Phương Tinh Nghị cúi đầu nhìn cô, biểu cảm khó chịu: “Em vừa mới hôn mèo, lại đến hôn anh?”
“Aiya, anh nhanh lên một chút!”
Dương Yến không muốn nói chuyện vô nghĩa với anh, tốn sức mặc chiếc quần vừa bị anh cởi xuống, vội vàng rời đi, còn cảnh cáo người đàn ông: “Váy của em là LV đó, anh thắt nhẹ nhàng một chút, đừng có làm hỏng đó!”
“…”
Phương Tinh Nghị tự xây dựng tâm lý cho mình, mặc một chiếc váy dài đi ra từ nhà vệ sinh nữ, mặc dù đeo khẩu trang, nhưng thân hình mảnh khảnh của anh vẫn thu hút ánh nhìn của người đi đường.
Một đứa trẻ nắm tay mẹ đi từ bên kia qua, đứa bé ngước nhìn Phương Tinh Nghị, giọng nói non nớt hỏi mẹ cậu: “Mama, chị gái kia thật cao nha, giống như một người khổng lồ, tại sao ma ma lại thấp như thế?”
“Đây không phải là chị gái, là anh trai.” Người mẹ dùng tay gõ vào đầu cậu bé một cái.
“Vậy tại sao anh ấy lại mặc váy?”
Người mẹ kia dường như sợ Phương Tinh Nghị tự ái, nhỏ giọng nói: “Vì anh trai thích mặc váy.”
Phương Tinh Nghị: “…”
Người đàn ông kéo chiếc mũ xuống, cố gắng che mặt lại, quay lại sân thi đấu, thấy trận đấu bước vào giai đoạn chuẩn bị.
Dương Yến trà trộn vào trong mười mấy người phụ nữ, thực hiện những động tác làm nóng người.
Chiếc quần thể thao màu tàn thuốc mặc lên người cô rõ ràng có chút to, ống quần xắn ngắn lên, chiếc quần không vừa, nhưng dáng vẻ của cô rất phấn khích.
“Sẵn sàng!”
Theo tiếng còi của trọng tài, những cô gái điên cuồng xông ra, một người lại chạy nhanh hơn một người.
Mặc dù Dương Yến chạy bên cạnh, lại vượt xa đám đông.
Ánh mắt Phương Tinh Nghị vẫn luôn dõi theo cô, thấy dáng vẻ liều mạng như vậy của cô, mỉm cười lắc đầu, giống như lại phát hiện ra một điểm sáng khác trên người cô gái này.
Một thỏi son thôi mà, cho dù là số lượng giới hạn, chỉ cần đi đến công ty TF một chuyến, muốn 100 thỏi cũng được, cô lại quyết tâm tham gia trận đấu, dựa vào thân phận thứ nhất lựa chọn thỏi son mà mình thích.
Khi chạy đến giữa chừng, ống quần rơi xuống, suýt nữa Dương Yến bị vấp ngã, cô nhanh chóng ngồi xổm xuống xắn ống quần, thấy người phụ nữ bên cạnh vượt qua cô, Phương Tinh Nghị cũng có chút khẩn trương.
Sau khi xắn xong ống quần, Dương Yến co cẳng chạy như điên về đích, cuối cùng từ thứ sáu chạy về thứ nhất.
Đầu cô toàn là mồ hôi, lại phấn khích như một đứa trẻ, sau khi tìm thấy Phương Tinh Nghị liền vẫy tay với anh, mỉm cười rạng rỡ, Phương Tinh Nghị cũng mỉm cười.
Cô gái này thật là một loại động vật vô cùng kỳ diệu nha!
Phương Tinh Nghị mở máy ảnh, ghi lại khoảnh khắc cô giành chiến thắng, thấp thoáng nghe được một tiếng động, sau đó phát hiện ra là điện thoại trong túi của Dương Yến đang reo, gọi đến là một số lạ.
Thấy Dương Yến đang đi đến quầy chọn son, anh lấy điện thoại ra, ấn nhẹ nút nghe.
“Cô Dương, tôi là Maiko Hitoshi.” Điện thoại vừa được kết nối, người bên kia đã lên tiếng trước, một giọng nói ấm áp và lịch sự.
Phương Tinh Nghị nghe thấy giọng nói có chút quen thuộc, trái tim đập một cách dữ dội, rất khó chịu.
Cho dù Phương Tinh Nghị không nói gì, Maiko Hitoshi tiếp tục nói, giọng nói có chút gấp gáp: “Có thời gian rảnh không, tôi muốn nói chuyện với cô, không phải là chuyện của Quách Lệ Lãng, là chuyện khác.”
“Cô ấy không có ở đây.” Phương Tinh Nghị lên tiếng, biết Maiko Hitoshi và Quách Lệ Lãng là người một nhà: “Tôi nghĩ là bạn gái của tôi không có gì để nói với cô, sau này đừng gọi đến nữa.”
“Tôi có chuyện rất quan trọng tìm Cô Dương.” Maiko Hitoshi kính trọng nói: “Phiền anh nói với Cô Dương một tiếng, gặp tôi, chỉ cần mấy phút thôi…”
Bên kia dường như có người gọi Maiko Hitoshi, Maiko Hitoshi không nói gì nữa.
Một phút sau, điện thoại liền bị cúp.
Phương Tinh Nghị nhìn vào điện thoại dường như có suy nghĩ gì đó, nhớ lại giọng nói của người phụ nữ vừa nghe, còn có cảm giác không thoải mái.
Maiko Hitoshi?
