Nam Thần Nhà Tôi

Chương 287: Một nụ hôn lạnh lẽo



"Mấy người đang nói cái gì đấy, sắp bắt đầu trò chơi rồi kìa!" Lâm Thanh Dung chạy qua: "Lục Văn Thù, anh cứ giơ tay lau mông chi vậy, bộ bị bệnh trĩ hả?"

"Cưng à." Lục Văn Thù ôm cô vào lòng, anh ta yên tâm hưởng thụ cơ thể mềm mại ấy, còn tỏ vẻ tủi thân bảo: "Nhị ca sai anh đi gọi anh cả, kết quả anh lại bị anh cả sút cho hai cú."

Lâm Thanh Dung sờ đầu anh rồi thân thiết hỏi: "Có đau không, còn khiêu vũ được không?"

"Đau chớ." Lục Văn Thù hừ hừ: "Nhưng anh phải khiêu vũ với em, chơi trò chơi nữa! Người con gái khác có thì em cũng không thể thiếu được.”

Sợ là anh ta vừa mới trốn từ bệnh viện tâm thần nào ra?

Phòng khiêu vũ được xây theo phong cách Ma Rốc, lấy màu đỏ đậm làm màu sắc chính, vừa khéo lại đang bật nhạc Rock, đôi nam nữ trẻ trung nhảy múa theo nhạc, không khí rất chi là tươi vui.

Dương Yến mặc bộ váy cổ điển dài xanh lá sẫm, mái tóc buộc hờ lên, chiếc kẹp tóc ngọc trai cao cấp của hãng Mikimoto đính trên tóc cô, trông rất đỗi sang trọng mà biếng nhác.

Gương mặt nhỏ nhắn, ngũ quan tinh tế đến mức không có chút khuyết điểm nào của cô ấy tựa như đóa hoa xanh sẫm dưới ánh đèn thoắt sáng thoắt tối, khiến cho người người mê đắm.

Phương Tinh Nghị nhìn cô chăm chú, vẻ tán thưởng lộ ra rõ rành trong ánh mắt anh ta: "Đêm nay bà Phương thật xinh đẹp."

"Cảm ơn, đêm nay anh Phương cũng đẹp trai lắm." Dương Yến mím môi cười.

Người đàn ông thật là, mỗi lần tặng quà đều lén la lén lút, đợi đến khi cô ăn diện xong xuôi hết hết giả vờ tán thưởng.

Chút trò chơi nhỏ nhặt này mà chơi hoài không ngán ư?

Sau khi những màn múa may sống động ấy kết thúc, người dẫn chương trình bước vào nói lát nữa sẽ tổ chức trò chơi nhỏ, người nào muốn tham gia có thể giơ tay báo danh, sẽ có quà, ai không muốn tham gia có thể đợi xem trò vui.

Trò chơi nhỏ có tên là "Bịt mắt bắt dê."

Cô gái bị bịt mắt lại, cần phải nhận ra tiếng ho của bạn trai từ trong đám con trai ở đây, đồng thời để người ấy cởi bịt mắt của cô xuống.

Đôi tình nhân đầu tiên thành công tháo bịt mắt xuống có thể nhận được một cặp nhẫn tình yêu đích thực của nhãn hàng YH

Người dẫn chương trình vừa trình bày xong nguyên tắc trò chơi, Lục Văn Thù đang đứng trong nhóm người đã nóng lòng giơ tay: "Tôi dám bảo đảm chắc chắn tôi và bạn gái tôi sẽ là cặp đôi đầu tiên thành công."

"Ồ!"

Mọi người trợn mắt nhìn anh ta.

Không ít cặp tình nhân báo danh, Dương Yến và Tống Tịnh Hòa cũng có mặt ở đây, tổng cộng hơn mười cặp.

