Nam Thần Nhà Tôi

Chương 385: Kế ly gián



Sau khi phát hiện thức ăn có vấn đề, Lâm Thanh Dung đã gõ cửa vài lần muốn người giúp việc đổi thức ăn khác nhưng không một ai đáp lời.

Sau đó cô thôi không gọi nữa và nhất quyết không ăn thức ăn đó, cô chỉ lấy nước từ vòi trong phòng tắm để đun thuốc rồi cho vào trong chăn để xông cho cơ thể toát mồ hôi.

Đầu óc cô lúc này vẫn còn quay cuồng, lâu ngày không ăn nên cơ thể gầy gò tiều tụy, nhìn như chỉ còn da bọc xương. Cả ngày cô chỉ nằm trên giường, cố gắng giảm thiểu việc hao tổn thể lực nhất có thể.

Qua vài ngày, cô không còn sốt cao nữa, rốt cuộc trong vô thức cô cũng chịu được.

Sau khi hạ sốt Lâm Thanh Dung đã đỡ hơn nhiều, cô ngồi trước cửa đợi.

Đợi đến khi người giúp việc mở cửa đưa cơm, cô liền túm tay người giúp việc lại rồi đưa cuốn sổ có viết chữ cho cô ta xem: Tại sao lại cho tôi ăn những thứ đã hết hạn, các người muốn hại chết tôi sao?

Người giúp việc giật mình, cuống quít xua tay: “Là ngài Lục bảo tôi đưa, chuyện cô bị sốt tôi cũng đã gọi điện thoại cho ngài Lục, ngài ấy nói cô ăn thì ăn không ăn thì nhịn, tóm lại đừng mơ tới việc rời khỏi căn phòng này."

Những lời này đều là Gia Na dặn người giúp việc nói.

Lâm Thanh Dung nhớ lại lúc trước Lục Văn Thù sợ cô chạy trốn nên đã giảm phân nửa lượng thức ăn, còn nói cô mà dám chạy nữa thì sẽ chặt đứt hai chân của cô, vì vậy chuyện dùng thức ăn hết hạn để trừng phạt cô, làm nhục cô không phải là không thể.

Ánh mắt cô ảm đạm, viết một dòng chữ lên cuốn sổ: Có thể cho tôi mượn di động dùng ba phút thôi được không?

Người giúp việc vội vàng từ chối theo bản năng nhưng Lâm Thanh Dung lại bỏ vào tay cô ta một chiếc nhẫn kim cương rồi viết thêm một câu: Tôi chỉ là lo lắng cho một người bạn, nên muốn gửi tin nhắn hỏi thăm cô ấy một chút, chỉ ba phút thôi, tôi gửi tin nhắn xong sẽ xóa ngay, cô không nói thì sẽ không ai biết cô cho tôi mượn di động đâu, chiếc nhẫn kim cương này sẽ là của cô."

Viên kim cương lớn như vậy chí ít cũng phải ba cara.

Người giúp việc nhất thời nổi lòng tham liền nhét đại di động vào tay cô: “Chỉ ba phút thôi đấy, cô Lâm nhanh lên."

Lâm Thanh Dung nói cảm ơn cô ta bằng khẩu hình miệng.

Cô lập tức gửi tin nhắn cho Dương Yến: “Yến, tớ Lâm Thanh Dung đây. Lúc trước vì có việc bận nên không nghe điện thoại của cậu, xin lỗi, đợt đó tớ đã gọi cho cậu nhiều lần để nói chuyện Tưởng Song Kỳ có thể sẽ đến nước F để tìm cậu.”

Chỉ vài giây sau, Dương Yến đã gọi lại.

Nhưng Lâm Thanh Dung không thể nói chuyện, nên đành cúp máy rồi nhắn tin lại: “Tớ đang bận việc nên không tiện nghe điện thoại.”

Dương Yến: “Sao vậy, đợt này công ty cậu nhiều việc thế à?”

Lâm Thanh Dung trả lời: “Ừ, Văn Thù cũng rất phiền lòng, tớ phải luôn ở bên cạnh anh ấy. Sao cậu lại cùng Hứa Cung Diễn đến nước Y vậy? Tưởng Song Kỳ có đi tìm cậu không?”

