Nam Thần Nhà Tôi

Chương 457: Tôi nghi là giám đốc phương tặng



"Cô nhìn thấy nam chính đến nhà mình, cho rằng là khách trong nhà, rất tò mò thân phận của anh ta, nhìn anh ta ôn lãng như ngọc, nói chuyện ưu nhã, lại nghĩ mình phải gả cho người đàn ông nhân phẩm cực tệ, thì có vài phần hảo cảm với anh ta, trong lòng nghĩ nếu như gả cho người đàn ông trước mắt này thì tốt biết bao, đây gọi là "giấc mộng thiếu nữ", hiểu rồi chứ?"

Ông ta nói đơn giản dễ hiểu, Dương Yến cuối cùng hiểu rồi.

Ai!

Uổng cho cô trên đường đến cô còn mở kịch bản cả nửa ngày, nghĩ không có đối thoại nào, diễn thế này cũng quá dễ đi, không nghĩ tới kịch bản đối thoại ít thì lại có độ khó cao.

Đạo diễn nói chỗ đứng, lúc nào thì đổi sang đứng chỗ nào với hai người một lát.

Nói xong, lùa Dương Yến đi lên như lùa vị, ông ta chạy tới phía sau máy quay.

Đạo diễn Văn đưa ông kính tập trung trên người Dương Yến.

Đợi kéo gần ống kính, nhìn thấy gò mò tròn trịa của Dương Yến, đạo diễn Văn nhíu mày: "Giám đốc Dương, mấy ngày sau cô phải ăn ít một chút, mặt hơi béo, hiệu quả chụp không tốt."

Dương Yến bị nói tới mức rất xấu hổ.

Gần đây cô béo không ít, nhưng dinh dưỡng đều bị tụi nhóc hấp thu, béo ở bụng và đùi, không béo mặt đi?

Dương Yến nhỏ giọng hỏi: "Mặt tôi trong ông kính rất béo sao?"

"Rất béo." Đạo diễn Văn gật gật đầu, nói thẳng: "Giống như bánh bao chiên vừa ra lò."

"..." Dương Yến không nhịn được giải thích cho mình: "Tôi béo một chút, nhưng chỉ 52 kg thôi."

"Vậy cũng quá béo rồi, nữ diễn viên chiều cao như cô, cân nặng không vượt qua 42,5 kg."

"..."

Chính lúc Dương Yến bị nói tới sắp sụp đổ, Phương Tinh Nghị nhẹ nhàng mở miệng: "Ống kính chụp trên mặt, cho dù diễn viên 42,5 kg cũng thấy rất béo, Dương Yến cũng không phải diễn viên chuyên nghiệp, cũng không cần nghiêm khắc với cô ấy như vậy. Clip ngắn là vì quảng cáo nước hoa, nhân vật không phải chính, chụp mặt nghiêng và mắt cô ấy đi.

Dương Yến cũng vội nói: "Chụp mặt nghiêng đi, thật sự kêu tôi đối diện ống kính, tôi cũng rất hoảng."

Đạo diễn Văn nghĩ một chút, miễn cưỡng gật đầu: "Được rồi, chụp mặt nghiêng trước thử xem, nếu thực sự không ổn, giám đốc Dương ăn ít một chút, miễn cho mặc không vừa sườn xám."

Sườn xám?

Dương Yến đột nhiên nhớ tới, đợi chụp xong đoạn này, họ còn phải đến trường quay Quế Giang lấy cảnh, chụp phần dân quốc.

Cô cần phải mặc sườn xám, còn là hai bộ!

Nếu cô mặc sườn xám, mọi người đều sẽ nhìn thấy bụng bầu của cô.

Làm sao đây?

Dương Yến nghĩ lung tung, đạo diễn Văn nói bên tai cô: "Giám đốc Dương, cô đi tới vị trí đi."

Dương Yến đành phải thu lại tâm trạng, nhanh chóng đi vào vị trí.

Vì Dương Yến và Phương Tinh Nghị đều là người mới, thân phận hai người lại đặt ở đó, đạo diễn Văn cũng không dám hét bọn họ như đối với diễn viên tuyến mười tám, toàn bộ đều nhẹ giọng nói, rất kiên nhẫn.

Lần đầu tiên Dương Yến quay phim, mặc dù có người cầm tay hướng dẫn, nhưng sao cũng không thể nhập vai.

Sau khi NG mười mấy lần, cô mới từ từ tìm được phương pháp.

Đoàn người quay từ sáng đến tối.

Trong vô số clip, đạo diễn Văn nói đoạn có thể dùng chỉ có mười giây, kêu mọi người thu dọn đồ đạc về ăn cơm, sáng sớm mai đúng giờ tới, thay quần áo tiếp tục quay.

Dương Yến cả ngày đều nghe đạo diễn Văn nói phim, diễn phim, còn chưa kịp nghỉ ngơi gì, quá mệt rồi.

Trên đường về, trực tiệp dựa vào trên vai biên kịch ngủ.

Tới nhà trọ, biên kịch vỗ vỗ vai Dương Yến, gọi nửa ngày thấy cô không tỉnh, có chút khó xử: "Làm sao đây, giám đốc Dương gọi không tỉnh, để cổ ấy tiếp tục ngủ trong xe sao?"

"Không khí trong xe không lưu thông." Phương Tinh Nghị đi tới, mặt mũi trầm xuống: "Tôi đưa cô ấy về."

Biên kịch nhanh chóng xuống xe.

Cô ấy và nhà tạo mẫu nhìn Phương Tinh Nghị ôm Dương Yến từ trong xe xuống, vào nhà trọ.

Hai người cô nhìn tôi, tôi nhìn cô.