Người dẫn chương trình kêu những người không tham gia lùi ra phía ngoài sân khấu, thông báo cả thảy có mười ba cặp, không dễ chia, rồi dặn các cô gái đứng phía ngoài vòng dây trắng, đeo mịt mắt vào, đợi đến khi có tiếng ho của người đàn ông đầu tiên cất lên là có thể bắt đầu trò chơi.

Hết thảy cánh đàn ông đều không lên tiếng, chỉ cần nói một chữ thôi cũng sẽ bị loại ngay.

Dương Yến thầm than khổ trong lòng.

Năm cặp chơi một lượt còn đỡ, đằng này mười ba cặp cùng một lúc, tiếng ho của mười ba người đàn ông bắt đầu cất lên, có thính tai đến đâu đi chăng nữa cũng không tìm nổi bạn trai mình!

Cái trò chơi rác rưởi gì thế này, biết sớm thế khỏi tham gia cho rồi.

Trước lúc chuẩn bị, Lục Văn Thù còn réo Lâm Thanh Dung: "Cưng ơi, giọng nói của anh dễ nhận ra lắm, em phải tìm đúng người đó! Em mà tìm sai người đợi lát về anh khiến em phải khóc."

Lâm Thanh Dung đỏ mặt, cô muốn cầm chai nước suối lên đập anh ta một trận.

"Anh im miệng đi."

Một nhân viên bước qua đeo bịt mắt cho Dương Yến.

Bịt mắt rất kín, Dương Yến không nhìn thấy chút ánh sáng nào, chẳng trông thấy bất cứ món đồ gì nên cô không khỏi thấy căng thẳng.

Người dẫn chương trình nói rõ nguyên tắc trò chơi, tiếng ho phải nhỏ, không được quá mức lộ liễu cho người ta nhận ra.

Tiếng ho của người đàn ông đầu tiên rất nhỏ, Dương Yến chắc chắn anh ta không phải Phương Tinh Nghị, cô lại nghe tiếng ho của người ông thứ hai, cũng không đúng.

Nghe mấy tiếng ho liên tiếp cũng không nghe ra âm thanh của Phương Tinh Nghị, cộng với khoảng tối thui tối hù trước mặt, Dương Yến không khỏi siết chặt tay.

"Khụ khụ."

Người đàn ông thứ bảy thấp giọng cất tiếng ho.

Đây rồi!

Chỉ cần một giây thôi, Dương Yến đã chắc chắn đây là tiếng ho của Mộ Thần Vũ, cô cố gắng phân biệt phương hướng từ những âm thanh khác để đi về phía anh.

Cô vừa mới đi vài bước chợt nghe có tiếng thét lên kinh ngạc bên tai.

"Ê, sao cúp điện rồi."

Mắt Dương Yến bị bịt kín, không nhìn thấy gì cả, cô nghe có người tiên tục nói cúp điện gì đấy nên chỉ đành ngừng bước, cô vừa thả tay xuống đã bị nắm lấy.

Tay cô được bao phủ trong một lòng bàn tay rất đỗi ấm áp, có thể nghe thấy tiếng hít thở, dường như người đàn ông ấy đã đến gần cô.

Không phải mùi của Phương Tinh Nghị nhưng lại làm cô cảm thấy quen thuộc.

"Hứa...Hứa Cung Diễn?"

Hơi thở của anh ta phả xuống đầu cô, nhưng lại không nói gì.

"Tôi biết là anh." Dương Yến nói, tay cô bị anh ta nắm lấy nên thấy hơi nóng, muốn rụt về nhưng anh ta lại không thả ra mà lại mở lòng bàn tay cô ra, lần mò viết chữ lên đấy.

Dương Yến cũng âm thầm viết chữ trong đầu, viết ra một câu hoàn chỉnh.

"Bộ đồ này hợp với em lắm."

Giọng nói của cô hơi cứng nhắc: "Đầm và kẹp tóc là của anh gửi đến à?"

Ngón tay của anh ta gõ gõ vào lòng bàn tay cô.

Dương Yến cứ ngỡ Phương Tinh Nghị tặng cho cô, nhưng hóa ra lại là anh ta.

