Nam Thần Nhà Tôi

Chương 394: Tạp chí không đẹp bằng em



Chẳng mấy chốc đã đến thời gian diễn ra sự kiện tối.

Bác Nội Nhĩ và Kỷ Giai Trí đã thay đồ vest sang trọng, lên xe đến tham gia buổi tiệc rồi.

Trong trang viên chỉ còn lại Hứa Cung Diễn và Dương Yến.

Cô đợi người giúp việc mang lễ phục từ bên Blues tới, cô nói với anh: “Anh không cần đợi em đâu, cứ đi cùng ba anh đi, em biết nơi đó mà.”

“Em là bạn gái anh, anh nên đi cùng em.” Hứa Cung Diễn rót cho cô một cốc trà, thấp giọng hỏi: “Hôm nay bé con có ngoan không? Đến lúc đó liệu có bắt nạt em không?”

Dương Yến cũng cúi đầu nhỏ giọng đáp lại: “Hai hôm nay đều rất ngoan, chắc tối nay cũng không sao. Cũng may em vẫn chưa lên cân, bụng cũng chưa to ra, nếu không thì không mặc vừa lễ phục rồi.”

Hứa Cung Diễn mỉm cười: “Anh chưa từng thấy dáng vẻ mập mạp của em, thật sự rất mong chờ.”

“Này này, anh quá đáng rồi đó.”

“…”

Hai người thì thầm to nhỏ với nhau mấy câu thì người giúp việc mang lễ phục đến.

Dương Yến liếc nhìn lễ phục trên tay người giúp việc, nghi hoặc hỏi: “Lễ phục lần trước tôi mặc thử là chiếc váy đuôi cá màu vàng hồng, sao giờ cô lại cầm lễ phục màu đen về đây?”

“Ngài Blues nói, bộ lễ phục đó không cẩn thận bị con mèo của trợ lý cào rách mất rồi.” Người giúp việc trả lời: “Trong studio, chỉ có bộ này phù hợp với số đo của mợ hai.”

Hứa Cung Diễn không vui nói: “Lễ phục đã được đặt may từ hai tháng trước, mợ hai cũng rất thích màu sắc và kiểu dáng đó, giờ rách rồi, ông ta có thể tùy tiện mang bộ khác tới đây cho qua được sao?”

Người giúp việc cúi đầu không dám lên tiếng.

“Bỏ đi, để em mặc thử xem.” Dương Yến nói xong thì nhận lễ phục trong tay người giúp việc.

Bộ lễ phục này được may thủ công, thiết kế thắt eo, cổ áo và sau lưng đều khoét hở, váy xẻ tới bắp đùi, là lễ phục cao cấp cực kỳ bó sát.

“Gọi Blues tới đây!” Hứa Cung Diễn vừa nhìn kiểu dáng của bộ này thì sắc mặt sầm lại.

“Vâng.”

“Mặc dù có hơi hở một chút, nhưng thiết kế rất đẹp.” Trong lúc người giúp việc đi gọi nhà thiết kế tới đây, Dương Yến vẫn đang ngắm lễ phục: “Trong studio của Blues có nhiều váy như thế, sao chỉ có mỗi bộ này là hợp với số đo của em vậy?”

Nói xong cô nhìn sang Hứa Cung Diễn.

Anh hiểu ý của cô, sắc mặt càng khó coi hơn.

Rất nhanh Blues đã được mời tới đây, cứ luôn cúi người xin lỗi Hứa Cung Diễn và Dương Yến, nói bộ lễ phục lúc trước đã bị con mèo cào rách, không thể mặc được.

“Ông lấy bộ có số đo gần với mợ hai rồi chỉnh sửa lại là được.” Hứa Cung Diễn căn dặn.

“Không có bộ nào cả.” Blues khó khăn nói: “Ngài cũng biết, vóc dáng của cô Lilia đầy đặn quyến rũ, mà mấy lễ phục tôi thiết kế đều khá nhỏ.”

“Nếu dùng lễ phục size lớn chỉnh lại cũng được, nhưng kiểu dáng và màu sắc của mấy bộ đó đã lỗi thời rồi, nhìn có vẻ mợ hai mập hơn lúc trước, còn bộ size nhỏ thì không có cách nào chỉnh được.”

Dương Yến: “…”

“Vậy thì gọi cho bạn ông đi, hỏi bọn họ xem có sẵn bộ nào không?” Hứa Cung Diễn tức giận: “Nếu ông còn nói không có nữa, tôi sẽ đuổi việc ông.”

Blues vội vàng lấy điện thoại ra: “Tôi đi hỏi ngay đây.”

Ông tới bên cửa sổ gọi mấy cuộc điện thoại, sau đó bước lại, cẩn trọng nói: “Có hai studio có lễ phục hợp với số đo của mợ hai, nhưng…”

Hứa Cung Diễn nhíu mày nói: “Vậy bảo bọn họ mau mang đến đây.”

“Studio gần đây nhất cũng phải mất nửa tiếng nữa mới mang lễ phục tới đây được.” Blues nhỏ giọng nói: “Thời gian bắt đầu buổi tiệc là 8 giờ 30, chúng ta không đủ thời gian.”

