Nam Thần Nhà Tôi

Chương 329: Chúng ta chia tay đi



Dương Yến vừa định mở miệng từ chối, điện thoại lại rung lên, có người gọi đến.

Cô nhìn thấy là Phương Tinh Nghị, cô liền nói một tiếng với Chiến Thương rồi cúp máy.

Vừa nghe máy, giọng nói trầm thấp của Phương Tinh Nghị đã truyền đến: “Mười giờ sáng nay anh đến sân bay Nam Thành, trưa nay em có trở về không? Nếu như không trở về, thì tối nay cùng nhau dùng bữa đi.”

Anh từ chỗ trợ lí Tư biết được cô đang ở Hàng Khê, nhưng lại không hỏi cô đến để làm gì.

“Phương Tinh Nghị…” Dương Yến hít sâu một hơi, những sự thật đó khiến cô cảm thấy bi thương, thậm chí không biết nên nói với Phương Tinh Nghị thế nào.

Sau khi hòa hợp, hai người bọn họ đã hứa với nhau, có chuyện gì nhất định phải chia sẻ, không được nói dối.

Nhưng chuyện này có nên để cho anh biết hay không?

Không nên, thậm chí đến cả Hứa Cung Diễn cũng không nên biết những chuyện đó.

Phương Tinh Nghị nghe ra được giọng nói của cô có gì đó không đúng, anh cũng trở nên dịu dàng hơn: “Sao vậy, gặp chuyện gì khó khăn ở Hàng Khê rồi? Vậy anh đến Hàng Khê đón em về nhé?”

Dương Yến chỉ cúi thấp đầu cắn môi, ánh mắt ửng đỏ.

Cô phải nói như thế nào?

Có một đôi tay từ đằng sau cẩn thận từng chút ôm lấy Dương Yến, đầu tựa vào cổ cô.

Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, giống như một con động vật nhỏ bị thương đang kêu van: “Cầu xin em, đừng để lại tôi một mình, tôi đã không còn gì nữa rồi.”

Dương Yến vẫn giữ nguyên tư thế nghe điện thoại, không động đậy, nhưng nước mắt lại chảy xuống một cách mạnh mẽ, rơi xuống.

Cô nhìn xuống bàn tay đang chống trên chạn bếp, còn cả chiếc nhẫn trên ngón áp út nữa.

Cô nhớ đến những lần cô và Phương Tinh Nghị gặp nhau, đến cuối cùng hai người vẫn ở cùng nhau, còn cả lúc trên du thuyền, cảnh tượng anh đeo nhẫn cho cô, vẫn luôn hiện diện trong tâm trí cô.

Không nghi ngờ gì, cô rất yêu người đàn ông này.

Nhưng mà…

Dương Yến khống chế cảm xúc của mình, bình tĩnh nói: “Phương Tinh Nghị, chúng ta chia tay đi.”

“Dương Yến, em có biết mình đang nói gì không!” Giọng nói của Phương Tinh Nghị đột nhiên trở nên lạnh lùng, giống như đang phẫn nộ, lại có một chút sốt ruột: “Em đang ở chỗ nào Hàng Khê? Anh đến tìm em.”

“Tôi nói, chúng ta chia tay.” Dương Yến lặp lại lời cô vừa nói một lần nữa: “Tôi chán anh rồi, tính cách của chúng ta không hợp, anh cũng không phải kiểu người mà tôi thích.”

Phương Tinh Nghị lại hỏi lại: “Em đang ở đâu Hàng Khê?”

“Nhẫn và quà tôi sẽ nhờ Lâm Thanh Dung trả cho anh, chúng ta cứ kết thúc như vậy đi.”

Nói xong cô liền nhanh chóng cúp máy, nước mắt vẫn mạnh mẽ rơi xuống.