Dương Yến: “Tớ có việc cần xử lý nên phải ở lại nước Y một thời gian, chờ hết bận về nước rồi sẽ kể cho cậu nhé. Bé con thế nào rồi, Văn Thù có thương cậu và các con không?”

Hai mắt Lâm Thanh Dung chợt cay xè.

Con thì đã mất lâu rồi, còn cô và Lục Văn Thù cũng cãi nhau rồi từ mặt nhau kể từ đó, hiện tại mọi chuyện đang rối như mớ bòng bong.

Lâm Thanh Dung biết cô ấy cũng có rất nhiều chuyện phiền lòng nên không muốn cô ấy bận tâm thêm chuyện của mình nữa, đành phải trả lời: “Nếu anh ấy mà không đối xử tốt với con tớ thì tớ không cần anh ấy nữa!”

Dương Yến: “Đừng vậy chứ, lỡ anh ta đến làm phiền bọn tớ thì ai chịu nổi? Báo cho cậu một tin, tớ cũng mang thai rồi.”

Lâm Thanh Dung sửng sốt, sau đó mỉm cười định trả lời tin nhắn nhưng di động lại bị người giúp việc giật mất: “Cô Lâm, đã ba phút rồi, tôi sắp phải thay ca rồi."

Người giúp việc nói xong liền đóng sầm cửa không thương tiếc.

Lâm Thanh Dung không cầu xin người giúp việc nữa vì hiện tại cô đã hoàn toàn an tâm khi biết Dương Yến không gặp phải chuyện gì.

Người giúp việc đem kể lại những lời Lâm Thanh Dung nói cho Gia Na, nhưng không đả động gì đến chuyện điện thoại.

Gia Na cũng sợ lỡ như người bị làm sao thì Lục Văn Thù quay về sẽ trách tội, nên lại sai người giúp việc chuẩn bị thức ăn bình thường cho Lâm Thanh Dung nhưng chỉ chuẩn bị rau cơm chứ không cho cô ấy ăn đàng hoàng.

Hôm nay, Gia Na hẹn nhân viên làm móng đến nhà. Trong lúc đang làm móng, cô buồn chán lướt facebook, phát hiện Lục Văn Thù đã từ nước ngoài trở về.

Gia Na cẩn thận gửi tin nhắn messenger hỏi thăm Lục Văn Thù.

Không ngờ Lục Văn Thù không những trả lời tin nhắn lại mà còn thông báo tối nay sẽ về biệt thự.

Gia Na thấy Lục Văn Thù rõ ràng là có hứng thú với mình nên gọi người giúp việc chuẩn bị cơm: “Tối nay Văn Thù sẽ về, các cô nấu thêm mấy món ngon đi, tay chân lanh lẹ một chút!"

Cô lại gọi người giúp việc đang trông nom Lâm Thanh Dung đến: “Cô ta thế nào rồi, có thể nói chuyện chưa?"

Người giúp việc lắc đầu: “Tinh thần của cô Lâm trông cũng không đến nỗi nào nhưng hình như thanh quản đã bị tổn thương, lâu rồi không thấy cô ấy nói chuyện, chỉ toàn viết vào sổ cho tôi xem.”

"Vậy là tốt rồi, cô trông coi cô ta cho kỹ vào, không được để cô ta ra ngoài." Gia Na lấy một xấp tiền từ trong túi ra: “Chỉ cần cô làm theo những gì tôi bảo thì sẽ không thiếu phần của cô đâu."

"Cảm ơn cô Gia Na!" Người giúp việc mặt mày rạng rỡ, vội vã cầm lấy tiền.

Khi người giúp việc cho tiền vào túi thì không cẩn thận làm rơi một chiếc nhẫn kim cương.

Nhẫn kim cương vừa vặn lăn đến bên chân Gia Na.

Không đợi người giúp việc phản ứng, Gia Na đã nhặt lên.

"Viên kim cương lớn vậy?" Gia Na nhìn chằm chằm chiếc nhẫn kim cương.

Chiếc nhẫn kim cương be bé trên ngón tay cô hoàn toàn bị lu mờ khi đặt cạnh chiếc nhẫn này.

