“Quản lý, ổn mà, em sẽ xấu hổ nếu chị cứ như này hoài.”
Mặc dù Tiểu Nam cứ nói không sao, đừng lo gì cả, nhưng chiếc xe là được Dương Yến cho mượn, gần như đã hại chết họ, cô ấy không thể không quan tâm.
Phương Tinh Nghị gọi một thư ký đến sắp xếp cho Tiểu Nam và bạn trai cô ấy, anh chịu trách nhiệm hoàn toàn cho chi phí y tế, cho cô nghỉ phép nửa tháng và bồi thường thêm tiền lương cho một năm.
Sau khi giải quyết mọi thứ đâu vào đấy, anh cùng Dương Yến rời đi.
Trên đường về, thấy Dương Yến vẫn đang cau mày, Phương Tinh Nghị quàng tay vào bàn tay cô: “Cảnh sát đã đến hiện trường điều tra rồi, sẽ sớm có kết quả thôi.”
Dương Yến nói: “Em thường xuyên mang xe đi bảo dưỡng mà, chiếc xe không thể có vấn đề gì được.”
Đôi mắt của Phương Tinh Nghị trở nên hơi ảm đạm.
Tất nhiên, anh cũng biết MC là một thương hiệu nổi tiếng, rất ít khi xảy ra sự cố đốt xe tự phát, ngay cả nếu có, nó cũng sẽ không nổ tanh bành như trường hợp này.
Sau khi hai người về đến nhà, Phương Tinh Nghị nhận được báo cáo kiểm tra tại chỗ.
Dựa trên chất nổ được tìm thấy ở hiện trường, cảnh sát suy đoán rằng có một thiết bị kích nổ được lắp đặt dưới gầm xe, miễn là xe khởi động, nó sẽ phát nổ vào một thời điểm nhất định.
“Nhất định là Triệu phó tổng làm ra.” Dương Yến vẫn còn rùng mình, cô vội nói: “hắn ta có thể động đến mẹ em thì không gì không thể làm được!”
Đáng lẽ giấy phép lái xe của cô đã bị thu hồi, nên bảo Lục Văn Thù đưa xe trở về gara dưới tầng hầm của tòa nhà, sau đó chiếc xe lại bị động tay động chân, nhưng đối phương không ngờ là sau đó cô không có lái xe.
Nếu không phải vì Tiểu Nam nôn mửa, và bạn trai cô cũng xuống xe theo thì mọi chuyện đã xong rồi!
“Dường như đằng sau hắn, chỗ chống lưng không hề nhỏ, nếu không sao hắn dám làm điều này lộ liễu như vậy!” Phương Tinh Nghị cười khẩy, ánh mắt đầy nộ khí, anh đã thật sự tức giận.
“Đừng lộn xộn.” Dương Yến nắm chặt tay áo anh, mặt nghiêm túc nói: “Trước khi chúng ta có được chứng cứ, chúng ta nên hòa thuận với hắn ta, kẻo chúng ta sẽ mất nhiều hơn được.”
Phương Tinh Nghị đáp: “Em đã bao giờ thấy anh sợ ai chưa?”
“Phương Tinh Nghị!”
“Ok, nghe em tất.” Phương Tinh Nghị ôm người phụ nữ vào lòng, đặt một nụ hôn lên trán cô: “Tuy nhiên, bằng chứng về việc hắn biển thủ công quỹ hai năm qua đã được tổng hợp rồi, mặc dù số tiền không lớn, nhưng đủ để hắn ta ngồi tù vài tháng, trong vài tháng này, em có thể rà soát hắn thoải mái, được chứ?”
Dương Yến dựa vào vai anh, thấp giọng hỏi: “Có phải em rất vô dụng không? Thời gian dài như vậy, không tìm ra được gì cả.”
“Sao có thể chứ, đây là việc của cảnh sát mà, đều là công việc thám tử nên làm, em tuyệt vời lắm rồi.” Phương Tinh Nghị đáp: “Em phải nói điều này này, anh không tìm thấy được gì ở đây cả, anh thậm chí còn vô dụng hơn không phải sao?”
“Phương Tinh Nghị.”
“Hmm?”
Dương Yến vòng tay ra ôm chặt lấy anh, mùi trên người anh rất thơm, khiến cô rất thích thú, cảm thấy thực an toàn, đầu cô dựa vào vòng tay của người đàn ông: “Giàu đúng là tốt mà.”
Phương Tinh Nghị cười: “Người phụ nữ này đúng là không theo quy tắc gì cả, anh cứ nghĩ em đang khen ngợi anh.”
Dương Yến lẩm bẩm: “Anh giàu có, cũng vậy thôi.”
“Anh thích nghe câu này.” Thấy cũng muộn rồi, Phương Tinh Nghị đưa cô trở về phòng: “Đi ngủ thôi.”
Những lời anh nói ra khiến người ta mơ hồ.
Dương Yến nghĩ đến cuộc điện thoại trước kia, cô đỏ cả mặt, quấn mình trong chăn và hồi hộp chờ đợi một lúc lâu, nhưng chỉ thấy người đàn ông cởi quần áo, tắt đèn bàn.
Sau đó lên giường ngủ.
Dương Yến sững người một lúc, không thấy anh làm gì: “Anh… đã ngủ rồi sao?”
“Chuyện gì thế?” Phương Tinh Nghị quay đầu lại, nhìn khuôn mặt cô, đoán ra được điều gì đó, khẽ mím đôi môi mỏng: “Kích thước chỗ đó thực nhỏ, không hợp với anh đâu.”
