Nam Thần Nhà Tôi

Chương 371: Bây giờ, quy tắc trò chơi sửa lại rồi!



Khắc Tư Lợi Nhĩ có một nhà thiết kế thời trang riêng, sống ở phía đông trang viên, người giúp việc lái xe tham quan đến bên đó lấy về.

Chiếc váy được thiết kế rất quý phái và thanh lịch, từng lớp từng lớp, vạt váy lại nặng.

Người giúp việc thấy thắt lưng mảnh khảnh của Dương Yến, còn cầm cho cô một chiếc áo bó eo. Dương Yến sợ đến mức mặt múi trắng bệch, vội vàng nói mình không cần, sửa lại váy một chút liền đuổi theo.

Vội vã đi ra ngoài.

Đeo thứ đồ chơi đó vào, cục cưng của cô tiêu luôn!

Sau khi từ phòng ngủ ra đây, Dương Yến mới phát hiện không gian lầu hai vô cùng rộng lớn, hai bên hành lang dài đến mức không thấy điểm dừng.

Cô kéo đôi chân có chút mềm nhũn đi phía bên trái hành lang.

Tại sao những đại lão càng ít con cái lại đều ở những chỗ lớn như thế này?

Dương Yến nói thầm, ánh mắt đảo qua mấy bức tranh sơn dầu treo trên tường. Ngoài những bộ sưu tập cực kỳ lộng lẫy mang văn hóa Phục hưng đó ra, cô còn nhìn thấy mười mấy bức tranh sơn dầu vẽ người nữa.

Đầu tiên là hai bé trai, một hơi cao, còn một hơi thấp, hoặc chơi đùa hoặc đọc sách, được họa sĩ vẽ ra, và sau đó chỉ có một đôi mắt xanh lam.

Cậu bé tóc đen, càng lớn càng tuấn tú xuất sắc.

Dương Yến nhận ra, cậu bé tóc đen mắt xanh chính là Hứa Cung Diễn, nhìn bức tranh cùng vẽ hai người trước đó, cậu bé còn lại đoán chừng là Kỷ Gia Trí.

"Cô Dương, cô rất có hứng thú với bức tranh này sao?"

Kỷ Gia Trí không biết xuất hiện phía đối diện Dương Yến từ lúc nào, cắt ngang cô đang ngắm tranh.

"Chưa nói tới hứng thú, cảm thấy họa sĩ rất giỏi." Dương Yến liếc mắt nhìn anh ta một cái, ánh mắt liền đặt trên bức tranh: "Mỗi một bức tranh đều khiến người ta phải nán lại."

Kỷ Gia Trí dường như khẽ cười một tiếng, anh ta đi về phía Dương Yến, càng lúc càng tới gần cô, ánh mắt lạnh lùng trầm xuống, nhưng vẫn tràn đầy khí khái của một cậu ấm quý tộc.

Anh ta chậm rãi nói: "Tôi nghe nói, Tổng giám đốc Phương đi đến khách sạn kia đón em gái anh ta, còn nổ súng với cô. Em gái Tổng giám đốc Phương dù sao cũng là em dâu cô. Cô không đau lòng, không đi về động viên một chút sao?"

"Chỉ có hai người chúng ta, anh không cần phải giả bộ." Dương Yến sắc mặt bình tĩnh, không bị anh ta kích động: "Có Tổng giám đốc Phương ở bên cạnh cô ấy, tôi rất yên tâm, không cần thiết phải quay về. Hơn nữa, tôi có chuyện quan trọng hơn phải làm."

"Tỷ như?"

Dương Yến nhìn lại anh ta, đôi môi đỏ mọng cong lên: "Nếu anh hứng thú với trò chơi như thế, tôi đương nhiên cũng muốn chơi một chút."

Kỷ Gia Trí thấy giọng cô bình tĩnh không hề sợ hãi, so với người ngày đó trong điện thoại bị tức giận đến run lên giống như hai người vậy, không hề coi mình ra gì, thậm chí, là khinh thường mình!

