Yamazaki nhìn chằm chằm Phương Tinh Nghị: “Cậu không sợ không ra khỏi RB sao?”
Phương Tinh Nghị cười cười: “Con người này của tôi chưa từng sợ qua cái gì, Yamazaki anh có thể thử xem. Nhưng tôi phải nhắc anh Yamazaki nghĩ cho kỹ, muốn mạng, hay muốn người của anh.”
“Anh biết có câu ‘có tiền có thể sai ma gọi quỷ’ hay không? Tôi vừa hay lại có rất nhiều tiền, ta xuất tiền, ra sức tài trợ cảnh sát của RB quét sạch kẻ ác, tin chắc bọn họ sẽ rất vui lòng.”
Yamazaki vẫn như cũ lạnh lùng nhìn Phương Tinh Nghị, ánh mắt hơi hơi đổi.
Thay đổi có chút kiêng dè.
Vãn bối này dám đứng trước mặt của anh ta nói ra những lời này, không có ý sợ sệt chút nào, nói rõ không phải đùa.
Anh ta nhớ cô gái kia vừa nãy đưa cho bản thân cái danh thiếp, chính mình liếc qua rồi vứt vào thùng rác, để người đi vào, chính là muốn hỏi tại sao họ biết ‘kế hoạch Thanh Diệp’.
Thùng rác vừa hay ở cạnh chân Yamazaki, một tấm danh thiếp mạ vàng nằm nguyên trong thùng rác.
Yamazaki cuối đầu, cẩn thận nhìn tấm danh thiếp.
Chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Phương Thị -- Phương Tinh Nghị!
Nhìn rõ tên trên danh thiếp, Yamazaki toát mồ hôi hột, ánh mắt nhìn anh càng kiêng dè hơn.
Kinh doanh của Phương Thị không chỉ ở New York, Paris mà còn cả ở Nhật Bản. Ở Nhật Bản có hai xí nghiệp lớn kinh doanh độc lập, bên khống chế cổ phần chính là Phương Thị.
Hai xí nghiệp lớn đó tham gia vào tất cả các khía cạnh trong cuộc sống của Nhật Bản, mọi người đều rất e ngại, nếu như Phương Thị bỗng nhiên đóng cửa hai xí nghiệp này, cuộc sống nhất định sẽ loạn, ZF cũng sẽ tổn thật vô cùng lớn.
Mấy câu lạc bộ này của anh ta, căn bản không thể so với Phương Thị.
“tổng giám đốc Phương, thành thật xin lỗi.” Yamazaki thái độ quay ngoắt 90 với Mộ Thần Vũ: “Ngươi của tôi gây rắc rối lớn cho cậu và bà xã của cậu như vậy, là sơ xuất của tôi.”
Người đàn ông thấy Yamazaki nhún nhường như vậy, nhất thời quên đau: “Anh, anh đây là...”
“Im miệng.” Yamazaki tát một cái vào mặt hắn, khiến khóe miệng hắn rơm rớm máu, run rẩy.
“Quy tắc của tao đều quên hết rồi phải không, còn dám lén lút cầm tiền đi giết người, hại chết 7 anh em! Mày sao không cầm súng bắn chính mình, đi cùng các anh em luôn đi?”
Mắng xong, Yamazaki lại đạp lên hắn cái nữa.
Tay của hắn gãy rồi, vốn đã đau, lại bị Yamazaki đạp, đau mà không dám phát ra tiếng, anh ta lết hai chân trên sàn, đến trước mặt Phương Tinh Nghị muốn xin lỗi.
Phương Tinh Nghị không thề chấp nhận, lùi lại, tay đút trong túi quần, ánh mắt lạnh lùng: “Tư Trình, hỏi tiếp.”
“Được.”
Trợ lý Tư đi đến trước mắt hắn, tiếng Nhật lưu loát mà lịch sự: “Phiền mày thành thật một chút, người kia lúc nào đến tìm mày, lại dùng phương thức gì thanh toán cho mày.”
“Sáu, sáu ngày trước...” Người đàn ông nhìn Phương Tinh Nghị, chắc biết anh không dễ chọc, Yamazaki cũng không thể bảo vệ bản thân như nào, tất cả mọi thứ nói hết ra.
Trợ lý Tư một bên nghe, một bên ghi chép.
Mười phút sau, anh ta hỏi rõ ràng, đi nói lại cho Phương Tinh Nghị: “Tôi đã tra ra số tài khoản của ngân hàng nào, xác định là bên Tắc Lặc Tư làm.”
“Người của anh ta rất kín đáo, INS liên hệ với hắn, nói rất nhanh rồi cắt liên lạc, đến tên cũng là giả, một chút dấu vết cũng không lộ ra, nhưng lúc đối phương chuyển tiền đã lộ ra, có 90 tỷ từ một tài khoản mang tên Suna o kaku đã biến mất, sau đó chuyển vào thẻ ngân hàng của tên này.”
Phương Tinh Nghị nhíu mày: “Cậu vừa nói gì?”
