Nam Thần Nhà Tôi

Chương 499: Đừng nói



Dừng lại trong chốc lát, Yến Cảnh Niên mới nói chậm như rùa: “Đợi sau khi cậu có bạn gái thì cậu sẽ hiểu, có điều tôi thấy, với đức tính này của cậu, không chừng tôi kết hôn rồi cậu còn chưa tìm được ai.”

“...”

Sau khi tiêm xong, Dương Yến cũng thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi.

Cô nói với Hứa Cung Diễn: “Chân của anh vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, cứ nằm viện một thời gian nữa đi, sản phẩm mới của công ty sắp ra mắt rồi, còn một đống chuyện, em phải về trông coi.”

Trong khoảng thời gian này cô vẫn luôn ở bệnh viện, chuyện của công ty toàn giao cho trợ lý xử lý, cô biết trợ lý có thể xử lý tốt, nhưng mà trong lòng cũng không yên tâm.

“Đợi một chút nữa Chiến Thương trở lại, kêu cậu ấy đưa em đi.” Hứa Cung Diễn biết cản không được cô, dịu dàng nói: “Đừng có ngày nào cũng làm việc quá sức, nghỉ ngơi nhiều một chút nha.”

Dương Yến mỉm cười: “Em biết rồi.”

Lúc trước cô làm việc đều chú ý đến sức khỏe, Nhưng thời gian gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, dẫn đến thần kinh luôn căng thẳng cao độ, không nghỉ ngơi đàng hoàng được.

Bụng thình lình bị đá mấy lần, Dương Yến khẽ nhíu mày.

Sau khi Hứa Cung Diễn nhìn thấy, giữa lông mày lập tức có trạng thái căng thẳng: “Sao vậy An An, khó chịu chỗ nào hả?”

“Em không sao.” Dương Yến chỉ chỉ vào bụng mình, mặt mũi tràn đầy vẻ bất đắc dĩ: “Sau khi tiêm được mấy ngày, tụi nó lại nhảy nhót tưng bừng trong bụng em, giống như đang chơi đá bóng vậy.”

Sắc mặt Hứa Cung Diễn buông lỏng.

Anh đưa tay sờ lên lớp quần áo ngoài bụng Dương Yến, cảm thụ vòng bụng hơi cong.

Trong đây có mấy sinh mệnh nhỏ.

Hứa Cung Diễn hỏi Dương Yến: “Anh có thể nhìn không? Em mang thai lâu như vậy rồi, anh còn chưa được sờ bọn nó.”

Dương Yến sững sờ trong chốc lát, sau khi nhìn thấy ánh mắt khát vọng của anh, trong lòng cũng mềm mại.

“Có thể chứ.” Cô vén áo mình lên.

Lúc trước bác sĩ đến tiêm thuốc, Hứa Cung Diễn sợ Dương Yến ngại ngùng nên đều dời tầm mắt đi chỗ khác.

Hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy bụng của Dương Yến khi mang thai.

Không có sự ngăn cản của lớp áo, trông có vẻ hơi to.

Trong lòng anh tuôn ra một cảm giác không cam lòng không rõ ràng, nhịn không được đưa tay xoa lên vùng bụng trắng nõn của Dương Yến.

Thấy trên bụng cô có dấu vết mang thai nhàn nhạt, lại thấy rất đau lòng.

Một người phụ nữ từ khi mang thai đến sinh đứa nhỏ ra, chắc chắn rất đau đớn mệt mỏi, sức khỏe cũng bị ảnh hưởng.

Bỗng nhiên có cái gì đó đang nhảy nhót dưới đầu ngón tay, doạ Hứa Cung Diễn giật mình một cái.

Anh nhìn thấy cái bụng to của Dương Yến đang động đậy, giống như có cái gì đang đưa đẩy bên trong, từ bên trái đến bên phải, từ trên xuống dưới, chơi quên cả trời đất.

Hứa Cung Diễn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, hỏi Dương Yến: “Bọn nhỏ đang chơi đùa ư?”

