Nam Thần Nhà Tôi

Chương 456: Anh ấy quả thực không am hiểu chuyện này



"Sao dì lại gửi cho mình cái này?" Dương Yến buồn bực thì thào.

Vài giây sau cô đột nhiên nhớ ra, tối qua chỉ có cô và Phương Tinh Nghị ra ngoài đi dạo, chuyện mua bông tai cũng không nói cho ai biết, chỉ họ biết mà thôi.

Vậy đôi bông tai này...

Sáng sớm ăn sáng ở phòng ăn, vết thương trên tay người đàn ông lướt qua đầu Dương Yến, cô nhìn lần nữa hoa tai hoa cúc nhỏ cánh hoa đã bị lệch, trong lòng nóng lên.

Thì ra tối qua anh không phải đi mua dép, về trễ như vậy, là vì làm cái này.

Dương Yến soi gương, nghịch tóc, đeo đôi bông tai này lên.

Sờ cánh hoa màu trắng nghiêng nghiêng, khóe môi cô lộ ra nụ cười nhàn nhạt, chút buồn bực trong lòng đều được xóa đi hết.

Cô làm mất đôi hoa tai đó, lại có được đôi hoa tai làm thủ công càng xinh đẹp hơn.

Dương Yến đổi bộ quần áo rộng rãi, sợ lát nữa xuống xe bị người ta nhìn ra cái gì, còn đặc biệt thêm khăn choàng lớn, tâm trạng cực tốt đi ra ngoài gặp gỡ mọi người.

"Giám đốc Dương." Đạo diễn Văn thấy Dương Yến đến, đưa hợp đồng trong tay ra: "Hợp đồng bảo mật Hòa Tụng cho người đem tới, chúng tôi đã ký tên rồi."

Trải qua chuyện hôm qua, thái độ của đạo diễn Văn đối với Dương Yến đã thay đổi rất nhiều.

Dương Yến mở hợp đồng xem một chút, sau đó nhét vào trong túi: "Được! Đủ người rồi đi, tôi ngồi ở chiếc nào?"

Đạo diễn Văn nói: "Giám đốc Dương và biên tập Long ngồi một xe, a đúng rồi, giám đốc Phương nói anh ấy lái xe."

Phương Tinh Nghị lái xe?

Dương Yến âm trầm nói: "Không ai biết lái xe sao, sao lại cho Phương Tinh Nghị lái xe?"

Ngước mắt tìm bốn phía, thấy Phương Tinh Nghị đã kéo cửa ghế lái của xe van, cúi người ngồi vào trong.

"..."Dương Yến cũng không biết nói gì, nhanh chóng đi qua, lên xe.

Trên chiếc xe van này, ngoại trừ Phương Tinh Nghị lái xe, biên kịch và nhà tạo mẫu đều là nữ, ban đầu còn có chút ngại ngùng, không dám nói chuyện trước mặt Phương Tinh Nghị.

Sau đó thấy người đàn ông luôn lái xe không nói chuyện, mấy người phụ nữ từ từ tám chuyện.

Biên kịch phát hiện bông tai Dương Yến đeo rất đặc biệt, nhìn mấy lần: "Giám đốc Dương, đây là bông tai handmade cô mới mua sao? Rất đẹp."

Dương Yến cười cười: "Không phải, bạn tặng."

"Có lẽ là bạn đó của giám đốc Dương làm rồi." Nhà tạo mẫu cũng xem xét đôi bông tai, trêu chọc: "Cánh hoa cúc nhỏ đều bị lệch, xem ra bạn của iám đốc Dương không am hiểu chuyện này"

"Cậu ấy quả thực không am hiểu chuyện này." Dương Yến ừ một tiếng, giọng nói lại rất vui vẻ: "Nhưng tôi rất thích."

"Thật hâm mộ giám đốc Dương, có bạn tự mình làm trang sức nhỏ cho cô, tôi ngay cả một người bạn như vậy cũng không có." biên kịch vô cùng hâm mộ, thấy tâm trạng Dương Yến không tệ, cả mặt đầy bát quái.

"Giám đốc Dương, cậu ấy mà cô nói, là bạn nam hay bạn nữ?"

nhà tạo mẫu cũng chồm tới: "Tôi cũng muốn biết. Tôi cảm thấy phụ nữ khéo tay, lần đầu tiên làm đồ cũng không đến nỗi tệ như vậy, có chút giống...đàn ông làm á!"

Nụ cười của Dương Yến hơi cứng lại, không nghĩ tới họ bát quái như vậy.

Cô vô ý nhìn lướt qua người đàn ông đang lái xe, ho một tiếng, dời đề tài: "Kịch bản đã sửa xong rồi chứ? Tôi xem xem."

biên kịch thấy vậy, cũng không lại nhiều chuyện gì, vội lấy kịch bản đưa cho Dương Yến.

Phương Tinh Nghị thông qua kính trước nhìn Dương Yến đang ngồi phía sau.

người phụ nữ cúi đầu nói chuyện với biên kịch, tóc mai sau tai, lộ ra dái tai nho nhỏ và hoa tai hoa cúc nhỏ cánh hoa xiêu vẹo

Anh lập tức cho chút bất đắc dĩ và ngượng ngùng, nhớ tới tình cảnh tối qua tìm vật liệu làm đôi hoa tại này.

Đôi hoa tai be bé mà thôi, không nghĩ tới khó làm như vậy.

Anh dựa vào video mò ba tiếng, kiểm tra vài lần, không nghĩ tới cánh hoa vẫn lệch.