Ngây ngốc một lúc, biên kịch nhiều chuyện nói: "Cô có cảm thấy g6 quá tốt với giám đốc Dương không? Nghe nói giám đốc Phương không gần nữ sắc, nhìn thế này, cũng không giống ha!"

"Tôi cảm thấy họ thật sự từng qua lại." nhà tạo mẫu nghĩ một lát, to gan đoán: "Cô nói, giám đốc Phương ngàn dặm xa xôi tới đây quay phim, có phải vì giám đốc Dương không?"

"Có khả năng!" biên kịch đồng ý: "Cô nhớ buổi trưa cô hỏi giám đốc Dương, đôi hoa tai đó là bạn trai hay bạn gái tặng cô ấy, cô ấy né tránh không? Tôi nghi là của giám đốc Phương tặng."

Nghe cô ấy nói vậy, nhà tạo mẫu hít ngụm khí lạnh: "Không thể đi, giám đốc Phương tuyệt thế trân bảo gì mà không mua được, sẽ tặng giám đốc Dương hoa tay xấu như vậy sao?"

Biên kịch cười phì: "Cô hiểu cái gì, tự tay làm mới có ý nghĩa. Cô không nhìn thấy giám đốc Dương quý trọng hoa tai đó bao nhiêu, lúc thay hoa tai mã não, cẩn thẩn cất nó, như sợ bị mất."

Nhà tạo mẫu vô cùng hâm mộ: "Giám đốc Dương thật tốt, người đàn ông vừa đẹp vừa có tiền, thật sự là tích phúc cả đời a!"

"Cô đừng nói vậy, điều kiện của giám đốc Dương cùng không tệ."

Hai người đi về phía sảnh ăn, vừa đi vừa nói.

nhà tạo mẫu đột nhiên nhớ tới cái gì, kỳ quái nói: "Lúc giám đốc Dương thay đồ ra, tôi phát hiện bụng cô ấy nhô lên, giống như...có thai."

"Sao có thể!" biên kịch lập tức phủ định suy nghĩ của cô ấy: "Nhất định là giám đốc Dương ăn quá nhiều, chướng bụng rồi. Nếu cô ấy thật sự có thai, con ai? Nếu là của giám đốc Phương, giám đốc Phương biết, còn cho cô ấy đến đây quay phim ngắn sao?"

nhà tạo mẫu nghĩ cũng phải, cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi.

Lúc ăn chướng bụng, tiêu hóa không tốt, bụng sẽ nhô lên, cũng không kỳ quái.

- -

Mấy ngày tiếp theo, mọi người sáng sớm đã đến khu tham quan cấp AAA quay phim, liên tục từ sáng sớm đến tối đen.

Dương Yến cũng từ không thích ứng ban đầu chuyển sang hoàn toàn nhập vai.

Nam nữ chính diễn hợp sức như vậy, đạo diễn Văn quay cũng nhẹ nhàng đi không ít, còn đùa: "Giám đốc Dương, ánh mắt cô diễn quá tốt, không biết còn thật sự cho rằng cô thật sự yêu thích giám đốc Phương đâu!"

Trong lòng Dương Yến hoảng loạn, rất nhanh cười nói: "Không phải đạo diễn kêu nói lúc thấy nam chính, phải dùng ánh mắt biểu đạt tình cảm sao? Tôi đương nhiên dụng tâm một chút, quay lại quá trễ nãi thời gian."

Đạo diễn Văn cười to ha ha: "Như vậy không sai, sức lĩnh ngộ của giám đốc Dương thật tốt!"

Dương Yến thấy ông cũng không hỏi nữa, thở phào nhẹ nhõm.

Cô lấy cốc giữ nhiệt trong tay biên kịch, vừa văn nắp muốn uống nước, cảm thấy ánh mắt sau lưng rất nóng bỏng, quay đầu lại không phát hiện có gì.

Nơi xa, bóng dáng cao lớn đang được nhà tạo mẫu giúp tẩy trang, giống như căn bản không hề nhìn về phía cô.

Sau khi nghỉ một ngày, mọi người chuẩn bị đến trường quay Quế Giang chụp phần phim dân quốc.

Dương Yến sợ mặc sườn xám sẽ bị mọi người phát hiện bụng bầu nên đi thương lượng với đạo diễn Văn, nói đồ cưới thời dân quốc rất đặc biệt, nếu mặc đồ cưới trắng, sẽ không còn phong vị đó.

Đạo diễn Văn gọi biên kịch và nhà tạo mẫu tới họp.

Thảo luận nửa ngày, mọi người đều cảm thấy ý kiến của Dương Yến được, quyết định đổi kịch bản.

Dương Yến tranh thủ cơ hội nói thời kỳ đó quần áo cách tân cũng rất đẹp, không nhất định phải mặc sườn xám, đợi 9 gật đầu, nói lát nước đi tìm quần áo cho người nhanh nhất mang đến thì cô mới hoàn toàn yên tâm.

Tóm lại không cần mặc sườn xám.

Từ khi biết Dương Yến có thai, chỉ cần cô ở nhà trọ, Úy Úy sẽ đến tìm cô, không phải đưa hoa quả, thì đưa tổ yến mẹ chồng hầm và thức ăn dinh dưỡng.

Dương Yến cũng không tiện từ chối, nên nhận, trả lễ cô ấy một bộ mỹ phẩm cao cấp.

Hai người đập hạt dưa nói chuyện.

Úy Úy cũng không hỏi ba đứa bé là ai, mà hỏi cô: "Cô Dương, cô có thai mấy nhóc?"

"Ba nhóc."

"Wa! Sinh ba rất hiếm gặp!" Úy Úy kinh ngạc: "Gen của ba đứa bé cũng quá tốt rồi! Anh chị em nhà anh ấy có phải rất đông không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.