“Ừm.” Dương Yến nhẹ nhàng cười một tiếng: “Có phải cảm giác bọn nó đang đánh nhau ở bên trong không, còn đánh rất hung nữa.”

Hứa Cung Diễn gật đầu, nhìn chằm chằm vào bụng của cô.

Ai có thể ngờ rằng dưới lớp da mỏng này, vậy mà có thể chứa đến ba đứa nhỏ chứ!

Anh ta nắm lấy tay của Dương Yến đặt bên môi hôn một cái, ánh mắt kiên định lại dịu dàng: “An An, vất vả cho em rồi, anh nhất định sẽ đem những thứ tốt nhất cho em và các con, bảo vệ an toàn của mọi người.”

Anh nâng bàn tay của cô, không thể khóc vì người đàn ông khác, yên ổn ở bên cạnh anh ta, để anh ta bảo vệ là tốt rồi.

Hốc mắt Dương Yến cảm thấy chua xót, cô mỉm cười ừm một tiếng.

Bất thình lình Chiến Thương đẩy cửa vào.

Nhìn thấy cảnh này, Chiến Thương cũng có chút ngượng ngùng ho hai tiếng: “Cậu chủ, nếu không thì lát nữa tôi quay lại?”

“Không sao, cậu đến đúng lúc lắm.” Dương Yến vội vàng bỏ áo xuống, sắc mặt hơi hồng: “Anh đưa tôi đi đi.”

“Cô Dương ở bên ngoài đợi tôi một chút, tôi có chuyện muốn nói với cậu chủ.”

“Được.”

Sau khi Dương Yến đi ra khỏi phòng bệnh, Chiến Thương nhanh chóng bước đến trước mặt Hứa Cung Diễn, nhỏ giọng nói: “Cậu chủ, không thấy cô Lâm đâu nữa.”

“Không phải là cậu đã sắp xếp chỗ ở cho cô ấy rồi sao?” Hứa Cung Diễn cau mày: “Sao lại không thấy người đâu nữa?”

Chiến Thương nói: “Người của tôi chắc chắn đã sắp xếp cho cô Lâm xong rồi, còn cho mấy người giúp việc đến chăm sóc cô ấy. Bên đó vừa mới gọi điện thoại cho tôi, nói là người giúp việc đã bị giết chết, cũng không biết tung tích cô Lâm.”

Nghe Chiến Thương nói như vậy, Hứa Cung Diễn đã đoán được bảy tám phần rồi, sắc mặt âm u: “Rốt cuộc là Kỷ Gia Trí sắp xếp bao nhiêu người ở Nam Thành, còn điều tra rõ ràng bạn bè ở bên cạnh An An!”

Sắc mặt Chiến Thương cũng nghiêm trọng: “Tôi nhận được một tin tức, cậu ta có một người rất đáng tin cậy cấp cao ở Phương thị, sau khi Miya Maiko chết, người đó cũng trực tiếp truyền tin tức cho cậu ta, cũng rất lợi hại.”

“Anh ta nghĩ Phương thị là chuyện của anh ta, anh ta xếp vào Phương thị bao nhiêu tai mắt tôi cũng không quan tâm.” Hứa Cung Diễn lạnh lùng nói: “Chỉ sợ là bọn họ cũng chú ý đến An An.”

Thà nói không muốn quan tâm, không bằng nói anh ta hi vọng Phương thị sụp đổ, Phương Tinh Nghị mất hết tất cả.

Anh ta rõ ràng không có gì là thua Phương Tinh Nghị.

Kết quả cuối cùng, gia đình, sự nghiệp, thậm chí là phụ nữ đều bị người đàn ông kia chiếm lợi.

Chiến Thương hiểu nên phải làm như thế nào, lại hỏi anh: “Có cần nói cho cô Dương biết chuyện cô Lâm mất tích không?”

“ Bọn tôi sắp kết hôn rồi, cậu cũng nên đổi xưng hô khác đi.”

Cậu chủ muốn kết hôn với cô Dương?

Sau khi Chiến Thương phản ứng lại, lập tức sửa miệng: “Vậy có cần nói cho cô chủ không?”

