Anh ta liền lộn nhào bổ nhào vào một cái ghế sa lon khác, co người lại.
Phương Tinh Nghị lạnh lùng hừ một tiếng: "Liên hệ với trang web kia, để bọn họ đem giải thưởng của Lâm Thanh Dung hủy bỏ, làm cho các cô ấy đi ra ngoài chơi khổ sở kêu trời luôn."
Lục Văn Thù cười xấu xa: "Nghe nói đàn ông Nhật Bản quan hệ xã hội ăn nói thú vị, hiểu phụ nữ, nhị ca có phải anh sợ hay không..."
"Ngậm miệng!"
Lục Văn Thù không dám nói gì nữa, trơn tru liên hệ.
Nằm trên ghế sa lon chưa đầy hai phút, anh ta lại phát ra âm thanh kỳ quái, nói với Phương Tinh Nghị: "Tiểu tiên nữ gửi tin nhắn cho tớ, nói Tống Tịnh Hòa cho cô ấy sáu tỷ để cô ấy nghĩ biện pháp lôi kéo đại ca cũng đi ra ngoài chơi, cô ấy tìm tớ hỗ trợ."
Phương Tinh Nghị cũng không ngẩng đầu lên: "Vậy thì đi tìm người đi, để một vé rút thưởng quá thời hạn."
"Chẳng may là tiểu tiên nữ không đi, Dương Yến và Tống Tịnh Hòa đi ra ngoài chơi thì sao?" Lục Văn Thù không quá đồng ý: "Chúng ta vụng trộm đi theo không phải được rồi sao, lúc lên du thuyền mới chạm mặt, các cô ấy cũng không làm gì được."
"Tống Tịnh Hòa và chuyện của đại ca, có cái gì tốt để tham gia cùng."
"Cùng đi chơi thôi mà!" Lục Văn Thù cười hì hì lại lại gần: "Lòng dạ đàn bà là khó hiểu nhất, nói không chừng lúc đi ra ngoài chơi trong nháy mắt nào đó, cô ấy liền động lòng đối với cậu thì sao."
Phương Tinh Nghị cười lạnh: "Cậu là đang sợ tôi không đi, cậu cũng không có ngày nghỉ để đi, cho nên lừa phỉnh tôi."
Lục Văn Thù cười hắc hắc không ngừng: "Nhị ca đúng là nhị ca!"
Bút máy chuyển động theo những ngón tay thon dài của anh, sau đó bị đặt ở trên tài liệu, Phương Tinh Nghị nhíu mày: "Đi đi, cậu cũng đã vất vả suốt một năm, cũng nên cho cậu nghỉ ngơi vài ngày."
"Nhị ca thật tốt." Lục Văn Thù vô cùng vui vẻ, nhưng rất nhanh lại nói thầm: "Nhưng, nói với đại ca như thế nào được đây?"
"Đó là chuyện của cậu."
Lục Văn Thù vuốt vuốt mái tóc: "Cái nan đề này là cô vợ già nhà tôi đưa ra cho tôi, phiền lòng!"
Anh ta vừa mới nói xong thì cửa bị đẩy ra, Ngự Văn Đình mang theo cơm trưa tiến vào, sắc mặt lạnh lùng.
"Ôi đại ca thật tốt, còn đưa cơm trưa tới." Lục Văn Thù nhào tới, cười hì hì nói: "Đại ca anh có muốn cho mình một kỳ nghỉ dài hạn hay không, đi ra nước ngoài chơi một chút?"
"Không." Ngự Văn Đình không muốn để ý đến anh ta, giọng nói lãnh đạm giống như cảm xúc của anh ta.
Đặt cơm trưa trên mặt bàn, anh ta nhìn về phía Phương Tinh Nghị trần thuật nói: "Tớ đã đặt vé máy bay chuyến sớm nhất đi New York để xử lý chút chuyện, lúc ăn tết sẽ trở về."
Lục Văn Thù nắm bả vai anh, cười mập mờ: "New York đã có trợ lý Tư rồi, không cần đến đại ca phải hao tâm tổn trí! Cậu đi vội như vậy là đang trốn tránh cái gì sao?"
