Nam Thần Nhà Tôi

Chương 357: Vợ con mang thai!



Người giúp việc cầm cái hộp nhỏ đưa cho mẹ Lục: "Lúc tôi quét dọn phòng cậu mợ chủ thì thấy cái hộp nhỏ này dưới sàn, hình như là hộp thuốc."

Trên cái hộp toàn là tiếng Anh, người giúp việc không hiểu nhưng có thể ngửi được mùi thuốc đông y thoang thoảng trên hộp.

Mẹ Lục vội vàng nhận lấy cái hộp, từ tiếng Anh trên hộp đối với bà chỉ là chuyện nhỏ, sau khi nhìn một lượt thì mẹ Lục lập tức vui mừng: "Ôi chao, đây là acid folic!"

Người giúp việc tò mò: "Bà chủ, đó là thuốc gì thế?"

"Vitamin B9, sau khi mang thai thì sẽ cần uống." Mẹ Lục kích động đến nỗi nói năng không rõ ràng: "Khó trách sáng nay lúc ta nói chuyện này với con bé thì nó xấu hổ, hóa ra là đã mang thai rồi!"

Mẹ Lục vừa kích động vừa tức.

Thiệt tình, sao mang thai mà lại không báo cho bà biết chứ?

Nếu không phải người giúp việc vô tình nhặt được hộp thuốc này lúc quét dọn thì không biết hai đứa nhỏ kia còn định gạt bà đến lúc nào!

Mẹ Lục lập tức gọi cho Lục Văn Thù.

"Mẹ, con đang chuẩn bị đi họp!" Lục Văn Thù nhanh chóng bắt máy: "Mẹ gọi cho con có chuyện gì thế ạ?"

"Thằng nhóc này, con còn giả vờ à?" Mẹ Lục cả giận nhưng giọng nói lại đầy vẻ mừng rỡ: "Vợ con mang thai, chuyện lớn như vậy mà hai đứa còn định giấu mẹ?"

"Mang cái gì..." Nhất thời Lục Văn Thù không phản ứng kịp.

Sau khi mẹ Lục nói lại lần nữa thì anh hả một cái, có chút không biết đáp lại như thế nào: "Thật sao, cô ấy có thai rồi?"

"Hai đứa hàng ngày ngủ cùng nhau, vợ con mang thai mà con còn không biết?"

"Thật sự không biết, cô ấy không nói cho con."

"Vậy chứng tỏ con chưa đủ quan tâm đến con bé." Mẹ Lục chê trách: "Con nói xem, Thanh Dung tốt như vậy, sao lại cọi trọng con cơ chứ, cái loại ba lăng nhăng lại còn đào hoa!"

"... Mẹ, con mới là con ruột của mẹ mà!" Lục Văn Thù lên án.

Anh bị tin Lâm Thanh Dung mang thai đập cho chóng mặt, gần như không tìm được phương hướng: "Bây giờ con sẽ về, đến tập đoàn nhà họ Phương đón cô ấy... Con được làm ba rồi."

Bây giờ mẹ Lục đã bình tĩnh hơn nhiều, bà nói: "Mẹ thấy Thanh Dung giấu con, có lẽ là định cho con niềm vui bất ngờ trong ngày sinh nhật hôm nay đấy. Nếu như con đi đón con bé, làm rõ mọi chuyện thì có phải là lãng phí tâm ý của con bé rồi không? Cứ ở yên trong công ty đi, hết giờ làm thì đi đón con bé, đừng có lòi đuôi, biết chưa?"

Lục Văn Thù ngẫm lại, cảm thấy mẹ Lục phân tích đúng: "Mẹ, con đi họp đây."

"Họp, họp, họp đi, con chỉ biết họp thôi!"

"..."

Lục Văn Thù thấy điện thoại ngắt máy, có chút không biết nói gì, thầm nghĩ: Không phải chính mẹ muốn con án binh bất động sao?

Anh biết mình đã làm ba, cả người tràn ngập hăng hái, ước gì thời gian có thể lập tức đến xế chiều, anh có thể mau chóng đi đón Lâm Thanh Dung về nhà đón sinh nhật, chờ cô tự mình nói cho anh biết.

Lục Văn Thù cho người mua hơn mười mấy cân kẹo mừng, gửi cho các nhân viên từ trên xuống dưới, lúc họp cũng giấu được vẻ tươi cười, khiến cho các cán bộ cao tầng không hiểu nổi.

Sau khi kẹo mừng được gửi đến phòng họp, một quản lý cao cấp dò xét: "Tổng giám đốc Lục, ngài sắp kết hôn rồi sao?"

Lục Văn Thù cau mày: "Không phải."

Một người khác lại hỏi: "Vậy sao anh lại gửi kẹo mừng..."

Lục Văn Thù vô cùng vui vẻ: "Bởi vì vợ tôi mang thai rồi, mời mọi người ăn kẹo để cùng may mắn!"

Mọi người hít khí lạnh.

Cái gì! Giám đốc Lục có vợ lúc nào, sao bọn họ không biết?

Trước đây có một cô gái trẻ tới đưa cơm trưa cho Lục Văn Thù, nhưng đeo khẩu trang nên không ai biết trông thế nào, tên là gì, chẳng lẽ chính là cô ấy?

"Giám đốc Lục, chúc mừng anh!"

Lục Văn Thù gật đầu, nhìn lướt qua những quản lý cao cấp chưa lập gia đình, ẩn ý sâu xa: "Mọi người cũng đừng bận bịu cả ngày với công việc, lúc rảnh rỗi thì đi xem mắt đi, ai nấy đều hai mươi bảy hai mươi tám rồi mà vợ còn chưa có, không thấy mất mặt sao? Mấy tháng nữa thì con của sếp mấy người cũng sắp ra đời rồi."

