương Yến toàn tiếng ù ù, hận không thể đánh chết đứa em gái ngốc nghếch này: “Quách Nhược Linh, chị bỏ ra hơn ba trăm năm triệu một năm để em học tập ở trường nghệ thuật, là để em trở thành đồ chơi cho người khác sao!”

“Em biết chị sẽ nói em như vậy mà!” Quách Nhược Linh bĩu môi: “Chị, chị quá ngây thơ rồi, giới giải trí chính là một cái bình nhuộm lớn, có ai sạch sẽ chứ? Nếu như chị thật sự đau lòng cho em gái của mình, lúc đầu không nên chia tay với anh Cung Diễn! Nếu như có anh ấy giúp đỡ, em…”

Dương Yến giơ tay, một cú tát mạnh giáng xuống mặt của Quách Nhược Linh.

Cái tên đã lâu không nghe thấy đó tựa như một con rắn độc phá đất chui lên, cắn xé Dương Yến, chất độc băng giá chạy khắp nơi trong cơ thể cô, môi cô không còn sắc máu, tay cũng đang run lên.

“Chị?” Lớn thế này, Quách Nhược Linh còn chưa từng bị Dương Yến đánh, cái tát này, thẳng tay tạt cho cô một gáo nước lạnh, nhìn chăm chăm vào Dương Yến: “Chị, chị đánh em?”

Trong lòng Quách Nhược Linh rất không phục, gào lên với Dương Yến: “Lẽ nào em nói sai sao mà chị đánh em? Chị xem xem người đàn ông mà chị gả, keo kiệt muốn chết, chưa từng nói chăm sóc chúng ta, tiền bạc chị kiếm được đều đã đưa cho nhà anh ta hơn một nửa, chị đối tốt với gia đình anh ta như thế, em cũng chẳng thấy gia đình anh ta cung phụng chị như tổ tiên đâu!”

Dương Yến hai mắt đỏ hoe, giơ tay. Lại một cái tát nữa sắp giáng xuống mặt của Quách Nhược Linh.

Cuối cùng, dần dần dừng lại.

Đúng vậy, em gái nói không hề sai, người ta đều là quan tâm cha mẹ ruột, cô một lòng chăm sóc cha mẹ chồng, kết quả đến cuối cùng lại rơi đến bước đường này, cũng may tổn thất không lớn.”

“Cho dù chị sống không tốt, cũng là việc của chị.” Dương Yến hít sâu, kiềm chế lửa giận trong lòng, môi vẫn không ngừng run lên: “Sau này, không cho phép nhắc lại đến cái tên đó nữa!”

Ánh mắt của cô rất hằn học, rất băng giá nhìn chằm chằm Quách Nhược Linh: “Em dám nhắc lại, sau này chúng ta cắt đứt quan hệ chị em, 1,5 tỷ em nợ Tổng Giám đốc Phương đó, em cũng tự mình giải quyết.”

Quách Nhược Linh chưa từng thấy chị mình như vậy, sợ hãi nhìn đôi mắt của cô, gật đầu.

Cô không hiểu rõ về Cung Diễn, chỉ biết là bạn trai mà chị mình quen hồi còn học ở nước ngoài, gia cảnh rất tốt, lễ Giáng sinh lần đó, gửi cho chị một tòa thành nhỏ trị giá những 4,5 tỷ.

Vốn dĩ chị nói qua năm nữa sẽ đưa anh Cung Diễn về để hai người làm quen, kết quả lúc qua năm sau, chỉ có chị quay về, còn đổi tên, nhanh chóng quen biết, hơn nữa còn kết hôn với Phương Dịch Chung.

Quách Nhược Linh thử hỏi Dương Yến vì sao lại chia tay với anh Cung Diễn, lúc đó Dương Yến cũng suýt nữa tát cô một cái, chỉ cảnh cáo cô đừng nhắc đến nữa, cô cũng không dám nhắc lại nữa.

Đợi sau khi cơn giận tan bớt, Dương Yến mới hỏi Quách Nhược Linh:“Em với Tổng Giám đốc Phương ký hợp đồng gì?

“Chỉ là một phần dịch hợp đồng.” Quách Nhược Linh liếc chị một cái, thấy chị không có ý tức giận, mới nói: “Tổng Giám đốc Phương hỏi em có phải chị biết tiếng Ukaina, 1,5 tỷ làm phí phiên dịch của chị.”

“Sao em biết là chị biết ngôn ngữ này?”

“Em không biết!” Quách Nhược Linh ôm đầu, sợ rằng Dương Yến lại đánh mình: “Nhưng em cảm thấy chị dịch giỏi như thế, chắc chắn cũng biết tiếng này, lúc đó liền gật đầu.”

Trong lòng Dương Yến cảm thấy không ổn.

Vì sao ngày hôm đó trong phòng vệ sinh, Phương Tinh Nghị lại hỏi cô có biết tiếng Ô Khắc Bá không, xem ra đã sớm điều tra cô ấy, sau này lại cố ý dụ Quách Nhược Linh mắc bẫy, nếu không đã sớm đưa Quách Nhược Linh đến cục cảnh sát rồi.

Nhưng môn ngôn ngữ này, Dương Yến học được từ trên đại học, trừ người đó ra thì chẳng ai biết, hơn nữa biết được môn ngôn ngữ này, toàn thế giới đến năm mươi người cũng không có, cô mới không viết vào tài liệu xin việc.

Phương Tinh Nghị này, là từ đâu biết được cô biết môn ngôn ngữ này?

Muốn để cô giúp anh làm gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.