Cô gái rất nhiệt tình và táo bạo, đến nỗi Quách Thường Phúc cũng phải choáng ngợp. Phải mất một lúc cậu mới kéo cô xuống được.
“ Trong thang máy,đừng làm loạn.”
“ Quách Thường Phúc cậu thật quá đáng, một tháng nay mặc kệ tôi, không nghe điện thoại của tôi, bây giờ còn chê tôi nữa sao?”Tưởng Song Kỳ tức giận leo xuống người cậu, sau đó hậm hực đi ra ngoài thang máy.
Thật quá quắt mà!!!
Quách Thường Phúc đuổi theo rồi nắm lấy tay cô, nhưng Tưởng Song Kỳ lại hung hăng hất ra, cậu đành cúi người rồi bế người con gái này lên, sau đó bất lực nói: “ Bên trong thang máy có camera, sẽ bị nhìn thấy đó.”
“Tôi còn không sợ, cậu sợ gì chứ?” Tưởng Song Kỳ vẫn rất tức giận: “ Mặt cậu đáng tiền hơn tôi sao?”
“ Sợ tôi không nhịn được.”
Tưởng Song Kiều sững sờ, sau đó cả mặt cô đều ửng đỏ cả lên, cô nằm trong lòng Quách Thường Phúc vẫy vẫy chân, rồi nũng nịu nói: “ Cậu đừng tưởng cậu nói vậy thì tôi sẽ tha thứ cho cậu nha, ai bảo cậu dám phớt lờ tôi cả tháng trời chứ!”
Sau đó cô lại hỏi tiếp: “ Cậu bận việc gì vậy, có con bitch nào bám theo cậu không đó? Sao cậu không nói gì hết vậy? Cậu không thèm nhớ đến tôi, có đúng không?”
“ Đã một tháng rồi mà cậu vẫn còn giận sao?”
“ Quách Thường Phúc cậu nói gì đi chứ, đừng tưởng tôi không biết cậu đang nghĩ gì nha!”
“…...”
Quách Thường Phúc bị cô lải nhải tới đau cả đầu, sau khi vào căn hộ cậu liền ném Tưởng Song Kỳ lên ghế sofa: “ Trong đầu cô toàn nghĩ linh tinh gì vậy? Tôi chỉ đi làm việc của mình thôi?”
“ Tôi lại không có ở bên cậu, sao mà biết cậu có ở một mình hay không được?” Tưởng Song Kỳ nói, sau đó cô nắm lấy áo của người thanh niên, kéo anh nằm xuống ghế sofa rồi tự mình lật người lại ngồi lên người cậu ta.
Mũi cô giống như một con chó con, ngửi lấy ngửi để trên người cậu, hình như không có ngửi được gì cả nên lúc này sắc mặt cô mới dịu lại: “ Không có mùi phụ nữ, xem như cậu gặp may!”
Tưởng Song Kỳ dụi dụi lên người cậu,cô muốn hôn cậu nữa.
“ Ăn cơm trước đã.” Quách Thường Phúc nắm lấy cằm cô ngăn cô sáp lại gần.Bận rộn cả một tháng trời, về đây thì thấy cô ấy rõ ràng đã gầy hơn trước nhiều rồi: “ Lại không ăn uống đàng hoàng đúng không?”
“ Mấy đồ ăn bên ngoài không ngon bằng cậu nấu.” Cô công chúa nhỏ bĩu môi, ánh mắt đầy ủy khuất: “ Xa nhau một tháng rồi, bây giờ gặp nhau cậu chỉ cho tôi ăn cơm thôi sao?”
Quách Thường Phúc thật sự không chịu nổi cái bộ dạng nhõng nhẽo này của cô nữa rồi, yết hầu cậu khẽ trượt xuống: “ Cô không đói à?”
“Đói, nhưng cậu còn hấp dẫn hơn đồ ăn nữa.” Tưởng Song Kỳ nắm chặt lấy ngón tay thon dài của cậu rồi hôn lấy hôn để, vừa hôn vừa giương đôi mắt to tròn long lanh nhìn cậu, vừa thuần khiết vừa quyến rũ.