Nhóm quản lý cao cấp chưa lập gia đình: "..."

Về chuyện mang thai bị mẹ Lục và Lục Văn Thù biết được, Lâm Thanh Dung vẫn chưa hề hay biết.

Sau khi nhận được số thẻ của Dương Yến, cô lập tức xin nghỉ để đến ngân hàng, sau khi xếp hàng chờ thì cuối cùng cũng gửi được 900 triệu vào thẻ cho Dương Yến.

Một lát sau, Dương Yến gọi điện thoại tới: "Tớ nhận được tiền rồi, tiên nữ, làm phiền cậu rồi."

"Cậu lại khách khí đấy à?" Lâm Thanh Dung hừ một tiếng, không muốn để ý đến cô: "Buổi chiều tớ xin nghỉ rồi, chút nữa sẽ đến thăm Tưởng Song Kỳ."

"Được."

Lâm Thanh Dung do dự rồi vẫn nói: "Yến Yến, tớ có thai rồi."

"Hả?" Dương Yến sửng sốt hồi lâu, sau khi khẳng định mình không nghe lầm thì lập tức hỏi: "Là do cậu thật sự muốn có hay là vì muốn báo thù, cậu muốn báo thù Văn Thù?"

Lâm Thanh Dung mấp máy môi, thấp giọng nói: "Trước đây tớ muốn mang thai để báo thù anh ấy, nhưng sau khi mang thai thì cảm thấy sinh mệnh bé nhỏ này không dễ dàng mà đến được, huống hồ..."

"Tớ biết rồi." Dương Yến thở phào nhẹ nhõm, trấn an cô: "Tiên nữ, Lục Lịch Thành đã chết rồi, cậu cũng nên sống vì mình một lần, Văn Thù rất yêu cậu, chúng tớ cũng nhìn ra được."

Lâm Thanh Dung vuốt bụng dưới, ừ một tiếng: "Hôm nay là sinh nhật hai mươi bảy của anh ấy."

"Xem ra cậu muốn cho anh ấy một bất ngờ hả!" Dương Yến cười nói: "Nhưng tớ lại chưa thể về, chỉ có thể phiền cậu thay tớ chúc anh ấy sinh nhật vui vẻ rồi."

"Cậu nói xem, liệu anh ấy có không thích có đứa bé này không?"

Dương Yến dở khóc dở cười: "Ngốc, cậu lo lắng nhiều quá rồi. Văn Thù là con một, còn ước cậu sinh cho anh ấy mấy đứa nhỏ luôn ấy chứ, nhất định anh ấy sẽ rất yêu cậu và con."

"Nghe nói đứa nhỏ vừa sinh ra thấy ai đầu tiên thì sau này khi lớn lên sẽ giống người đó, tiên nữ, cậu nhất định phải đợi tớ trở về, đứa nhỏ nhìn thấy tớ thì sau này chắc chắn sẽ là đại mỹ nhân!"

Lâm Thanh Dung nở nụ cười: "Được, nhất định sẽ chờ cậu về rồi mới sinh."

Sau khi nói chuyện xong, Lâm Thanh Dung đi ra ven đường bắt xe, cũng chưa xác định Tưởng Song Kỳ có nhà hay không cho nên gọi cho cô ấy hỏi trước.

Nhưng kết quả thì không có ai nghe máy.

Cô suy nghĩ một chút, gọi lại cho Thường Phúc.

Thường Phúc nhanh chóng bắt máy: "Có chuyện gì không?"

"Chị có chuyện cần tìm Song Kỳ nhưng gọi con bé thì nó không nghe máy nên mới gọi cho em, hai đứa có đang ở nhà không?"

"Không có, tối hôm qua em đã đến thủ đô rồi." Thường Phúc đáp: "Một tiếng trước em vừa gọi cho cô ấy, cô ấy nói mấy ngày tới không có phim, không ở lại trong nhà mẹ em mà về nhà mình."

"Được, để chị đến đó."

Lâm Thanh Dung nghĩ tới tối hôm qua Tưởng Song Kỳ tìm Lục Văn Thù hỏi địa chỉ, trong lòng mơ hồ thấy bất an.

Cô đến căn hộ tìm trước nhưng gõ cửa hồi lâu vẫn không có ai, sau đó lại đến cửa hàng của mẹ Dương.

Mẹ Dương lập tức dừng việc đang làm, nói với Lâm Thanh Dung: "Con bé từ sớm đã tới giúp bác một tay, sau đó bảo phải mua vé máy bay, đi ra nước ngoài tìm An An, đưa nó trở về."

"Con bé đã nói vậy thật ạ?" Lâm Thanh Dung mặt trắng bệch: "Có chuyện rồi!"

Mẹ Dương vội vàng hỏi: "Sao vậy, An An xảy ra chuyện gì sao?"

"Bác gái đừng lo, không sao đâu, cháu đi trước đây!" Sau khi nói xong thì Lâm Thanh Dung vội vã rời khỏi đó, gọi điện thoại cho Dương Yến.

Cô không ngờ lá gan Tưởng Song Kỳ lớn như vậy, thật sự đến nước F tìm Dương Yến.

Việc này phải nhanh chóng báo cho Dương Yến mới được.

Lâm Thanh Dung đi vội quá nên không cẩn thận va vào người bên cạnh, cô xin lỗi rồi vội vã rời khỏi. Người nọ nhìn cô một cái rồi chạy trên đôi giày cao gót đỏ đuổi theo cô.

"Cô Lâm, nói chuyện một chút nhé."

Lâm Thanh Dung sốt ruột liếc phía sau, lúc nhìn thấy người phụ nữ kia thì ngừng bước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.