Nam Thần Nhà Tôi

Chương 505: Đây mới là cuộc sống mà cô hướng tới



“Được được, anh không nói nữa.” Sau khi bị người phụ nữ mắng một hồi, Hứa Cung Diễn cũng không dám nói gì nữa.

Chờ sau khi thang máy đi tới tầng một, Hứa Cung Diễn nắm tay Dương Yến đi ra ngoài.

Đúng lúc có một người đàn ông đang đứng bên ngoài thang máy, dường như đang muốn đi thang máy, dáng người rất cao, nhưng bộ dạng bình thường, khóe mắt có chút nếp nhăn, thoạt nhìn khoảng năm mươi tuổi.

Lúc người đàn ông nhìn Dương Yến, Dương Yến cũng vô tình nhìn vào ông, luôn cảm thấy ông chú này có chút quen mắt.

Khi bọn họ bước ra, người đàn ông đã bước vào thang máy.

Trong lòng Dương Yến cảm thấy là lạ, nhịn không được quay đầu lại muốn nhìn ông lần nữa, kết quả thang máy đã đóng lại.

Hứa Cung Diễn nhìn thấy hành động kỳ quặc của cô, liền hỏi: “Sao vậy?”

“A, không có gì.” Dương Yến thu hồi tầm mắt, trêu đùa nói: “Lúc nãy không phải có một ông chú đi vào thang máy sao? Em đang suy nghĩ lúc anh già còn khỏe mạnh và đẹp trai giống ông ấy không.”

Hứa Cung Diễn có thể sống được bao lâu cũng không biết được, cái từ “già” này không liên quan gì tới anh.

Nhưng một câu vô tình của Dương Yến bây giờ, giống như ném một hòn đá vào trong lòng anh, trong đầu anh hiện lên một suy nghĩ: muốn sống thật tốt, cùng cô vượt qua nửa đời sau.

Sau đó, Dương Yến bất giác mới nghĩ tới mình vừa nói gì, sắc mặt trắng nhợt, nắm chặt lấy tay người đàn ông: “Xem em đang nói cái gì, anh còn đẹp trai hơn ông chú kia, sau này cũng...”

Càng nói càng loạn, cũng không biết muốn nói gì.

“Được rồi, anh đều biết.” Hứa Cung Diễn vuốt sợi tóc ra sau tai cô, mỉm cười dịu dàng: “Cho dù anh già biến thành bộ dạng gì, em cũng sẽ không ghét bỏ anh, đúng không?”

Dương Yến gật đầu thật mạnh: “Không ghét bỏ, mỗi ngày em còn có thể nhìn anh chằm chằm!”

Hứa Cung Diễn nắm tay cô đi ra ngoài, cười nói: “Vậy thì không được, nhìn nhiều sẽ thấy ghét. Muốn ăn lẩu không? Chọn nhẫn xong, chúng ta đi dạo siêu thị, buổi tối ăn lẩu đi.”

“Thật sao!” Dương Yến quả thật đã lâu không ăn lẩu, rất thèm: “Sao tự dưng anh lại cho em ăn lẩu?”

“Cũng cách thời gian tiêm lâu như vậy rồi, thỉnh thoảng ăn chút đồ cay chắc không sao.”

“...”

Dương Yến mím môi cười, kéo tay người đàn ông rồi tựa vào người anh.

Đây mới là cuộc sống mà cô hướng tới.

Có người đàn ông yêu cô, thương cô, trong mắt chỉ có cô, được anh che chở trong lòng bàn tay, không cần phải lo lắng bất cứ điều gì.

Hai người ngồi xe đi tới cửa hàng Cartier, một nhân viên bán hàng tới chào đón hai người Dương Yến.

Sau khi biết rằng họ muốn chọn nhẫn cưới, thì lấy hết những mẫu nhẫn bán chạy hai năm gần đây ra để Dương Yến thử.

Hứa Cung Diễn ở bên cạnh nhìn, rõ ràng không quá vừa lòng, mày vẫn nhăn lại.

“Kiểu dáng còn ổn nhưng kim cương trông quá nhỏ, không đủ sáng.” Anh hỏi nhân viên bán hàng: “Tốt nhất đều ở đây sao?”