Chàng trai thở dốc, cậu đưa tay ra sau ót cô rồi giáng nụ hôn mãnh liệt, Tưởng Song Kỳ ôm lấy cổ cậu rồi háo hức đáp lại.
Bầu không khí ngày càng nóng hơn.
Ánh mắt Quách Thường Phúc vô tình lướt qua, dường như cậu ta nhận thấy có thứ gì đó đang lóe lên trên đèn chùm, sau đó cậu lập tức kéo chăn quấn Tưởng Song Kỳ lại thật chặt rồi ném qua một bên.
Tưởng Song Kỳ bị ném một cách đột ngột, khi cô kịp phản ứng lại thì đã nhìn thấy Quách Thường Phúc bưng một chiếc ghế tới kiểm tra đèn chùm, sau đó cậu cầm theo một thứ vuông vuông màu đen nhỏ xíu leo xuống.
“ Gì vậy?” Tưởng Song Kỳ tò mò sáp tới.
“ Camera siêu nhỏ.” Sắc mặt Quách Thường Phúc tái nhợt, sau đó cậu ta tắt hết đèn trong căn hộ rồi bật thiết bị kiểm tra trên điện thoại, soi khắp căn hộ để kiểm tra.
Sau một vòng kiểm tra, ngoại trừ phòng khách và phòng ngủ thì không tìm thấy camera nào nữa, nhưng trong phòng tắm lại phát hiện có máy nghe lén, nó được chôn sâu trong máy sấy tóc.
Cả mặt Tưởng Song Kỳ khinh bỉ: “ Đúng là một tên biến thái,dám đặt cả máy nghe lén vào phòng tắm.”
Quách Thường Phúc tháo rời chiếc camera siêu nhỏ kia ra rồi lấy con chip bên trong nó ra để kiểm tra, đây là một loại chip đặc biệt. Có thể là lúc camera đang ghi lại hình ảnh trong căn hộ,thì người ở bên kia mở điện thoại ra là có thể xem rồi.
Cậu siết chặt con chip trong lòng bàn tay rồi hỏi Tưởng Song Kỳ: “ Gần đây có ai đến không?”
“Cách đây nửa tháng máy nước nóng trong phòng tắm bị hỏng. Tôi có nói với quản lý rồi sau đó có một thợ sửa đến.” Tưởng Song Kỳ nhớ lại rồi nói: “ Người thợ sửa đó trông rất trẻ, giọng nói nghe rất thanh, giống như một đứa con nít vậy đó, nhưng mà lúc đó tôi đang học kịch bản nên không có để ý.”
“ Lúc ngủ cô có cởi đồ không?”
“ Chỉ có ngủ với cậu mới cởi thôi.” Tưởng Song Kỳ cười hihi nói, sau đó cả người cô dán chặt vào cánh tay cậu ta: “ Ôm cậu ngủ mới thấy an toàn, còn ngủ một mình thì không có a.”
“ Vậy thì không sao rồi.” Quách Thường Phúc thở phào nhẹ nhõm.
Cậu ta sợ vẫn còn thiết bị theo dõi ở trên phòng nên đã đưa Tưởng Song Kỳ xuống lầu dưới, nơi căn hộ cậu sống trước đây.
Tưởng Song Kỳ bấm thang máy mà cũng không nghiêm túc được nữa, tay cô cứ mãi thò vào trong bộ quần áo thể thao của cậu: “ Wow, cơ bắp trông còn cứng cáp hơn trước nữa, cậu bận việc mà cũng rảnh rỗi đi tập sao?”
“ Cô đừng bày cái bộ dạng thèm thuồng đó nữa, một chút dáng vẻ con gái cũng không có.”
“Ý cậu là gì, không lẽ cậu tập gym để cho người khác sờ hả?” Tưởng Song Kỳ hậm hực, cậu ta càng không muốn cô lại càng sờ, Quách Thường Phúc riết rồi cũng không muốn nói nữa.
Dù sao, anh ta có nói cũng vô ích.
