"Cô Dương." Thiệu Tu Dung áo trắng quần đen, cả người tuấn tú phi phàm, không thể nhận ra năm nay anh đã ba mươi sáu tuổi, hướng về phía Dương Yến cười gật đầu: “Đã lâu không gặp."
Dương Yến thoáng nhìn sang bên cạnh, thấy anh dường như đang tiếp khách hàng, lưu loát nói: “Anh đang bận, tôi đi trước.”
"Không phải khách hàng, bạn bè thôi." Thiệu Tu Dung giải thích, lại hỏi: "Nghe nói cô Dương gia nhập Hòa Tụng?”
"Hòa Tụng là một công ty nhỏ, không ngờ anh cũng biết tới.”
Thiệu Tu Dung ôn hòa thản nhiên cười nhạt một tiếng: “Hòa Tụng là công ty nhỏ, nhưng tiếng tăm của cô Dương lớn, nếu cô Dương không bận gì cùng tôi qua kia ngồi một chút. Cô gia nhập Hòa Tụng, sau này việc đầu tư vào Hòa Tụng là không thể tránh khỏi, nghe nhiều và xem nhiều hơn cũng tốt.”
Dương Yến run lên, sau đó trả lời: "Thiệu tổng, tôi đã sớm từ chức và rời khỏi Phương thị.”
"Tôi biết." Thiệu Tu Dung nói: "Tôi mời cô Dương là bởi vì cô Dương là Phó tổng Hòa Tụng, tôi là người làm ăn, gặp được chuyện làm ăn có lợi nhuận đương nhiên sẽ làm, cũng muốn kết giao bạn bè nhiều hơn.”
Lời nói rất hợp tình hợp lý khiến Dương Yến không tìm thấy một chút sơ hở.
Nghĩ tới khoản đầu tư kếch xù vào một bộ phim trước đó của Thiệu thị, Dương Yến âm thầm suy nghĩ có thể cùng Thiệu thị hợp tác, sau khi suy nghĩ, liền hướng Thiệu Tu Dung cười nhạt một tiếng: "Hi vọng Thiệu tổng đừng cảm thấy tôi vụng về là được."
"Đâu có, cô Dương quá coi nhẹ mình, tôi còn hi vọng cô Dương không cảm thấy tôi quá đường đột mới phải.”
Hai người nói qua nói lại vài câu sau đó cùng nhau đi vào một căn phòng riêng.
Sau khi bước vào căn phòng cao cấp xa hoa, Dương Yến mới phát hiện bên trong còn có mấy người đàn ông đang ngồi đấy.
Mấy người đàn ông đang nói chuyện, thấy cô và Thiệu Tu Dung cùng nhau tiến vào, mọi ánh mắt đều nhìn về phía bên này.
Sau khi Thiệu Tu Dung chào hỏi từng người mới giới thiệu đến Dương Yến: "Vị này là Dương Yến, trước đó làm việc bên cạnh Phương tổng, bây giờ là Phó tổng của Hòa Tụng.”
Tiếp theo, Thiệu Tu Dung lại giới thiệu cho Dương Yến từng người trong đám người bọn họ.
Dương Yến mỉm cười tiến lên bắt tay với từng người một, nói vài câu khách sáo.
Cô để ý có mấy người đang ông bắt tay và cười cùng cô nhưng ánh mắt lại cao cao tại thượng, căn bản không thèm để cô ở trong mắt, nói cách khác, nếu không phải Thiệu Tu Dung ở đây bọn họ có lẽ cũng không thèm liếc nhìn cô một cái.
Dương Yến vẫn duy trì nụ cười khéo léo như cũ, cũng không để trong lòng.
Ở trên thương trường lẫn lộn này cũng được chia thành từng phạm vi, họ đều là những ông lớn chơi với nhau, cô cũng không có công ty riêng của mình, lại không có tiếng tăm gì, những người này không nhìn trúng cô cũng là điều hiển nhiên.