Ngự Văn Đình liếc mắt nhìn anh ta, ánh mắt lạnh lẽo.
"Tay."
Mẹ nó, sao ai cũng ghét bỏ anh ta!
Oan ức quá oan ức, nhưng Lục Văn Thù vẫn đưa tay xuống, đưa di động ra: "Đại ca cậu phải xem cái này, Tống Tịnh Hòa muốn đi Nhật Bản chơi đấy, cậu không sợ sao, không muốn đi theo cô ấy sao?"
Dường như Ngự Văn Đình hơi liếc mắt về phía điện thoại di động, ánh mắt cũng không thay đổi, rất nhanh đã dịch chuyển khỏi, lạnh lùng nói: "Tôi và cô ấy cũng không quen biết, cô ấy đi chỗ nào chơi cũng có liên quan gì tới tôi đâu."
"À, là như vậy sao?" Lục Văn Thù gật đầu, một giây sau lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, giật áo sơmi của anh ta ra.
Chỗ xương quai xanh có rất nhiều dấu hôn xanh đỏ.
Lục Văn Thù cười xấu xa: "Tôi nghe lão tam nói, đại ca cậu tối hôm qua vẫn luôn ở khách sạn Châu Tế, chậc chậc, đại ca sẽ không nói những vết tích này là do muỗi cắn chứ?"
Ngự Văn Đình mặt lạnh, một cước đạp tới.
Lục Văn Thù thét lên một tiếng.
Ngự Văn Đình đưa tay kéo lại áo sơmi, lạnh lùng quát: "Bệnh ngứa tay của cậu lúc nào mới có thể chữa khỏi đây!"
"Chân tôi rất yếu ớt đấy." Lục Văn Thù xoa chân, nhìn Phương Tinh Nghị tố cáo sự ấm ức của mình: "Nhị ca, cậu mặc kệ không quan tâm sao?"
Phương Tinh Nghị hời hợt: "Tay cậu đê tiện."
"..."
Phương Tinh Nghị nhanh chóng ký một phần tài liệu, đưa tới cho Ngự Văn Đình: "Đại ca, cậu về New York thì tiện thể giải quyết luôn chuyện của nhà máy thực phẩm luôn nhé."
Ngự Văn Đình đồng ý, cầm tài liệu rời đi rất nhanh.
"Đại ca cứ thế, cứ thế đi sao?" Lục Văn Thù nhìn cánh cửa đóng chặt một chút, lại nhìn Phương Tinh Nghị: "Mẹ nó! Đại ca đã ba mươi mấy rồi, cậu thật sự muốn nhìn đại ca không vợ không con sống cô độc suốt quãng đời còn lại à?"
Lục Văn Thù dùng sức nắm tóc: "Xong rồi, nhiệm vụ vợ yêu giao cho không có cách nào hoàn thành được, lại là tháng ngày sống không dễ chịu rồi!"
Phương Tinh Nghị giật giật khóe môi.
Anh ta biết đại ca tính tình lạnh lùng, khẩu thị tâm phi, không cần ai phải nói, đến lúc đó sẽ tự mình đi.
Nhưng mà...
Nghĩ đến Lục Văn Thù nói "Không vợ không con", Phương Tinh Nghị không hiểu sao lại nhớ tới chuyện Dương Yến thường xuyên đi lại chỗ đứa bé kia, Dương Yến càng che giấu anh lại càng cảm thấy là lạ.
Bỗng nhiên Phương Tinh Nghị lên tiếng: "Lão tứ, mở lại trang fb cho tớ xem một chút."
"Làm gì, cả ngày ở công ty nhìn Dương Yến còn chưa nhìn đủ sao? Muốn ảnh chụp để làm ảnh màn hình nữa à?" Lục Văn Thù trêu chọc nói nhưng vẫn ném điện thoại cho anh.
Phương Tinh Nghị mở từng bức ảnh của Tống Tịnh Hòa, phóng to lên xem.