“À, là như vầy.” Trợ lý Tư sờ sờ mũi: “Tôi quên phiên dịch. Đây là tên khác của Miya Maiko, cô ta âm thầm thay Tắc Lặc Tư làm không ít việc.”
“Thứ cần điều tra đã tra hết rồi chứ?”
Trợ lý Tư gật gật đầu: “Cơ bản đều tra ra rồi, bao gồm công ty kinh doanh nước ngoài của Tắc Lặc Tư, cùng chính khách danh lưu thường xuyên tiếp xúc với anh ta.”
Phương Tinh Nghị ừm một tiếng.
Nếu chuyện đã điều tra rõ ràng rồi, có một số việc cũng nên kết thúc.
Phương Tinh Nghị nhìn Yamazaki, không nói gì, chỉ là ánh mắt lãnh đạm, Yamazaki cũng nhận thấy, hai má giật giật, trầm mặt gọi một vệ sĩ qua.
Trợ lý Tư nói: “Tổng giám đốc, cảnh tượng quá đẫm máu, anh vẫn đừng nên nhìn, đi bên cạnh chờ đi.”
“Vậy giao cho cậu.” Phương Tinh Nghị cũng lười xem, đi đến bàn bi-a cầm một cây gậy chơi thử, đánh nốt ván vừa nãy, bên tai chuyền tới âm thanh rên rỉ thống khổ.
Anh coi như không nghe thấy, tay dùng lực một cái, quả trắng kích vào quả số 3 và số 5. Một hồng một xanh hai quả tạo thành hình Y, phân biệt chui vào lỗ.
Anh trai của Hứa Cung Diễn, tên tiếng trung của anh ta là Kỷ Gia Trí, anh chắc chắn sẽ không bỏ qua, bất quá mấy tên cầm giết người, cũng phải ăn chút khổ.
Nếu không phải bọn họ tham lam, thì sẽ không có mấy chuyện này!
Không lâu sau Yamazaki cũng đi qua, sau khi biết được thân phận của Phương Tinh Nghị, anh ta không dám kiêu ngạo vô lễ nữa: “Tôi đã kêu người đưa nó đến cục cảnh sát rồi, tuyệt đối sẽ không ra được nữa. tổng giám đốc Phương, cậu còn có chuyện gì không?”
“Cùng anh nói về ‘kế hoạch Thanh Diệp’.” Phương Tinh Nghị không nhanh không chậm nói, cây gậy chọc nhẹ một cái, hai quả nữa lại vào lỗ.
Yamazaki nhìn trên bàn chỉ còn lại quả trắng, càng lúc càng cảm thấy người đàn ông này không dễ chọc.
Người đàn ông này chơi một ván bi-a đều quan sát kỹ như này, động tác lại nhanh, cái này đổi lại khi đi xử lý chuyện khác, cũng sẽ không chậm, thật khinh khủng.
Ngữ khí của Yamazaki càng lúc càng ôn hòa, mang vẻ tôn trọng: “Bất quá chỉ là một hạng mục nhỏ, tổng giám đốc Phương nếu thích, tôi toàn quyền giao cho tổng giám đốc Phương.”
“Tôi rất hứng thú với kế hoạch này, nhưng không muốn làm.” Phương Tinh Nghị nói: “Nghe nói người phụ trách chính của ‘kế hoạch Thanh Diệp’ trước đây làm việc ở IK. Sau này từ chức ở IK, dẫn dắt mười người khác tham gia hạng mục.”
Yamazaki cẩn thận hỏi: “Ý của cậu là?”
“tổng giám đốc Phương, hợp đồng đến rồi.” Trợ lý Tư rất tự nhiên xuất hiện, chuyển đến một phần hợp đồng.
Phương Tinh Nghị cầm hợp đồng đưa cho Yamazaki, điềm nhiên nói: “ ‘kế hoạch Thanh Diệp’ Phương Thị thầu rồi, đồng ý cho người của các anh tham gia, ủng hộ tài chính đến khi hạng mục thành công.”
“Chỉ đơn giản như vậy?” Yamazaki ngẩn người trong khoảnh khắc đó, một thời không hiểu ý đồ của Phương Tinh Nghị.
Nếu như một mình kiếm tiền, thầu được ‘kế hoạch Thanh Diệp’ để tinh anh của Phương Thị phụ trách, hiệu suất không phải nhanh sao, tại sao phải dùng người của anh ta, còn không giới hạn tiền bạc?
Phương Tinh Nghị nhìn các loại biểu tình trên mặt của anh ta, liền nói: “Người của tôi, không so được với người đi ra từ IK, tôi cũng không định đặt công ty ở đây.”
“Tôi biết rồi.” Yamazaki cũng rất thông minh, biết anh ta nghĩ cái gì, cầm hợp đồng nhìn qua, rồi nhanh chóng ký tên, sau đó hai tay chuyển lại.
Phương Tinh Nghị giãn mày thả lỏng.
Người này coi như không tệ,, chỉ nói hai câu, thì hiểu ý của anh.