Sau khi chào hỏi và nói vài lời khách sáo, Dương Yến muốn di chuyển sang ngồi ở một bên nhưng hết lần này đến lần khác Thiệu Tu Dung lại chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh mình, nói: “Cô Dương ngồi đây đi, như vậy chúng tôi nói chuyện cô cũng nghe rõ hơn một chút.”
"..."
Dưới sự kiên trì của Thiệu Tu Dung, Dương Yến không thể không sang đó ngồi.
Trong phòng có khoảng mười người đàn ông, chỉ có một mình cô là phụ nữ hơn nữa chỗ ngồi lại là ở chính giữa, bị bao vây bởi những ông lớn này, hơn nữa lại bị khí thế bức người của họ bao vây khiến cho người ta có cảm giác áp bức rất mạnh.
Tôi luyện ở Phương thị lâu như vậy, lại thường xuyên cùng Phương Tinh Nghị đi loanh quanh khắp nơi, từ lâu Dương Yến xử lý mọi việc đã không còn sợ hãi.
Cô mỉm cười: "Cám ơn Thiệu tổng đã cho tôi cơ hội này, để cho tôi được mở mang tầm mắt."
Ánh mắt Thiệu Tu Dung lộ ra một chút ngạc nhiên, âm thầm khâm phục tính khí của người phụ nữ này ngày càng được tôi luyện tốt hơn, lần đầu đến tìm anh nói chuyện làm ăn còn vội vàng hấp tấp, bây giờ đã ung dung và bình tĩnh hơn rất nhiều.
Nếu được trẻ lại mấy tuổi, nói không chừng có thể anh sẽ theo đuổi người phụ nữ này.
Dương Yến rót cho mình một ly nước trái cây, từ từ uống, thản nhiên nghe Thiệu Tu Dung cùng những người đàn ông kia nói chuyện phiếm, từ chuyện nhà, chuyện bát quái, lại đến chuyện cổ phiếu tài chính.
Những người đàn ông kia nói là không thèm để Dương Yến vào trong mắt, không bằng nói coi như Dương Yến không tồn tại, không hề kiêng dè nói đủ các loại chuyện.
Ví dụ như người đàn ông nào đó nói anh ta ở nước ngoài nuôi ba cô tình nhân ở ba thành phố khác nhau. Kỳ nghỉ này đưa cô tình nhân đầu tiên qua, kỳ nghỉ sau đưa cô tình nhân thứ hai qua, mỗi lần phải chú ý không đeo nhầm nhẫn.
Lại ví dụ như một người đang ông nào đó nói dựa vào gia đình nhà vợ để phát triển, nhưng lại không có tình yêu với vợ, quá chán, muốn tìm chỗ sơ hở của vợ để cho bà ấy ra khỏi nhà, sau đó mình sẽ cưới mùa xuân thứ hai.
Lại ví dụ như một người đàn ông nào đó nói ông ta thích một cô gái hai mươi tuổi, như bông hoa mới chớm nở, phiền chán liền ném cho cô ta một khoản tiền rồi đuổi đi, sau đó lại tìm một cô gái hai mươi tuổi khác, để chứng minh mình vẫn chưa già.
Rất nhiều loại tin tức bát quái, Dương Yến nghe xong lông mày dựng cả lên.
Cô đã sớm biết trong giới thượng lưu rất hỗn loạn, sau khi tiếp xúc qua mới phát hiện so với những lời người khác nói còn không thể chịu nổi hơn, dù là ai cũng không thể biết được dưới vỏ bọc vinh quang xinh đẹp này lại dơ bẩn như vậy.
Những ông lớn này có thể ở trước mặt cô phơi bày ra cuộc sống của mình cũng không sợ cô sẽ truyền ra bên ngoài.
Có đôi khi, lợi ích chính là đáng sợ như vậy.
Một tay che trời.
Dương Yến đang suy nghĩ miên man, mơ hồ nghe thấy có người gọi mình.