Nếu như Phương Tinh Nghị biết rõ chân tướng, anh nhất định sẽ giết chết Hứa Cung Diễn. Vào lúc cô khó khăn nhất Hứa Cung Diễn đã giúp đỡ cô, làm những việc mà khiến cô vừa cảm thấy hận vừa cảm thấy tức giận, không thể khoanh tay đứng nhìn.

Kỷ Gia Trí biết rõ mọi chuyện, liền muốn từng chút một tiết lộ chân tướng, nhìn bọn họ tàn sát lẫn nhau, cô chỉ có thể chia tay, nỗ lực ngăn cản mọi chuyện, không thể khiến anh ta thực hiện được ý đồ đen tối của mình.

Hứa Cung Diễn buông tay khỏi người cô, thấy cô khóc to, lúng túng lau nước mắt trên mặt cô, trong lòng cũng cảm thấy rối ren: “Nếu như em yêu anh ta như vậy, muốn trở về thì…”

Nhìn thấy cô khó chịu như vậy, anh cũng cảm thấy đau lòng.

Dương Yến nhìn vết thương được băng bó trước ngực anh, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Không muốn, em đã chia tay với anh ta rồi, anh ra phòng khách ngồi đi, em làm bữa sáng cho anh.”

Ánh mắt u ám của Hứa Cung Diễn dường như phát ra một tia sáng, anh gật gật đầu, đi ra phòng khách.

Dương Yến điều chỉnh cảm xúc, rồi đi chuẩn bị bữa sáng.

Cô gọi điện thoại cho Lâm Thanh Dung, bảo cô ấy đem quà đóng gói lại giao cho trợ lí Tư, nếu như có thể, thì hỏi địa chỉ phòng thí nghiệm của Yến Cảnh Niên, cô không còn cách nào để có thể trở về nữa.

Lâm Thanh Dung thấp giọng hỏi: “Vậy tổng giám đốc Phương phải làm sao?”

“Chúng tôi đã chia tay rồi.” Dương Yến nhàn nhạt nói: “Lỗi là do Bác nội nhĩ - khắc tư lợi nhĩ, Phương Tinh Nghị vô tội, Hứa Cung Diễn cũng vậy, tôi không muốn nhìn thấy bọn họ tàn sát lẫn nhau.”

“Tớ nghĩ tớ đã sai rồi… Tớ không nên nói cho cậu những chuyện đó, hại cậu rồi.”

Dương Yến nói: “Cậu thay Hứa Cung Diễn theo dõi tớ, là giẫm lên sự tín nhiệm của tớ dành cho cậu, có điều cậu đã nói với tớ những chuyện này trước, cũng đã tránh được một màn chiến tranh, cậu không nợ tớ nữa.”

“Yến…” Dường như Lâm Thanh Dung đang khóc.

“Nếu như cậu thật sự thương tớ, vậy thì giúp đỡ tớ đi.” Dương Yến nhờ vả cô: “Hứa Cung Diễn không thể nào chỉ sống được ba tháng nữa, nếu như anh ấy chết rồi, tớ sẽ điên mất.”

Cô đã nợ người đàn ông này cả một đời, cô không thể chịu đựng nổi những chuyện như vậy nữa.

Lâm Thanh Dung ngưng khóc: “Cậu muốn làm gì thì làm đi, nếu như cần, thì cứ gọi điện thoại cho tớ.”

“Làm phiền cậu rồi.”

Dương Yến lại gọi điện thoại cho Quan Thường Phúc.

Cô hiểu rõ tính cách của Phương Tinh Nghị, nhất định anh sẽ cho người điều tra nơi cô đang ở, cô muốn nhờ Quan Thường Phúc giúp cô kéo dài vài tiếng, cũng nói cho anh biết chuyện Hứa Cung Diễn và Miya Diệc đã gặp mặt.

Nghe cô nói cô và Phương Tinh Nghị đã chia tay, Quan Thường Phúc im lặng một lúc, sau đó anh mới nói sẽ đồng ý giúp cô, cố gắng hết sức để Phương Tinh Nghị không nhận được những tin tức đó.