Nhưng lúc này thấy Dương Yến không có chút nào ghét bỏ, còn đeo đôi hoa tai thủ công lên, anh cảm thấy tối qua phí vài tiếng làm ra điô hoa tai này rất xứng đáng.

Một tiếng sau, xe tới nơi lấy cảnh.

Nơi lấy cảnh này, vừa đúng là khu tham quan cấp AAA của Quế Giang.

Nhưng bây giờ không phải mùa du lịch, đạo diễn Văn lại sớm đã nói chuyện với người phụ trách, bao khu này, cho nên mấy ngày này chỉ có họ ở trong khu tham quan quay chụp, sẽ không có du khách nào đột nhiên xông vào.

Sau khi xuống xe, mọi người ai dựng lều thì dựng lều, ai chuẩn bị thiết bị thì chuẩn bị, rất bận rộn.

Dương Yến muốn phụ một tay, nhưng sợ làm khéo thành vụng, còn làm bảo bảo bị thương, cho nên lấy điện thoại ra xem email.

Cô làm bộ dạng rất bận rộn.

Dựng lều xong, chuyên viên trang điểm gọi Dương Yến qua trang điểm.

Cổ trang khá phức tạp, trừ trang điểm mặt còn phải làm tóc.

Dương Yến luôn ngồi thẳng lưng, lâu sau thì mỏi mông, mỏi mắt, có chút buồn ngủ.

Không biết qua bao lâu, cô đột nhiên nghe thấy nhà tạo mẫu nói bên tai: "Giám đốc Phương, anh thay xong đồ diễn rồi? Anh đợi thêm một lát, tạo hình của giám đốc Dương sắp xong rồi."

"Cô từ từ làm cho cô ấy, tôi không gấp." Phương Tinh Nghị thấp giọng nói.

Dương Yến bị giọng nói của người đàn ông mê hoặc tai ngứa ngứa.

Cô mở mắt, xuyên qua gương nhìn về phía sau, thấy người đàn ông mặc bộ cẩm bào hoa mai, đứng thẳng tắp ở đó, mắt nơi cúi xuống, thêm vài phần lạnh lùng.

người đàn ông giống như vương giả từ trong tranh bước ra, chỉ đứng đó thôi cũng làm người ta cảnh đẹp ý vui.

Dương Yến nhìn có chút ngây ngốc.

Nhà tạo mẫu gọi Dương Yến hai tiếng, thấy cô còn nhìn kính sững sờ, thì vỗ vỗ vai cô, miệng trêu chọc: "Giám đốc Dương, tôi cũng biết giám đốc Phương, mặc cổ trang rất đẹp, nhưng cô cũng không cần nhìn ngẩn ngơ như vậy chứ? Đợi lát nữa hai người còn phải cũng nhau quay phim đâu!"

Dương Yến xấu hổ mặt đỏ lên, vội vàng đứng dậy: "Tôi, tôi đi thay quần áo."

"Quần áo trên giá, giám đốc Dương trực tiếp cầm đi là được."

Thấy người phụ nữ hoảng hốt đi về phía giá treo quần áo diễn, có xém chút hồ đồ tông vào giá, Phương Tinh Nghị bất giác muốn đi đỡ cô.

Đợi Dương Yến đứng vững, anh cũng thở phào một hơi, trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt, bất đắc dĩ nghĩ người phụ nữ này sau khi về nước không biết làm thế nào càng ngày càng hồ đồ.

Lúc Dương Yến thay đồ trong phòng, còn lo lắng bụng nhô lên, không mặc được quần áo diễn, mặc xong mới phát hiện đồ diễn này vừa khéo Nhu quần rộng rãi che giấu rất tốt bụng cô.

Cô đi ra, thấy nhà tạo mẫu cũng đang tạo hình cho Phương Tinh Nghị.

người đàn ông không cần lộ mặt, cho nên trên mặt không trang điểm, đeo búi tóc giả, ngọc bên búi tóc vừa khéo cùng màu với trường bào, cả người ngọc thụ lâm phong.

nhà tạo mẫu khen: "Giám đốc Phương mặc cổ trang thật sự có phong vị, rất đẹp trai!"

Nhớ tới chuyện xấu hổ ban nãy trước mặt nhà tạo mẫu, lần này Dương Yến cũng không dám thưởng thắc nam sắc nữa, lưu loát đi ra ngoài.

Phía đạo diễn Văn đã bố trí xong phối cảnh, mở máy quay.

Đợi Dương Yến và Phương Tinh Nghị tới, đạo diễn Văn lấy kịch bản từ chỗ biên kịch: "Nam nữ chính không có lời thoại nào, chủ yếu dựa vào ánh mắt để biểu đạt tình cảm, ánh mắt nhất định phải đạt, biết không?"

Ông vừa nói vừa chỉ đạo Dương Yến: "Kiếp thứ nhất cô và nam chính gặp lần đầu tiên, hai người không thân thuộc, lúc cô nhìn nam chính, ánh mắt tò mò, dò xét còn phải có sự xấu hổ lẫn sợ hãi của thiếu nữ."

Dương Yến nghe có chút không hiểu: "Tôi đã không quen thuộc với anh ta, sao phải diễn ra xấu hổ và sợ hãi của thiếu nữ?"

Đạo diễn Văn kiên nhẫn giải thích: "Vì hôn sự của cô và nam chính là người lớn hai bên quyết định, từ thư phòng cô nghe thấy nhân phẩm anh ta rất tệ, không có điểm nào tốt, cho nên thật sự không muốn gả cho anh ta, nhưng lại không có cách nào với mối hôn sự này."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.