"Cô… cô Gia Na… đây là của tôi."

Gia Na nhìn người giúp việc, khinh bỉ nói: "Tôi thấy là cô đã trộm ở đâu thì có! Nếu cô có chiếc nhẫn kim cương lớn như vậy thì sao còn đến đây làm người ở, để tôi sai vặt?"

Mồ hôi mồ kê túa ra như tắm, người giúp việc bắt đầu lắp bắp: “Đúng vậy, là tôi nhặt được trên đường."

"Chiếc nhẫn này chí ít cũng phải trị giá ba tỷ, nếu người ta thật sự đánh rơi thì đã đi báo cảnh sát từ lâu rồi." Gia Na bắt được khoảnh khắc chột dạ của cô ta liền lớn tiếng: “Nếu cô không nói có được từ đâu thì tôi sẽ đi báo cảnh sát!"

"Đừng đừng!" Người giúp việc sợ Gia Na thật sự đi báo cảnh sát đành phải khai thật: “Là cô Lâm nói muốn mượn di động của tôi dùng một chút nên đưa cho tôi chiếc nhẫn kim cương này."

Gia Na chậm rãi đứng dậy khỏi ghế sofa, sốt ruột nói: “Cô đưa rồi? Có phải cô ta liên lạc với Lục Văn Thù rồi không?"

"Hình như không phải."

Gia Na lập tức bình tĩnh trở lại, thầm nghĩ cũng đúng, nếu như Lâm Thanh Dung liên lạc với Lục Văn Thù, nói cho anh ấy biết gì đó thì Lục Văn Thù đã sớm đến đây tìm cô tính sổ rồi.

Thuốc mà cô mua chẳng qua chỉ khiến Lâm Thanh Dung mất giọng mấy tháng mà thôi, có thể giữ chân Lục Văn Thù một hai lần, không cho anh lên lầu ba nhưng Lục Văn Thù cũng là người trái tính trái nết, không thể giữ chân mãi được, còn cô thì lại không thể ra tay giết Lâm Thanh Dung.

Vậy không bằng nghĩ thử xem làm thế nào để Lục Văn Thù ngày càng chán ghét Lâm Thanh Dung, rồi đuổi cô ấy ra khỏi nhà.

Gia Na nhìn chiếc nhẫn kim cương sáng chói trong tay, bất chợt nảy ra một chủ ý tuyệt diệu.

Tối hôm đó, Lục Văn Thù vừa về đã thấy Gia Na đang dạy dỗ người giúp việc, anh liền nhướng mày: “Cô nổi sùng cái gì vậy? Người giúp việc của tôi không phải để cho cô ngày ngày mắng chửi!"

"Ngài Lục, anh về rồi à?" Gia Na chạy về phía anh, ấm ức nói: “Không phải là em muốn dạy dỗ cô ta, tại cô ta không nghe lời anh, đưa di động cho cô Lâm!"

Lục Văn Thù chợt sa sầm sắc mặt.

Gia Na nhân cơ hội đưa cho anh chiếc nhẫn kim cương: “Cô Lâm lấy di động của người giúp việc để gửi tin nhắn cho một người bạn, mượn có ba phút mà cho người giúp việc cả chiếc nhẫn kim cương, người giúp việc không cẩn thận nên bị em phát hiện.”

"Ngài Lục, em nghĩ cô Lâm nếu cần điện thoại di động để làm những việc quan trọng thì có thể chờ anh về rồi mượn cũng được mà, cô ấy đổi một chiếc nhẫn kim cương lớn như vậy để mượn di động của người giúp việc có ba phút đúng là xa xỉ.”

Lục Văn Thù cầm lấy chiếc nhẫn kim cương từ tay cô, đáy mắt anh như có sóng trào mãnh liệt.

Đây là nhẫn đính hôn anh tặng cho Lâm Thanh Dung.

Cô ấy đúng là lợi hại, chỉ vì muốn mượn di động để dùng một lần mà đồ anh tặng cũng có thể tùy tiện mang ra trao đổi với người ta, không thèm quan tâm, tựa như cô ấy cũng chưa từng quan tâm đến hai đứa bé vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.