Dương Yến sợ anh thế cô sức yếu, làm việc cũng không thuận tiện, nhưng trợ lí Tư vô cùng trung thành với Phương Tinh Nghị, nghĩ tới nghĩ lui, cô gọi điện thoại cho Trần Khang.

“Chị, tìm em có chuyện gì vậy?” Trần Khang nghe máy cô một cách rất nhiệt tình, xưng hô cũng thay đổi.

“Cậu vẫn đang ở Thổ Nhĩ Kỳ sao?”

“Không, đang ở Yên Kinh.” Trần Khang nối: “Chuyện đó đã xử lí xong rồi, tổng giám đốc Phương phái em đến Yên Kinh xử lí chuyện khác. Oa, Yên Kinh khô khan thật đấy.”

Dương Yến do dự, hỏi anh: “Nếu như tôi nhờ cậu giúp tôi làm một số chuyện, cậu bằng lòng không?”

“Chị đừng khách sáo như vậy, sớm muộn gì chúng ta cũng trở thành người một nhà.” Trần Khang sảng khoái nói: “Đừng nói là một số chuyện, có rất nhiều chuyện đi nữa thì em cũng làm giúp chị!”

“Những chuyện này cần phải giấu tổng giám đốc Phương và anh họ của cậu.”

“Hả?”

Dương Yến nói: “Tôi sợ em trai tôi làm chuyện này một mình thì không đủ sức, muốn nhờ cậu giúp cậu ấy, cậu không thể nói cho tổng giám đốc Phương, nếu như anh ấy có hỏi cái gì, cậu cứ nói dối là được… có thể giúp tôi không?”

Trần Khang cẩn thận hỏi: “Chị, chị cãi nhau với tổng giám đốc Phương rồi đấy à?”

“Không phải cãi nhau, chia tay rồi.”

“…”

“Chuyện này khó chút khó khăn.” Trần Khang nói: “Em là người của tổng giám đốc Phương, anh họêm lại là trợ lí của anh ấy, bonj em cầm tiền của anh ấy, chuyện phải bội chủ này…”

Dương Yến thấp giọng nói: “Tôi biết chuyện này làm khó cậu, có điều Quan Thường Phúc sẽ giúp cậu xóa bỏ bản hợp đồng đó, tổng giám đốc Phương cho cậu bao nhiêu tiền, tôi sẽ đưa cho cậu bấy nhiêu, cậu làm việc cho tôi.”

Trần Khang hỏi: “Chị à, em có thể biết chị muốn làm gì không?”

“Cứu một người.” Nghĩ đến chuyện sắp làm, Dương Yến cảm thấy chua xót, nhưng lại không thể không làm: “Tôi không muốn tổng giám đốc Phương tra ra được hành tung của tôi, vì vậy tôi cần các cậu giúp tôi chuyện này.”

Ngừng một lúc, cô bổ sung: “Cậu có định đính hôn cùng Nhược Linh không?”

Trần Khang hiểu được ý của Dương Yến, anh do dự một lúc mới đồng ý: “Chị, nói đến tiền nong tổn thương tình cảm, chị chỉ cần bảo đại ca giải quyết hợp đồng của em là được rồi.”

“Vất vả cho cậu rồi. Hôn lễ của cậu và Nhược Linh, đến lúc đó tôi sẽ giúp một tay.”

“Bây giờ bàn chuyện kết hôn có hơi sớm, cô ấy còn muốn đóng phim một vài năm nữa.” Trần Khang ngại ngùng nói: “Chị có việc thì cứ làm đi, một lát nữa em sẽ liên lạc với đại ca!”

“Cảm ơn.”

- -

Sau khi Dương Yến cúp máy, sắc mặt Phương Tinh Nghị trở nên vô cùng khó nhìn.

Lúc gọi điện, anh nghe ra được giọng nói của Dương Yến có gì đó không đúng, cô còn khóc nữa, nhất định đã gặp phải chuyện gì rồi, vì vậy mới nói chia tay với anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.