Nam Thần Nhà Tôi

Chương 492: Cô ta dựa vào cái gì mà lại tốt số như vậy?



Tưởng Song Kỳ ừ một tiếng: "Chị Dương Yến, em đi cùng chị."

Hai người cùng rời khỏi bệnh viện.

Chân trước họ vừa rời đi, chân sau đã có hai người phụ nữ đi ra từ phía sau cột đại sảnh.

Một người phụ nữ trong đó trên mặt trang điểm đậm, lại có thể nhìn thấy chút phía dưới, vết sẹo chằng chịt ngang dọc, ngồi trên xe lăn màu đen, rõ ràng chân có vấn đề.

"Xem ra giao tình của Dương Yến và Lâm Thanh Dung không cạn." Nhìn chằm chằm phương hướng Dương Yến rời đi, Triệu Dịch Hân cười nhẹ: "Khóc suốt từ phòng bệnh, mắt cũng sưng rồi."

Gia Na xem thường hừ một tiếng: "Nào có cái gì chị em thật sự, chỉ là vì lợi ích của mình mà thôi!"

Triệu Dịch Hân khom người, một tay đặt lên vai Gia Na: "Cô Gia Na, cô cũng quá độc ác rồi, lúc đó trực tiếp ra tay hung ác là được, cần gì tra tấn hai vợ chồng già người ta như vậy."

"Lâm Thanh Dung không ngốc, sẽ không nghe hai câu là tin." Gia Na cười lạnh lùng: "Tin tức Lục Văn Thù giết người thân của cô ta, phải do chị em tốt của cô ta nói cho cô ta biết mới càng thân thật!"

Tay Gia Na hung hăng nắm đùi.

Nhưng hai chân sớm đã không còn tri giác, phần bắp chân đã bị cắt, không cảm giác được đau đớn!

Lúc đó cô ta bị Lục Văn Thù cắt đứt một tay, vứt ở bãi rác, trải qua lăng nhục, hai chân bị cắt như thế.

Những ngày tháng nào là ác mộng của cô ta, cô ta vĩnh viễn cũng không thể quên!

Trong mắt Gia Na tràn đầy thù hận, oán hận nói: "Chỉ hận tôi không có cách nào bắt được Lâm Thanh Dung, nếu không nhất định tôi sẽ cho cô ta trải nghiệm những nhục nhã mà tôi đã chịu, vứt đến trước mặt Lục Văn Thù!"

"Thế này là đủ rồi." Triệu Dịch Hân nói: "Lục Văn Thù không phải người dễ đối phó, làm quá nhiều dễ có sơ suất, bị hắn theo dấu vết tìm ra được cái gì thì xong."

Gia Na hỏi cô ta: "Tại sao cô muốn giúp tôi? Cô muốn đạt được thứ gì ở tôi?"

Triệu Dịch Hân cong môi cười cười, ánh mắt u ám: "Vì cô Gia Na đáng thương đã không còn hai chân, muốn giúp cô, cũng không cần cô cảm ơn tôi, không thích nhìn thấy Dương Yến mà thôi."

"Vậy tại sao cô không đi đối phó cô ta?"

"Đối phó cô ta rất không thú vị." Triệu Dịch Hân đeo kính râm, đẩy cô ta rời khỏi bệnh viện: "Tôi thích nhìn dáng vẻ cô độc của cô ta, bạn, người thân của cô ta rời bỏ cô ta mà đi."

"Tôi tật sự rất ghét cô ta, sao mệnh cô ta lại tốt như vậy? Gặp được những người tài giỏi dạy cô ta, từ một phiên dịch bò tới vị trí cao như vậy, còn có những bạn bè tốt như vậy."

Cô biết Phương Tinh Nghị xuất ngoại làm việc gì, nhất định không kịp quay lại, mới ngay lúc này ra tay với Dương Yến, chỉ cần ra tòa Dương Yến nhất định thua kiện, danh dự và thanh danh công ty đều bị hủy.

Cô tính toán xong tất cả, trong nước không ai có thể giúp Dương Yến.

Hoàn toàn không tính tới Lâm Thanh Dung sẽ đi tìm La Tử Úy, đàm phán với La Tử Úy, làm La Tử Úy rút đơn kiện thành công!

Ván cờ của mình toàn bộ bị Lâm Thanh Dung hủy.

Cho nên lúc tra ra Gia Na muốn ra tay với cậu của Lâm Thanh Dung, cô liên hệ với Gia Na, đến giúp cô ta.

Nói rồi, nụ cười của Triệu Dịch Hân từ từ biến mất: "Cô ta may mắn như vậy, người bình thường cả đời cũng không thể gặp được. Cô nói, cô ta dựa vào cái gì mà mệnh tốt như vậy?"

"Mưu sự tại thiên, thành sự tại nhân." Gia Na nói: "Một người cho dù số có tốt, thì cũng có lúc dùng hết."

Triệu Dịch Hân phối hợp gật đầu: "Đúng vậy, cho dù số có tốt cũng có lúc dùng hết."

May mắn của Dương Yến có lẽ cũng tới cuối rồi.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Triệu Dịch Hân đưa Gia Na lên xe, nói sau này cắt đứt liên lạc, tự mình đi thong thả theo con phố.

Cô ta ngước đầu nhìn tòa nhà cao tầng, xe cộ nhộn nhịp xung quanh.

Trong đầu hiện lên tập đoàn Phương thị cao vút, còn có báo cáo năm với con số khổng lồ của Phương thị, đáy mắt hiện lên dã tâm bừng bừng.

Tranh giành một người đàn ông có ý nghĩa gì?

Đợi cô ta leo lên, chân đạp vào thế giới giàu sang, muốn đàn ông thế nào mà không có?