Hình như anh không quen người này, sao khi nghe thấy giọng nói của cô ta, trong lòng lại không thoải mái?
“Em lấy được rồi!” Lúc đó, Dương Yến vừa chọn xong son vội vàng chạy về, giơ một thỏi TF lên dương dương tự đắc: “Có phải em rất lợi hại không, chạy được thứ nhất!”
Phương Tinh Nghị nhìn khuôn mặt đầy mồ hôi của cô, không thể nhịn được cười: “Ừm, Cô Dương rất giỏi.”
Hai người đi vào nhà vệ sinh nữ, đổi lại váy và quần, người đàn ông nhìn ống quần bị bẩn, không nói gì, sau khi đi ra, liền nói với Dương Yến về cuộc điện thoại kia.
Dương Yến khó hiểu nói: “Không phải chuyện của Quách Lệ Lãng, vậy cô ta tìm em làm gì? Lần trước cô ta nhìn thấy trang sức của em liền kích động mà bị ngất đi, không phải muốn mua đồ trang sức của em chứ?”
Phương Tinh Nghị có chút hứng thú hỏi: “Em thu thập những đồ trang sức có giá trị nào, anh xem một chút.”
“Không có giá trị gì cả, là giả đó, đoán chừng thợ thủ công là quá nhiều, cô ta nghĩ đó là thật.” Dương Yến vẫy tay, rất lanh trí chuyển chủ đề: “Thật đói, đi ăn cơm đi!”
“Cô Dương, em đang chuyển chủ đề sao?”
“Không có!”
“Anh nhìn rất dễ bị lừa sao?”
Dương Yến quả thực là buồn phiền với sự kiên trì của người đàn ông này, nhanh chóng thoa thỏi son mới, hôn lên môi anh.
Thấy đôi môi mỏng xinh đẹp của anh, liền phì cười.
Gân xanh trên trán của Phương Tinh Nghị nổi lên: “Dương Yến, em có thể dừng dùng đôi môi đã hôn qua mèo, lại hôn anh được không? Anh cảm thấy cả người mình đều là mùi vị của con mèo sữa vậy.”
“Em có tắm cho nó mà, rất sạch sẽ!” Dương Yến khinh khỉnh nhìn anh: “Anh có đi ăn không?”
Phương Tinh Nghị thở dài một tiếng.
Anh vẫn chưa phát hiện ra trò đùa quái đản “son môi” của Dương Yến, tận đến khi đi vào nhà hàng, thấy mấy người nhìn anh sau đó lại quay đầu lại khẽ cười trộm, lúc này mới phát hiện ra có cái gì đó không đúng.
Bật điện thoại lên nhìn vào camera trước, màu sắc trên môi rất xinh đẹp.
Dương Yến cười nghiêng ngả: “anh Phương, màu sắc này rất hợp với anh, hay là thỏi son này tặng anh nhé?”
“…”
Hai giờ chiều, hai người rời khỏi công viên giải trí, trở về thành phố.
Phương Tinh Nghị đưa Dương Yến đến rạp chiếu phim, ngón tay trượt trên máy mua vé, hỏi cô: “Muốn xem cái gì?”
“Tháng này, không có cái gì hay để xem cả?” Dương Yến lẩm bẩm, vẫn là cẩn thận lựa chọn: “Có một phiên bản remake của “Nhân sinh tươi đẹp’? Vậy xem cái này đi!”
“Được.”
Người đàn ông nhanh chóng chọn chỗ ngồi để mua vé, Dương Yến đi mua bỏng ngô và cocacola.
Cô ôm một túi bỏng ngô to đi về phía Phương Tinh Nghị, muốn đưa coca cho anh, Phương Tinh Nghị lại nhìn Cô một cách chăm chú, cúi người xuống: “Dây giày tuột rồi, em không biết sao?”
“A phải không?” Dương Yến cúi đầu nhìn.
Thấy người đàn ông cẩn thận buộc lại dây giày cho mình, hai má có chút nóng, cảm thấy người đàn ông này mỗi giây mỗi phút đều chăm sóc mình.
Trong lòng cũng cảm thấy ấm áp.
Đến khu vực nghỉ ngơi đợi chiếu phim, Dương Yến kìm nén một lúc, sau đó vẫn quay lại nhìn Phương Tinh Nghị: “anh Phương, anh có cảm thấy khoảng thời gian này anh có chút bất thường không?”
“Hả?”
“Bình thường không phải anh rất yêu công việc sao, cũng lạnh nhạt với người khác.” Dương Yến cân nhắc câu từ: “Hôm nay sao lại đưa em đi công viên, lại còn đi xem phim?”
Trước đó ở công ty cũng vậy, luôn trêu trọc cô!
“Anh đã nói, anh rung động với Cô Dương.” Cánh tay Phương Tinh Nghị đặt lên ghế của cô, giọng nói trầm thấp: “Anh phải làm gì đó, để Cô Dương biết suy nghĩ của anh.”
“Công việc của anh rất bận, nhưng vẫn có thời gian lướt Facebook. Anh nghe nói những người yêu nhau đều thích đi công viên, rạp chiếu phim, nhưng nơi có thể chơi, vậy nên đã lên kế hoạch này.”
Suy nghĩ một lúc, anh hỏi: “Nghe nói nhảy bungee cũng là một hạng mục để tăng thêm tình cảm, em có muốn chơi không?”
“Kiên quyết không!” Dương Yến lắc đầu như trống lắc.
Trước đó đi Hàng Khê, Hứa Cung Diễn cưỡng ép đưa cô nhảy dù, khiến cô nhớ lại da đầu vẫn còn tê liệt!