Nam Thần Nhà Tôi

Chương 481: Không liên hệ được với anh ta



Với sự cho phép của người đàn ông, Dương Yến đã gọi cho trợ lý của mình: “Ella, lát nữa cô đi liên hệ với luật sư giỏi nhất của Nam Thành, bảo anh ta đến đồn cảnh sát tìm tôi.”

“Tổng giám đốc Dương, cô không sao chứ?” Trợ lý lo lắng hỏi.

“Không sao, tôi chỉ bị buộc tội mưu sát một người phụ nữ mang thai mà thôi.” Dương Yến nhàn nhạt trả lời, tâm trạng của cô lúc này trông vẫn rất bình thường: “Trong một thời gian ngắn có thể tôi sẽ không về công ty được, chuyện sản phẩm mới nhất định cô phải theo cho sát.”

“Còn nữa, cô gọi điện thoại cho Tân Lệ Media, tìm một nhà tạo hình tên là Thẩm Tầm Trân, làm phiền cô ấy làm chứng cho tôi, sau đó gọi tới Phương thị, bảo trợ lý Tư báo lại với Tổng giám đốc Phương bên đấy chuyện tôi bị giam.”

Cho dù Úy Úy có bằng chứng xác đáng, nhưng nếu có Phương Tinh Nghị và nhà tạo hình làm chứng cho cô thì các cáo buộc sẽ không được tồn tại.

Trợ lý trả lời: “Tôi hiểu rồi, bây giờ tôi sẽ đi tìm luật sư!”

Sau khi cúp điện thoại, lòng bàn tay Dương Yến đã tràn ngập mồ hôi.

Là cô có lỗi với Úy Úy, hại Úy Úy mất đi đứa con, cô có thể bồi thường cho Úy Úy bất kì điều gì và xin lỗi cô ấy.

Nhưng cô cũng phải bảo vệ quyền lợi của mình.

Nếu án kiện này cô thua, thì việc cô mang thai sẽ bị tin tức về việc chờ xét xử tại ngoại truyền ra ngoài, vậy thì coi như xong rồi.

Vì ngày khởi kiện vẫn chưa được ấn định, nên Dương Yến bị đưa vào một phòng giam, cô ở cùng với một số phụ nữ cũng có tranh chấp kiện tụng, cũng chưa bị kết án và không thể đi đâu hết.

Phòng giam rất lớn, có đến bảy tám người phụ nữ ở chung với nhau, có người thì bị bắt khi say rượu, vừa nôn mửa vào góc tường.

Các loại nước hoa khác nhau trộn lẫn cùng mùi chua chua kia khiến cho đáy lòng Dương Yến như muốn cuồn cuộn lên từng đợt.

Có một người phụ nữ đi tới hỏi thăm Dương Yến tại sao lại bị đưa vào phòng giam này, cô cũng chỉ tuỳ tiện qua loa kể vài câu, sau đó cho dù người phụ nữ đó có nói gì thêm nữa thì cô cũng mặc kệ, cuối cùng cô ta đành phải đi tìm người phụ nữ khác để tán gẫu.

Sau khi chờ đợi cả đêm, người đàn ông lúc trước đã tiếp Dương Yến tới phòng giam gọi cô và đưa cô ra ngoài.

Dương Yến bị đưa đến một chiếc bàn làm việc.

Tại đó cô nhìn thấy một người đàn ông mặc vest chỉnh tề đang ngồi ngay ngắn, trên bàn còn có một chiếc túi văn kiện, cô đoán chừng đây chính là vị luật sư mà Ella đã tìm cho cô.

“Cô Dương Yến.”

Thấy Dương Yến đến, vị luật sư liền đứng dậy bắt tay với cô: “Tôi là luật sư biện hộ của cô, tôi nhất định sẽ dùng hết sức mình để giúp đỡ cho cô, còn chuyện như thế nào thì xin cô đừng giấu diếm bất cứ điều gì.”

Dương Yến gật đầu.

Trong ba mươi phút sau đó, Dương Yến đã tường thuật tất cả mọi chuyện cho vị luật sư kia nghe, tỉ mỉ từ những chuyện nhỏ nhất cho đến những chi tiết lớn hơn.

Luật sư dừng ghi chép rồi ngẩng đầu lên nhìn Dương Yến: “Cô Dương, tôi có thể hỏi cha của đứa bé là ai không?”