"Anh theo dõi tôi à?" Dương Yến hỏi anh ta, anh ta tặng đồ cho cô, chắc hẳn đã lên du thuyền từ lâu rồi, có phải anh ta vẫn luôn giấu mình trong bóng tối quan sát cô hay không: "Hứa Cung Diễn, anh muốn làm gì?"

Anh ta tiếp tục viết chữ vào lòng bàn tay cô.

"Anh nhớ em lắm."

"Hứa Cung Diễn, mọi chuyện cũ tôi đều sẽ cho qua hết, anh cũng đừng bám theo tôi nữa." Dương Yến bình tĩnh nói rồi rút mạnh tay ra: "Nếu như còn lần sau tôi sẽ tố cáo anh quấy rối tôi."

Cô lần mò muốn đi về hướng khác nhưng cánh ta bị kéo giựt lại, cả người nhào vào lồng ngực anh.

"Hứa Cung Diễn!"

Dương Yến tức giận đẩy mạnh anh ta ra, lòng bàn tay ấm nóng của anh ta lại lần mò lên má cô, ngón tay vuốt ve môi cô.

Một nụ hôn lạnh lẽo đặt lên môi cô.

Tiếp xúc thân mật như vậy làm cả người Dương Yến cứng ngắc, cô sững sờ, mà lòng bàn tay của người đàn ông đấy rời khỏi đôi gò má cô, tiếng bước chân vang lên mỗi lúc một xa.

Dương Yến nghe tiếng người dẫn chương trình nói: "Xin lỗi các vị, cầu dao bị đứt rồi. Những vị khách mời mở điện thoại soi sáng bị hủy tư cách tham gia, những người khác tiếp tục."

Trò chơi tiếp tục, những người đàn ông phía bên kia lại cất tiếng ho.

Dương Yến bình tĩnh lại, sau khi cô nhận ra được âm thanh của anh cất lên từ hướng nào bèn quơ quạng hai tay đi về hướng ấy.

Đi được mười mấy bước, tay cô đã được nắm lấy.

Miếng che mắt được tháo xuống, cô nhìn thấy Phương Tinh Nghị đang mỉm cười, anh thấp giọng nói: " thật là giỏi, thử thách thành công rồi, đứng hạng ba đấy."

"Em cứ ngỡ em là người nhận ra giọng nói của bạn trai nhanh nhất đấy." Dương Yến cảm thấy thất vọng: "Hạng nhất với hạng hai là ai thế?"

Phương Tinh Nghị hất cằm về bên trái.

Dương Yến nhìn thấy Tống Tịnh Hòa và Ngự Văn Đình, không biết hai người họ đang nói những gì mà tâm trạng có vẻ tốt lắm.

Còn Lâm Thanh Dung và Lục Văn Thù lại cãi nhau luôn miệng.

"Đều tại anh! Tại anh hết!" Lâm Thanh Dung chọt tay vào eo Lục Văn Thù rồi tức giận nói: "Ai mướn anh hạ giọng ho cơ chứ, má nó sao anh ôm cổ họng ho hả? Làm màu à!"

"Cưng ơi em đừng giận nữa mà, anh sai rồi, anh chỉ muốn thử thách thính lực của em tí thôi."

"Thử cái đầu quỷ nhà anh đó, anh nghĩ em là người máy à? Đều tại anh hết, hạng nhất bị anh phá bay mất rồi!"

Lục Văn Thù dỗ dành: "Không sao đâu mà cục cưng, chúng ta đứng hạng hai là giỏi lắm rồi, cục cưng giỏi ghê! Em xem phía đối diện kia kìa, suýt tí nữa bọn họ đã trượt hạng ba rồi!"

"Lão tứ, tôi nghe thấy rồi." Ánh mắt Phương Tinh Nghị sắc lẻm như dao gườm gườm nhìn bên này: "Cậu đang dìm tôi đấy à?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.