“Anh đi chết đi!” Dương Yến lấy chân đạp anh.
Phương Tinh Nghị giữ lấy cú đá đó một cách nhẹ nhàng, giọng anh thật nhỏ: “Anh nghĩ ngày mai em đến công ty, anh sợ em quá mệt nên để em đi ngủ. Nếu em đánh anh lần nữa, anh sẽ không khách khí đâu.”
Đôi chân cô bị người đàn ông buông ra, nhưng cơ thể cô lại bị anh ôm lấy, qua tấm chăn mỏng manh, Dương Yến có thể nghe rõ tiếng tim đập, rung rinh rung rinh.
Giọng nói của người đàn ông vang lên trên đầu: “Đi ngủ thôi.”
Dương Yến duỗi tay ôm eo anh, ngủ thiếp đi trong vòng tay an toàn.
- -
Phương Tinh Nghị đã sử dụng số tiền bị đánh cắp từ Phương Thị trước kia của Triệu phó tổng, tống hắn ta vào tù, Dương Yến thì đang sứt đầu mẻ trán.
Đã lâu như vậy, nhưng cô không tìm thấy gì cả.
Phương Tinh Nghị thỉnh thoảng đến gặp cô, cũng đau lòng khi thấy cô lo lắng như vậy: “Nói như vậy thì Triệu phó tổng, có phải hắn đã tra được gì rồi không, em nghĩ lại xem, Phương Dịch Chung đã cho em cái gì.”
“Anh ấy thực sự chẳng cho em gì cả.” Dương Yến day day trán, đoán: “Anh nói xem, anh ấy có để lại đồ gì đó cho em không, như manh mối cho em chẳng hạn?”
Phương Tinh Nghị bất ngờ đưa tay ra, chạm vào đôi bông tai ngọc trai trên dái tai cô.
“Đây là đồ anh ấy cho phải không.”
“Đừng nghĩ nhiều, em chỉ thấy đẹp nên mới thường đeo thôi.” Dương Yến sợ anh ghen, há hốc giải thích: “Em biết anh đang nghĩ gì, nhưng viên ngọc nhỏ bé này có thể che giấu cái gì được chứ?”
“Chưa chắc.” Phương Tinh Nghị suy nghĩ, nói với cô: “Anh sẽ làm vỡ nó xem có gì bên trong không, được chứ? Nếu không có gì, hãy bảo thư ký mang nó đến cửa hàng sửa sang lại.”
Dương Yến cũng nghĩ đây là thứ duy nhất Phương Dịch Chung cho mình, ngộ nhỡ có gì giấu trong đó thì sao?
Cô tháo bông tai ra.
Phương Tinh Nghị dùng cây búa nhỏ đập vỡ hai viên ngọc trai, nhưng lại làm hai người thất vọng vì không có gì bên trong.
Dương Yến buồn rầu nhặt những viên ngọc trai vỡ cho vào một cái túi nhỏ, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu lên những viên ngọc, mặt ngoài của những mảnh vỡ thoắt ẩn thoắt hiện, dường như là có bí mật gì.
“Đợi đã, dường như có gì trên đó.” Phương Tinh Nghị nói, nhắm viên ngọc vào mặt trời, nhìn kỹ hơn, anh thấy có một mô hình bóng đá được vẽ trên viên ngọc, nó quá nhỏ, còn được khắc bằng máy, nên anh không thể nhìn thấy được, ngoài ra trên đó còn có hai số hai chữ: XD.
“Đây là mô hình bóng đá số 68.” Phương Tinh Nghị hỏi Dương Yến: “Em biết nó có ý nghĩa gì không?”
Dương Yến nghĩ thầm, ngước nhìn anh: “Phương Dịch Chung cũng thích bóng đá, thường đi xem các trận bóng đá, thỉnh thoảng em cũng sẽ đi cùng anh ấy, XD có khi nào là tên viết tắt của sân vận động Xuân Đàm không?”
“Có thể lắm, chúng ta đi xem đi.” Phương Tinh Nghị ngay lập tức quyết định.
Hai người vội vã đến sân vận động Xuân Đàm.
Dương Yến vẫn nhớ mỗi khi Phương Dịch Chung đến đây xem bóng đá, anh thường ngồi ở vị trí cố định, hai người tìm đến, cầm lấy một mảnh giấy được để dưới ghế, có một địa chỉ được viết trên đó.
Dương Yến biết nơi này.
Đây là nơi cô từng làm đám cưới với Phương Dịch Chung.
Dương Yến và Phương Tinh Nghị đã đi tìm, nhưng chưa kịp biết phải tìm gì, người dì dọn dẹp ở cửa đã gọi cô và đưa cho Cô một phong bì.
“Cô còn nhớ đám cưới của mình với Phương Dịch Chung được tổ chức ở đây hơn một năm trước không, tôi vẫn nhớ đấy! Vài tháng trước cậu Phương Dịch Chung đã đưa ra đề nghị với tôi, cậu ấy cho tôi rất nhiều tiền, bảo tôi hãy tiếp tục là người dọn dẹp ở đây, chờ cô đến rồi đưa cho cô lá thư này, cô có thể xem thử.”
Dương Yến nhận lấy thư: “Cảm ơn bà.”
“Công việc của tôi mà.”
Dương Yến mở phong bì, trong đó có một đĩa U, theo sau là một lá thư, cô mở tờ thư, thấy phông chữ quen thuộc của Phương Dịch Chung. Sau khi đọc nội dung của tờ giấy, cô đưa hai tay bịt miệng, sợ mình sẽ khóc.