“ Cái camera này làm tôi nhớ tới một chuyện.” Tưởng Song Kỳ nghĩ ngợi một lát rồi nói: “ Gần đây tôi luôn cảm thấy có ai đó đang theo dõi tôi, nhưng mỗi khi tôi nhìn lại, thì không có gì cả.”
“ Bắt đầu từ lúc nào?”
“Khoảng một tuần trước khi sửa máy nước nóng, buổi tối tôi về nhà cũng cảm thấy.”
“ Cảm giác của cô rất đúng, có người đang theo dõi cô.” Giác quan thứ sáu của con người rất ít khi sai, sắc mặt Quách Thường Phúc lúc này liền đen lại: “ Tôi sẽ lôi cổ hắn ra.”
Đôi mắt của Tưởng Song Kỳ chợt sáng lên, cô dụi dụi vào lòng Quách Thường Phúc: “Ý cậu là cậu không bận nữa à?”
“Ừm.”
“ Vậy tối nay không cần gấp nữa rồi.” Tưởng Song Kỳ nói: “ Ngày mai tôi có một buổi quay phim, phải giữ sức nữa,đợi quay xong rồi nói nha.”
Quách Thường Phúc nhíu mày.
-
Mới sáng sớm Dương Yến đã bị tiếng chuông cửa làm ồn chết rồi.
Cô hết cách nên đành thay đồ ra mở cửa, vừa mở ra thì thấy sắc mặt đen thui của Lục Văn Thù: “ Mới mấy giờ thôi mà cậu lại tới tìm tiểu tiên nữ rồi? Chắc cậu túc trực ở trước cửa nhà tôi chứ gì!”
“ Tôi sẽ tính sổ với cô sau, bây giờ tôi có việc gấp!” Lục Văn Thù vội vã bước vào căn hộ rồi đi tới cửa phòng của Lâm Thanh Dung, bắt đầu gõ cửa.
“ Tiểu tiên nữ em dậy chưa? Em mở cửa đi, nghe anh giải thích đã.”
“Tiểu tiên nữ, em mở cửa đi!”
“Tiểu tiên nữ!”
Dương Yến pha một tách cà phê, sau đó dựa vào quầy bar xem Lục Văn Thù gõ gõ như một kẻ điên. Đã được 10 phút rồi mà Lâm Thanh Dung vẫn chưa ra.
Cô hỏi: “ Chia tay sao?”
Lục Văn Thù gãi gãi đầu rồi nói với khuôn mặt cay đắng: “Còn tệ hơn là chia tay nữa.”
Anh vừa nói xong thì Lâm Thanh Dung mở cửa bước ra, cô nhìn anh một cái nhưng không nói gì cả, lập tức đuổi người ra ngoài.
“Tiểu tiên nữ nghe anh giải thích đã, video đó thật sự không phải do anh đăng lên đâu!” Lục Văn Thù sống chết cũng không chịu ra: “ Anh đã xóa video đó rồi, còn khóa trang web đó nữa, không sao rồi mà.”
“ Anh biến đi! Tôi không muốn gặp anh nữa.” Lâm Thanh Dung thấy anh ta không chịu đi nên liền lấy chiếc dây nịch ra, không nương tay mà quất thẳng vào người anh: “Chúng ta đã chia tay rồi!”
Trên người Lục Văn Thù chỉ vỏn vẹn một chiếc áo sơ mi, nên mỗi lần sợi dây nịch giáng xuống, anh ta đều kêu lên thảm thiết, trông còn oan khuất hơn cả Đậu Nga(*) nữa: “Anh thực sự không có làm điều đó. Em không thể cho anh thêm một cơ hội sửa sai sao?”
(*) Nhân vật trong tác phẩm Nỗi oan Đậu Nga.
Hốc mắt Lâm Thanh Dung đỏ lên: “Nó xảy ra ở chỗ của anh, không phải lỗi của anh thì lỗi của ai? Trước đây anh hẹn hò với mấy người phụ nữ khác, chắc chắn cũng làm không ít chuyện đồi bại như vậy đúng không!”
Lục Văn Thù giơ hai ngón tay lên và thề: “Anh thực sự không có, anh xin thề với thiên lôi đó!”