Lúc này lông mày Hứa Cung Diễn mới thả lỏng, sau khi suy nghĩ cẩn thận: “Đừng nói, trạng thái của cô ấy không thể chịu được tích động. Cậu cứ cử thêm nhiều người đi tìm, nước Y lớn như vậy, Kỷ Gia Trí không thể đem người giấu đi đâu được.”

“Vâng, sau khi đưa cô chủ đến nơi, tôi sẽ đi làm ngay.”

Hai thành phố cách nhau nửa trái đất, cũng chênh lệch mười mấy tiếng đồng hồ.

Bây giờ ở nước Y là mười hai giờ đêm.

Đèn đuốc của trung tâm giải trí ở bên này sáng trưng, vẫn nhộn nhịp như cũ.

Mấy cậu trai trẻ tuổi cười cười nói nói bước ra khỏi Blacks, dường như là mới chơi đùa xong, trên mặt cũng đỏ ngầu.

“Cậu vừa mới đến, ngày mai lại phải về nước rồi à?”

“Đến đây là để bàn chuyện làm ăn, bàn chuyện làm ăn xong rồi thì phải về nước.” Tông Sinh trả lời người bạn, thuận tay nhận điếu thuốc trong tay của anh ta: “Tôi không giống với các cậu, có tiền lại chơi bời.”

“Ầy, cậu thôi đi!”

“Ai mà không biết cậu chơi rất vui với Lục Văn Thù, ngày nào cũng cũng đi theo sau mông anh ta kiếm ăn.”

“Đúng vậy, con mẹ nó cậu vừa mới bàn xong một hợp đồng trị giá mười lăm nghìn tỷ, còn khóc than nghèo khổ với tôi.”

“Làm người thì phải có mặt mũi, được chưa?”

Đối mặt với sự trêu chọc của mấy người bạn, Tông Sinh gật đầu: “Đúng đúng, cũng phải nhờ có các cậu, hợp đồng này mới có thể ký được, chờ sau khi các cậu trở về nước, muốn chơi gì thì tôi mời.”

“Được đó, bọn tôi cũng sẽ không quên lời này.”

Tông Sinh khoát khoát tay: “Được rồi được rồi, Tôi còn phải về để ngủ sớm, ngày mai còn lên máy bay.”

Phải mất một lúc thời gian, anh ta mới tiễn xong mấy người bạn.

Tông Sinh đứng hút thuốc ở một nơi hẻo lánh, chờ tài xế đến đón mình, bỗng nhiên nghe thấy tiếng thét chói tai của một người phụ nữ, dọa anh ta giật nảy cả mình.

Anh ta quay đầu nhìn sang, thấy mấy người đàn ông ngoại quốc đang túm tóc của một cô gái.

“Các người thả tôi ra, cứu tôi với, cứu tôi với.”

Dáng người của cô gái này nhỏ nhắn xinh xắn, đứng trước mặt mấy người đàn ông càng lộ ra vẻ yếu đuối mỏng manh, không cho bọn họ mang mình đi, giọng nói thều thào không ra hơi.

Quảng trường ở nước Y vốn rất hỗn loạn, chuyện như thế này xảy ra không ít.

Tông Sinh không muốn vướng phải chuyện này lên người, tầm mắt nhìn thoáng qua liền thu lại, tiếp tục hút thuốc.

“Các người không được đụng vào tôi.”

“Cứu tôi với.”

“...”

Tông Sinh nghe thấy tiếng la hét của cô gái, sau đó không còn nghe nữa, hình như là bị đánh.

Anh ta lại quay đâu nhìn sang lần nữa, quả nhiên cô gái đó ngất rồi, xa xa có thể nhìn thấy vết máu trên khóe miệng.

Một người đàn ông tóc vàng ôm cô gái, cười cười nói với đồng bọn cái gì đó.

Có lẽ là vừa mới thấy được cô gái tóc đen mắt đen, là người cùng một nước, trong lòng Tông Sinh mắng một câu “mẹ nó”, ném điếu thuốc đi, sải bước đi về phía bọn họ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.