Lúc này điện thoại trong túi xách vang lên.

Triệu Dịch Hân liếc mắt điện thoại, khóe môi cong cong, áp vào bên tai.

"Alo?"

"..."

"Ngày mai quay về? Có muốn em đi đón anh không?" Triệu Dịch Hân cười hỏi, đôi mắt xinh đẹp híp lại.

Trương Trình quay về rồi.

Điều này có nghĩa Phương Tinh Nghị cũng sắp về rồi.

- -

Dương Yến dẫn Tưởng Song Kỳ đến Lục thị tìm Lục Văn Thù.

Trợ lý của Lục Văn Thù mới đầu nói Lục Văn Thù xuất ngoại công tác, thời gian về còn chưa rõ.

Đợi Tưởng Song Kỳ kéo xuống khẩu trang chửi anh ta hai câu, lúc này mới nói Lục Văn Thù không xuất ngoại, nhưng thực sự không biết ở đâu.

Hai người Dương Yến lại đi đến Bích Tỉ sơn trang tìm, kết quả biệt thự sớm đã không còn ai.

"Kỳ Kỳ, em biết anh ta còn có nhà ở đâu không?" Đi vội lâu, cả đầu Dương Yến đều là mồ hôi, mồ hôi làm ướt tóc dính lên gò má cô, cô vén lên lung tung, biểu cảm lo âu: "Điều tra."

Lúc lên xe, Tưởng Song Kỳ đã sử dụng tất cả các mối quan hệ để điều tra.

"Chị Dương Yến, chị đừng nóng vội, người ta còn chưa trả lời em." Tưởng Song Kỳ đưa khăn giấy cho Dương Yến, an ủi: "Chị Thanh Dung hẳn sẽ không sao, đã trưa rồi, em đưa chi đi ăn cơm đi."

Dương Yến lắc lắc đầu: "Chị không đói."

Cô bây giờ chị muốn tìm người đàn ông chó má Lục Văn Thù, không có khẩu vị gì.

Tưởng Song Kỳ lấy đồ ăn vặt khỏi túi, bóc ra nhét vào miệng cô: "Chị không đói mấy nhóc cũng đói, em biết chị lo lắng cho chị Thanh Dung, nhưng gấp cũng không được."

"..."

Dương Yến chỉ đành cố gắng nuốt bánh quy, huống vài ngụm nước khoáng.

Một lúc sau, điện thoại của Tưởng Song Kỳ nhận được tin nhắn: "Tra được rồi, anh tư em còn có nhà ở Ngự Cảnh Phủ!"

Dương Yến lập tức lái xe đến Ngự Cảnh Phủ.

Ra vào Ngự Cảnh Phủ quản lý nghiêm ngặt, còn may là bất động sản của Phương thị, Tưởng Song Kỳ có số điện thoại liên hệ của người ta, một cuộc điện thoại đã gọi người phụ trách tới, tự mình dẫn họ đi vào.

Sau khi tìm thấy bảng số nhà, Dương Yến liều mạng ấn chuông cửa.

Rất nhanh đã có người đến mở cửa.

"Cô, các người là ai!" Nữ giúp việc bị mấy người Dương Yến ở ngoài cửa dọa nhảy dựng.

Còn không kịp đóng cửa, Dương Yến đã thô lỗ đẩy cô ta ra, đi vào bên trong.

"Này này!" Nữ giúp việc chặn Dương Yến, kết quả bị Tưởng Song Kỳ nắm cánh tay.

Dương Yến vừa tìm bốn phía, vừa hét to: "Tiểu tiên nữ?"

Chỗ này Lục Văn Thù mua là nhà trệt, hơn hai trăm mét vuông, kết cấu nhà cong cong, Dương Yến nhìn thấy cửa thì mở ra thử, nhưng không tìm thấy người.

Bụng đột nhiên quặn đau, làm cho bước chân của Dương Yến không đi nổi, gặp người, cả đầu đều là mồ hôi lạnh.

"Ny Ny?"

Dương Yến dường như nghe thấy Lâm Thanh Dung gọi mình, cố gắng chống đỡ đi về phía trước, đi mở cửa phòng ngủ bên phải.

Không mở được, có lẽ là bị khóa rồi.

Giọng nói của Lâm Thanh Dung từ bên trong truyền tới: "Là Ny Ny sao? Sao cậu tìm được tới đây?"

"Là mình."

Nghe giọng điệu của Lâm Thanh Dung bình thường, dường như không sao, Dương Yến thở phào nhẹ nhõm.

Cô thấy ổ khóa loại bình thường, lại nhìn bốn phía, phát hiện ghế đẩu treo trên tường, cầm nó tới, nói với Lâm Thanh Dung ở bên trong: "Cậu cách xa chút, mình muốn phá cửa."

"Được."

Ghế đẩu có chút nặng, Dương Yến cũng không biết sức lực ở đâu, cô cầm ghế hung hăng phá ổ khóa.

Một lần rồi lại một lần.

Hung hăng đập bốn lần mới phá được ở khóa.

Cửa được mở ra từ bên trong, Lâm Thanh Dung bước ra, sắc mặt có chút trắng bệch, tinh thần vẫn rất tốt.

"Ny Ny!" Lâm Thanh Dung xông tới ôm chặt Dương Yến, vừa kinh ngạc vừa vui mừng, xem chút chảy nước mắt: "Cậu không sao quá tốt rồi, mình sợ La Tử Úy sẽ lấy tiền rồi hủy giao kèo."

"Người vất vả là cậu." Nhớ tới chuyện trong bệnh viện, hai thi thể lạnh như băng đó, Dương Yến không biết nên đối mặt với Lâm Thanh Dung thế nào, nghẹn ngào: "Ở đây không thể ở lại, đi trước."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.