Sắc mặt anh ta hơi dữ tợn, nắm lấy vai Dương Yến, nện cô lên vách tường.

"Cô cho là cô và tên đê tiện kia trở về thì có thể thay đổi được gì sao?" Ánh mắt Kỷ Gia Trí nham hiểm hung ác, từng chút sáp lại gần cô: "Quy tắc trò chơi này là tôi đặt ra, chơi thế nào cũng là tôi tính toán!"

Vừa nói, anh ta cảm giác cổ mát lạnh, còn có chút đau nhói.

Tay phải của Dương Yến nắm thành nắm đấm, trong chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út có một cây kim mảnh kề vào cổ anh ta, chỉ cần khẽ động là có thể đâm vào da thịt anh ta.

Dương Yến ngẩng đầu nhìn anh ta, cảnh cáo nói: "Nếu anh còn tiếp tục gọi anh ấy là tên đê tiện, đừng trách tôi không khách sao! Anh cũng biết ba anh thiên vị Hứa Cung Diễn, mà tôi là bạn gái Hứa Cung Diễn. Anh nói trong lúc anh ngất xỉu, nếu tôi đưa anh vào phòng, lột quần áo anh, hai chúng ta ngủ chung một chăn, ba anh trông thấy thì sẽ thế nào?"

Sức lực Kỷ Gia Trí dồn trên vai cô tăng lên: "Cô Dương đúng là dám liều mình giữ nghĩa đấy!"

"Như nhau thôi." Dương Yến mỉm cười: "Tôi ngu ngốc, không chơi lại cậu ấm Tắc Lặc Tư anh, âm thầm bày ra bàn cờ lớn như vậy, chỉ để cướp đi người của Hứa Cung Diễn."

Dừng một chút, cô lại tiếp tục nói: "Nhưng mà ở đất nước chúng tôi có câu "mọi việc trên đời đều có thể thay đổi". Mà bây giờ trò chơi cũng không nằm trong tay anh nữa, quy tắc trò chơi sửa lại rồi."

Kỷ Gia Trí híp mắt một cái, cực kỳ tàn bạo: "Cô Dương, cô không quan tâm đến người nhà của cô, em gái của cô nữa?"

Trong lòng Dương Yến hoảng hốt, rất nhanh trấn định lại rồi bình tĩnh nói: "Người sẽ không vấp ngã cùng một chỗ, tôi dám theo Hứa Cung Diễn đến nước Y, chắc chắn đã sắp xếp xong hết mọi chuyện rồi."

"Cô Dương thực sự không sợ?"

"Anh có thể thử một chút." Dương Yến nói, kim châm trong chiếc nhẫn vẫn đặt trên cổ anh ta.

"An An!"

Hành lang được trải thảm lông, đi trên đó không hề phát ra tiếng động.

Dương Yến nghe được tiếng Hứa Cung Diễn gọi mình mới phát hiện anh đã lên đến lầu hai.

Hứa Cung Diễn thấy Kỷ Gia Trí dồn Dương Yến vào vách tường, mặt trầm xuống, bước nhanh qua.

Kỷ Gia Trí thấy anh đến, rất nhanh liền buông tay ra, một giây sau liền thấy Hứa Cung Diễn kéo Dương Yến bảo vệ sau lưng, lạnh lùng nhìn mình chằm chằm, giống như muốn đòi lại công bằng.

"Người bạn gái này của cậu dù sao cũng đã từng là người của Tổng giám đốc Phương, cũng thật là giỏi." Kỷ Gia Trí mỉm cười, giơ tay vỗ vai Hứa Cung Diễn: "Tốt hơn nhiều so với những phụ nữ phải dạy bảo sau khi qua lại."

Hứa Cung Diễn siết chặt nắm tay.