“Chuyện này có liên quan gì đến án kiện sao?”

“Có.” Luật sư nói: “Tôi nghe nói cô và anh Phương Tinh Nghị đã từng có qua lại với nhau, nếu như đứa bé này là của anh ta thì tôi đoán chính là anh ta đã cố ý kêu người bỏ thuốc hoạt huyết vào trong canh vịt đó.”

Dương Yến rũ mắt xuống, bàn tay cô siết chặt áo của mình.

Luật sư vẫn nói tiếp: “Nếu là như vậy thì cô Dương đây hoàn toàn là vô tội, nếu như cô đưa canh vịt cho cô La Tử Úy mà không biết gì, thì người đáng nghi nhất trong vụ mưu sát thai phụ này phải là anh Phương Tinh Nghị mới đúng…”

“Tôi đã chia tay với anh ta lâu rồi.” Dương Yến cắt lời luật sư: “Chồng chưa cưới của tôi đang làm việc ở nước R, còn thuốc hoạt huyết kia có thể là do nhà bếp không cẩn thận bỏ vào canh vịt thôi.”

Luật sư đưa tay sờ sờ cằm suy nghĩ: “Cũng đúng, có những nhà hàng nấu canh hay thích bỏ mấy loại thuốc hoạt huyết đắt tiền này để làm tăng hương vị.”

“Vậy thì không liên quan gì đến anh Phương Tinh Nghị rồi?”

“Ừm.”

Dương Yến cũng không muốn so đo tính toán mấy chuyện đó nữa, cô chỉ mong Phương Tinh Nghị có thể ra toà làm chứng cho cô mà thôi.

Sau khi hiểu rõ những chuyện đã xảy ra, luật sư gấp quyển sổ ghi chép lại: “Tôi sẽ đi Li Giang hỏi thăm lại, nếu như Thẩm Tầm Trân và Phương Tinh Nghị đồng ý làm chứng cho cô thì khả năng vụ kiện này sẽ thắng là 90%.”

“Được, làm phiền anh rồi.” Những lời mà luật sư nói căn bản là giống hệt với những dự tính của cô.

Chỉ cần bọn họ có thể ra toà làm chứng, vậy thì cô không sao rồi.

Chỉ là sau khi luật sư vừa cầm túi văn kiện đi thì bên này Dương Yến lại xảy ra chuyện.

Người của cục cảnh sát nói với cô, rằng đã ấn định được ngày, mười ngày sau sẽ mở phiên toà.

Và trợ lý cũng gọi điện thoại tới nói cho Dương Yến hai tin xấu.

Một là Thẩm Tầm Trân đã theo đoàn phim đi Nam Tư để quay phim rồi, bọn họ đi đường tàu nên gọi điện mãi cũng không được, thứ hai là cô ấy đã liên lạc với tập đoàn Phương Thị nhưng trợ lý Tư và Phương Tinh Nghị đã đi nước ngoài công tác rồi.

Sau khi biết tin, đáy lòng Dương Yến đầy lo lắng.

Sao lại trùng hợp như vậy, bọn họ đều đi nước ngoài nên không liên lạc được.

“Tôi sẽ đưa số của Tổng giám đốc Phương cho cô.” Dương Yến nắm chặt ống nghe điện thoại, rồi đọc một hàng chữ số mà mình đã quen thuộc: “Không liên hệ được với Thẩm Tầm Trân cũng không sao, cô nhất định phải liên lạc được với Tổng giám đốc Phương, mười ngày sau tôi phải ra toà rồi.”

“Tôi sẽ đi liên lạc ngay.”

Dương Yến vốn định sẽ ở bên cạnh đợi điện thoại, nhưng người đàn ông bên cạnh lại nói nếu có điện thoại tới sẽ tới gọi cô, sau đó cô lại được đưa về phòng giam.

Lần này, Dương Yến đã đợi tới liên tiếp mấy ngày.

Lúc người đàn ông tới gọi Dương Yến đi nghe điện thoại, cô đã cuống cuồng chạy đi.

Khi cô nhấc điện thoại, người trợ lý đã nói, số điện thoại của Phương Tinh Nghị luôn trong trạng thái tắt máy, không gọi được.