Giống như xác nhận được chuyện gì, con ngươi của anh đột nhiên co rụt lại, tiếp theo không nhịn được cười nhẹ: "Mấy người phụ nữ này... Thật đúng là biết chơi, quá liều lĩnh."
"Cái gì biết chơi?" Lục Văn Thù nghe không hiểu, bu lại.
Nhìn từ xa anh ta thấy Phương Tinh Nghị đang xem ảnh chụp của Tống Tịnh Hòa, bỗng nhiên hít một hơi lạnh, mờ mịt nói: "Nhị ca, làm đàn ông thích phụ nữ đẹp không phải là tội, nhưng một người đàn ông không thể thích hai người một lúc như thế."
"Trước tiên cậu đem cái mông mình lau sạch sẽ đi!" Phương Tinh Nghị lạnh lùng bật cười, đưa di động đập vào ngực anh ta.
Lục Văn Thù cầm lấy điện thoại, không nhịn được cãi lại: "Cái mông của tớ rất sạch sẽ."
Phương Tinh Nghị lười trả lời anh ta.
- -
Hợp đồng cửa hàng của Tống thị rất nhanh đã đến tay Dương Yến, tiền thuê một năm không đến ba trăm triệu, thời hạn thuê là năm năm.
Cô cảm thấy không tốt nên điện thoại trao đổi một chút cùng Tống Tịnh Hòa, Tống Tịnh Hòa nói không có việc gì, sau khi trải qua bàn luận cuối cùng cô vẫn ký, đem hợp đồng mang đến cho mẹ Dương.
Sau khi vết thương của mẹ Dương tốt lên thì đã xuất viện, bà ấy bị Tưởng Song Kỳ lôi kéo ra ngoài đi dạo chỗ này chỗ kia, đi thẩm mỹ viện cao cấp chăm sóc da, sau một thời gian ngắn, người so với trước kia nhìn còn trẻ hơn, tinh thần cũng tốt hơn nhiều.
Nhưng mỗi ngày ra ngoài như thế cũng rất tiêu phí, ngồi nhàn rỗi mẹ Dương cũng rất không được tự nhiên, lúc biết được Dương Yến thuê mặt tiền cửa hàng outlet để bà làm thức ăn uống cùng với rượu nho, đương nhiên hết sức vui mừng.
mẹ Dương đi xem cửa hàng cảm thấy rất tốt không cần trang trí thêm gì nữa, đem đồ đạc chuẩn bị thêm một chút, Dương Yến cũng tới giúp đỡ bà dọn dẹp, Phương Tinh Nghị muốn tới nhưng cô từ chối.
Mẹ cô còn chưa vừa ý Phương Tinh Nghị đâu đấy!
Lúc biết được cửa hàng này là Tống Tịnh Hòa cho Dương Yến, Phương Tinh Nghị nhíu mày: "Em không biết gì sao?"
Dương Yến nhìn anh: "Anh chỉ nói một nửa em có thể biết được cái gì chứ!"
"Quyền kinh doanh cửa hàng Outlet trong tay em."
"..."
Chờ anh khẳng định chắc chắn, Dương Yến mới biết được tài liệu ngày đó ký là hợp đồng chuyển nhượng quyền kinh doanh cửa hàng Outlet.
Anh nói với Dương Yến: Món quà đầu tiên từ khi quen nhau.
Thật sự rất tuyệt!
mẹ Dương đổi bảng hiệu cho cửa hàng định thứ năm khai trương, ngày đó Dương Yến cũng đến, sợ loại đồ ăn này không được hoan nghênh thì đến an ủi mẹ Dương cũng tốt.
Không nghĩ tới từ sáng sớm, vừa khai trương xong cửa hàng liền kín người hết chỗ, cô còn phải hỗ trợ một tay.
Về sau Quách Thường Phúc và Tưởng Song Kỳ cũng tới.
Tưởng Song Kỳ muốn dùng hình ảnh của mình để hỗ trợ tuyên truyền nhưng Dương Yến ngăn lại, sợ cô ta tuyên truyền xong, việc làm ăn của mẹ Dương về sau bận bịu sẽ mệt chết.