Dương Yến kéo tay anh, nhìn chằm chằm bóng lưng ngạo mạn dần đi xa của Kỷ Gia Trí, nhẹ giọng nói: "Không cần phải tức giận. Anh ta luôn muốn chọc tức anh, khiến anh rối loạn chừng mực."

Hứa Cung Diễn quay đầu lại, mắt tỉ mỉ quan sát cô: "Em không bị anh ta bắt nạt chứ?"

"Yên tâm, tôi không sao."

Hứa Cung Diễn thấy sắc mặt cô tái nhợt, đoán chừng cô bị nôn nghén, đã nôn hết toàn bộ những thứ vừa ăn rồi, phải kêu phòng bếp làm riêng chút đồ ăn cho cô.

Dương Yến từ chối, nói sợ sẽ khiến Kỷ Gia Trí chú ý.

Cô có chút mệt rã rời, nói mấy câu với Hứa Cung Diễn rồi quay lại phòng ngủ mà người giúp việc chuẩn bị để nghỉ ngơi. Không biết mê man bao lâu lại bị đánh thức.

Hứa Cung Diễn ngồi bên giường, thấy cô tỉnh thì đỡ cô dậy, đưa cái bát đặt trên tủ đầu giường cho cô: "Anh gõ cửa rất lâu em cũng không tỉnh, anh liền tự đi vào."

Dương Yến dụi dụi mắt, ngửi thấy mùi chua chua cay cay, bụng lại càng đói mà kêu lên.

"Không phải tôi kêu anh đừng đến nhà bếp sao?"

"Không việc gì. Anh đã đuổi người giúp việc đi rồi đến nhà bếp tự làm." Hứa Cung Diễn đưa cái dĩa ăn màu bạc cho cô: "Trong nhà không có ai ăn món Trung, cho nên không có đũa, em dùng tạm đi."

Dương Yến bưng bát ăn, dạ dày thoải mái hơn nhiều: "Kỷ Gia Trí sẽ không phát hiện ra chứ?"

Hứa Cung Diễn lắc đầu: "Không đâu. Phòng của anh ta ở đầu hành lang bên kia, buổi tối sau khi về phòng căn bản sẽ không ra ngoài, em đừng lo lắng. Xin lỗi, em phải theo tôi đến nước Y, lại còn phải che giấu việc mang thai."

"Tôi không sao, anh đừng xin lỗi mãi thế." Dương Yến không thể nhìn an như thế, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Anh là ân nhân của tôi và đứa bé. Nếu lúc đó anh không ngăn cản tôi, có lẽ đứa bé cũng mất rồi."

Hứa Cung Diễn ừ một tiếng: "Đã uống thuốc bảo vệ thai chưa?"

"Chưa, vừa rồi quá mệt, vừa về đã ngủ rồi."

Hứa Cung Diễn hỏi cô thuốc bảo vệ thai để chỗ nào, rồi đi rót cốc nước mang đến cho cô: "Thuốc không còn nhiều lắm, lúc nào đó rôi sẽ nghĩ cách đến bệnh viện lấy một ít."

"Được."

"Có muốn tìm thời gian đến bệnh viện phụ sản kiểm tra không? Để xem các cục cưng có khỏe mạnh hay không."

Dương Yến do dự một chút, sau đó kiên quyết lắc đầu: "Không đi. Kỷ Gia Trí có rất nhiều cơ sở ngầm. Chúng ta còn phải giành được tư cách người thừa kế, không còn nhiều thời gian như thế. Tôi tin các cục cưng sẽ rất khỏe mạnh."

Thấy cô như thế, Hứa Cung Diễn cũng không khuyên nữa.

Chờ một lúc sau, anh thấy Dương Yến uống thuốc bảo vệ thai xong mới cầm cốc rời khỏi phòng cô.

Có thể vì quá mệt mỏi, Dương Yến cũng không gặp ác mộng như mấy ngày trước, ngủ một giấc thẳng đến trưa hôm sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.