Cô ngẩng đầu thấy người đàn ông bên trái đang nhìn cô chằm chằm, nói câu gì đó nhưng cô lại không nghe rõ.
"Tôi nói cô Dương uống nước trái cây thật là vô vị.” Người đàn ông nói xong, cầm chai rượu lên, rót rượu vào một cái ly bên cạnh, đưa cho Dương Yến.
Dương Yến ngửi được mùi cay nồng của rượu trắng tinh khiết, liếc mắt nhìn chai rượu trên tay người đàn ông kia.
Bốn mươi hai độ.
Dương Yến cũng không nhận, chỉ hướng người đàn ông khéo léo cười một tiếng: “Thật xin lỗi, tôi bị dị ứng với rượu trắng, hay là uống Lafite đi, tôi sẽ uống cùng ông Cố vài ly.”
Cô sẽ không làm ba cục cưng gặp nguy hiểm.
Thiệu Tu Dung đang nói chuyện phiếm cùng mấy người đàn ông khác cũng quay đầu lại, nói: “Dị ứng là thật phiền toái, không cẩn thận còn chết người, hay là đưa rượu vang cho cô Dương đi.”
"Tôi chưa bao giờ nghe nói có người bị dị ứng với rượu.” Ông Cố rất không hài lòng, vẫn giơ lý rượu trắng kia lên, nói: “Cô Dương, đây là loại rượu trắng ngon nhất nước ta, cô chỉ uống mỗi nước trái cây thật vô vị nha.”
"Thật xin lỗi, tôi thật..."
Ông Cố ngắt lời Dương Yến, giọng điệu trầm xuống: “Cô Dương đây là không muốn coi tôi là bạn sao?”
"Ông cố nặng lời rồi.” Thiệu Tu Dung nhìn đồng hồ, môi mỏng giơ lên: “Cô Dương thật sự không thể uống rượu trắng, không thì để tôi thay cô Dương uống đi.”
Nói xong muốn cầm ly rượu xong tay ông Cố.
Ông Cố di chuyển cánh tay về phía sau, trêu đùa Thiệu Tu Dung: “Thiệu tổng, anh lo lắng cho cô Dương như vậy, không phải có ý gì với cô ấy đấy chứ?”
Thiệu Tu Dung cười lắc đầu: "Sao có thể như vậy được, tôi chỉ là thương hương tiếc ngọc mà thôi.”
Anh đối Dương Yến đúng là có chút ý tứ, nhưng người ta là hoa đã có chủ.
Hơn nữa anh cũng không bởi vì một người phụ nữ mà trở mặt với Phương Tinh Nghị, như vậy đơn giản chính là chặt mất con đường phía trước của chính mình.
"Ôi, vậy thì thật là tốt, tôi là có ý đối với cô Dương.” Ông Cố nói xong, tới gần Dương Yến: “Dù sao cô Dương cũng không có bạn trai, tôi có thể theo đuổi cô không?”
Dương Yến cố sức lui lại, nụ cười trên môi không thể duy trì được nữa: “Cám ơn sự yêu quý của ông Cố, nhưng tôi không cần nó.”
"Cô Dương là đang từ chối tôi sao?” Ông Cố nhìn Dương Yến từ trên xuống dưới vài lần, cười khẩy: “Bên ngoài truyền tin cô có qua lại cùng Phương tổng, cô thật đúng là dát vàng lên mặt mình?”
"..."
"Tôi thường xuyên ăn cơm cùng Phương tổng, cách làm người của anh ta, tôi biết, cũng không nhìn trúng loại người như cô. Hôm nay cô có thể ngồi ở chỗ này cũng là chúng tôi nể mặt Thiệu tổng vài phần, nếu không cô nghĩ cô là ai?”
Không đợi Dương Yến trả lời, ông Cố tự mình nói: “Thế này đi, cô Dương hôn tôi một cái, nếu tôi vui vẻ thì có thể thay cô uống ly rượu này, nếu không cô Dương tự mình uống hết ly rượu trắng này.”