Ngay lúc này đáy lòng Dương Yến chợt dấy lên một sự hoảng loạn.

Anh ta đi công tác luôn tắt hết điện thoại sao?

Hay là xem tin tức biết cô xảy ra chuyện rồi nhưng căn bản là không muốn giúp cô?

Đợi nửa ngày vẫn không thấy Dương Yến trả lời, trợ lý liền nói: “Tổng giám đốc Dương, cô đừng lo, tôi sẽ lập tức nói với luật sư, kêu anh ta mời mấy người làm bếp đến làm chứng cho cô, để chứng minh cô không có hại…”

“Nhà hàng là do chồng của La Tử Úy mở.” Dương Yến ngắt lời cô: “La Tử Úy đã tố cáo tôi, đương nhiên là sẽ không để người làm nhà cô ấy tới làm chứng cho tôi rồi.”

“Vậy tôi sẽ gọi lại cho bên Phương Thị.” Trợ lý cũng có chút sốt ruột: “Để hỏi thử xem Tổng giám đốc Phương của họ đi công tác ở đâu?”

Dương Yến liếm liếm bờ môi khô khốc của mình, thanh âm cô có chút khàn khàn: “Không cần đâu, Tổng giám đốc Phương rất bận, đừng làm phiền anh ta nữa, cô cứ tiếp tục liên lạc với Thẩm Tầm Trân, để xem trước khi mở phiên toà cô ấy có về kịp không.”

“Được, Tổng giám đốc Dương cô có cần đồ gì không, tôi có thể đem tới cho cô.”

“Không cần đâu, trạng thái tôi đang rất tốt.”

Dương Yến cũng chẳng còn tâm trạng trò chuyện với trợ lý, cô dặn dò cô ấy vài câu rồi cúp máy, trong lòng cô lúc này đây khó chịu vô cùng.

Bữa tối hôm nay đưa có chút trễ, có hơi nguội rồi.

Có vài người phụ nữ trong phòng giam không hài lòng với bữa tối nguội ngắt này nên đã yêu cầu nhân viên hâm nóng lại.

Nhưng đối phương lại bực bội nói rằng, cho ăn miễn phí là đã tốt lắm rồi, sau đó quay người rời đi.

Dương Yến ăn vài miếng cơm nguội, nhưng lại thấy dạ dày khó chịu nên không ăn nữa.

Cô nằm cuộn tròn trên giường và ngủ thiếp đi.

Bên tai cô cứ mãi ầm ĩ những tiếng ồn ào, sau đó cô lại thấy mình đang đứng ở trên bục bị cáo, dưới sự buộc tội của La Tử Úy, không có ai làm chứng cho cô, cuối cùng cô đã bị buộc tội mưu sát La Tử Úy.

Sau khi nhận được báo cáo về việc mang thai của cô, thẩm phán đã quyết định cô được tại ngoại chờ xét xử, đợi đến khi cô sinh con xong mới ngồi tù.

Khi cô ra khỏi đồn cảnh sát, cô đã trở thành một kẻ giết người trong mắt dân chúng.

Những tai tiếng này khiến Dương Yến thân bại danh liệt, công việc của cô cũng bị mất, bên cạnh không còn một ai có thể giúp đỡ cô.

Cô liều mạng chạy đi, chạy đi lên một chiếc xe buýt gần nhất, muốn chạy thoát khỏi nơi này.

Ánh đèn trong xe buýt vô cùng tối tăm, không có bao nhiêu người cả.

Những khung cửa sổ thì bị đóng kín mít, khiến cho không khí như bị rút hết đi rồi vậy.

Dần dần cô cảm thấy hơi thở mình trở nên khó khăn, cô muốn đập vỡ cửa sổ nên đã đưa tay đi lấy chiếc búa an toàn.

Trong sự hốt hoảng, Dương Yến đã tỉnh dậy.

Đầu mũi cô như đang có thứ gì đó mềm mại bịt lấy, còn có người đang kìm chặt tay chân của cô.

Dương Yến chợt giật mình, lúc này cô hoàn toàn tỉnh dậy.

Cô liều mạng giãy dụa, muốn rút tay mình ra nhưng đối phương lại kìm cô vô cùng chặt, ý thức cô dần trở nên mơ hồ, cô sắp được giải thoát rồi.

….…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.