Hứa Cung Diễn nghe vậy thì tức giận, Dương Yến vội vàng ngăn anh, vẻ mặt bình tĩnh ung dung: “Được rồi, anh đừng gây khó dễ cho ngài Blues nữa, ông ấy cũng hết cách rồi.”

“Bộ này không được, quá hở hang!” Hứa Cung Diễn biết cô nghĩ gì, từ chối ngay: “Chúng ta trên đường đi để ý xem, có chọn được bộ lễ phục nào thích hợp không?”

“Anh đừng chọn nữa, lấy bộ này đi.” Dương Yến nói: “Nếu chọn lễ phục ở cửa hàng bên ngoài, chưa chắc đã phù hợp với số đo của em, chúng ta sẽ bỏ lỡ thời gian vào tiệc.”

“Anh đợi em một lát, em đi thay đồ.”

Lúc cô đi lướt qua người Hứa Cung Diễn, anh nghe thấy cô nói thầm một câu “Đừng đánh rắn động cỏ”, do đó anh nhẫn nhịn không trách cứ Blues nữa, đứng đó đợi cô.

Mười phút sau, cô thay đồ xong xuống lầu.

Bộ lễ phục vừa in với dáng người của cô, làm nổi bật vóc dáng mảnh mai, lúc bước đi, đôi chân thon dài lấp ló sau làn váy.

Da cô trắng mịn, ánh mắt sắc sảo, mang vẻ lười biếng lại quyến rũ tràn đầy sức sống.

Cô bước xuống giống như một nữ vương đứng trên cao.

Hứa Cung Diễn si mê nhìn cô không chớp mắt, hận không thể biến cô thành đồ sở hữu của riêng mình.

Xuống lầu, Dương Yến mỉm cười với Blues: “Ngài Blues quả nhiên lợi hại, khi mặc bộ lễ phục này lên người, tôi cảm thấy bản thân sang trọng hơn.”

“Đâu có, là do mợ hai xinh đẹp đã làm nổi bật bộ lễ phục này.”

“Cảm ơn ông.”

Dương Yến nhận ví cầm tay người giúp việc đưa, quay đầu thấy Hứa Cung Diễn vẫn đứng đó nhìn mình đến thất thần, đôi mắt màu lam sâu như nước biển, có một sức hấp dẫn chết người.

Nhưng cô không bị anh quyến rũ, giơ tay huơ huơ trước mặt anh.

“Hứa Cung Diễn? Chúng ta đi thôi.”

Cuối cùng anh cũng hoàn hồn, lại nhìn cô với ánh mắt thâm trầm: “An An, hôm nay em… rất đẹp.”

“Cho nên, chúng ta đi được chưa?” Cô lắc lắc điện thoại về phía anh: “Thời gian đã trễ lắm rồi.”

“Được.”

Dương Yến ra ngoài trước.

Cô xoay người lại, Hứa Cung Diễn thấy tấm lưng trắng mịn của cô gần như lộ hết ra ngoài.

Xương bướm xinh đẹp, mơ hồ còn có thể nhìn thấy vòng eo nhỏ không bằng một vòng tay kia.

Hứa Cung Diễn cảm thấy trong người như bừng lên ngọn lửa, anh vội chạy tới, khoác áo lên người cô, còn sai người giúp việc mang một chiếc áo choàng vai cùng màu với lễ phục tới đây.

Dương Yến nói: “Không cần áo choàng đâu, như này cũng rất tốt…”

“Không được!” Hứa Cung Diễn cắt ngang lời cô: “Trong bữa tiệc có rất nhiều người, anh sợ không trông chừng em được. Giờ, một là lát nữa ra ngoài mua bộ khác, hai là khoác áo vào, không thương lượng gì cả.”

Vừa nghĩ tới người trong bữa tiệc có thể nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của cô, anh không chịu được.

“…”

Cô sợ mình sẽ tới trễ nên bất đắc dĩ đồng ý với anh.

Xe đã sớm chờ ở trước cửa, là một chiếc Rolls-Royce cao cấp, bên trong như một căn phòng nhỏ vậy. Dương Yến và Hứa Cung Diễn vừa lên xe, thợ trang điểm đã nhanh chóng làm tóc cho cô.

Anh ngồi đối diện, thỉnh thoảng lấy đồ giúp thợ trang điểm, ánh mắt luôn nhìn cô chăm chú, giống như có thể nhìn đến hết đời.

Dương Yến vô tình nhìn qua, thấy anh vẫn nhìn chằm chằm mình thì dở khóc dở cười: “Anh không đọc tạp chí à?”

“Tạp chí không đẹp bằng em.” Giọng anh trầm thấp, dịu dàng.

Dương Yến đỏ mặt.

Cô ho một tiếng, cố gắng di chuyển sự chú ý của anh: “Ngoài Macit, tất cả người trong danh sách em đều bàn bạc xong hết rồi, đến đó em sẽ thương lượng với ông ta lần nữa.”

“Lát nữa anh sẽ bàn bạc với ông ta.” Hứa Cung Diễn biết, khoảng thời gian này cô rất mệt mỏi, anh không muốn cô bận rộn nữa: “Em có ý gì có thể nói cho anh biết trước.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.