Dương Yến nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, cảm thấy khá được: “Một phẩy ba ca-ra cũng không nhẹ, nhìn cũng khá được, nếu không thì mua chiếc này đi.”

Hứa Cung Diễn lắc đầu.

Dương Yến trắng mắt nhìn anh: “Không phải anh bảo để cho em tự chọn hay sao, bây giờ lại lắc đầu?”

“Bình thường như vậy không có ý nghĩa, muốn mua thì phải mua chiếc tốt nhất.” Hứa Cung Diễn nói: “Cũng đâu phải anh mua không nổi.”

“...”

Nhân viên bán hàng thấy Hứa Cung Diễn không ưng mấy mẫu nhẫn trong hộp, có ý muốn dẫn người đi, cô ta bỗng nhớ tới cái gì đó, cẩn thận hỏi Hứa Cung Diễn: “Nếu ngài không hạn chế mức chi trả, có một chiếc nhẫn kim cương hồng, ngài có muốn xem thử không?”

Hứa Cung Diễn bỗng thấy không hài lòng: “Nếu còn có hàng tốt, sao cô không lấy ra?”

Nhân viên bán hàng cười làm lành, nhanh chóng đi lấy nhẫn từ bên trong ra.

Khoảng một phút sau, nhân viên bán hàng cầm hộp nhẫn đi ra.

Nhẹ nhàng mở nắp hộp ra, chiếc nhẫn kim cương màu hồng trên hộp nhung đen lập tức thu hút sự chú ý của Dương Yến.

Kim cương có màu hồng rất nhạt, độ trong cũng tương đối tinh khiết.

Ngay từ lần đầu nhìn thấy chiếc nhẫn này, Dương Yến mới biết kim cương đổi màu cũng có thể đẹp như vậy.

“Viên kim cương màu hồng này một phẩy sáu ca-ra, không bị cắt, hình dạng đóa hoa là hình dạng tự nhiên tinh khiết.” Nhân viên bán hàng giúp Dương Yến đeo: “Bà xem thử xem, bà có thích không?”

Dương Yến gật đầu: “Đeo có chút nặng, quả thật nhìn rất đẹp, lúc cô lấy ra tôi đã muốn mua nó rồi.”

Cô đã hiểu tại sao có một số người phụ nữ lại có sự chấp nhất với đồ trang sức như vậy.

“Thế nào?” Dương Yến đeo chiếc nhẫn kim cương hồng lắc lắc trước mặt Hứa Cung Diễn: “Khá đắt tiền đó, đẹp đúng không?”

Hứa Cung Diễn bị cô đùa mà nở nụ cười.

Anh kéo tay của người phụ nữ qua rồi hôn lên, cuối cùng cũng vừa lòng: “Đẹp, mua đi.”

“Thưa bà, chồng bà đối với bà thật tốt!” Hoàn thành được một đơn hàng lớn, nhân viên bán hàng mỉm cười không khép miệng được: “Mời hai người đến phòng khách quý bên này, thủ tục mua chiếc nhẫn kim cương này hơi rườm rà.”

Hai người đi theo nhân viên bán hàng vào phòng khách quý.

Nhân viên bán hàng đăng ký thông tin của Dương Yến, lúc vừa nhận lấy thẻ để quẹt, cửa phòng khách quý bị đẩy ra, một người phụ nữ mặc đồng phục bước vào, trước ngực có bảng “quản lý”.

“Xin lỗi, quấy rầy đến các vị.”

Quản lý kia vừa mỉm cười xin lỗi với hai người Dương Yến, vừa đi tới bên cạnh nhân viên bán hàng kia, sau khi đi tới cạnh cô ta thì nhỏ giọng mắng: “Cô đang bán cái gì vậy, chiếc nhẫn kim cương hồng này đã có người đặt rồi!”

“A?” Nhân viên bán hàng hoảng hốt, thấp giọng nói với quản lý: “Em không biết, em tưởng do bên cửa hàng tổng đưa tới. Vậy phải làm sao bây giờ? Hợp đồng cũng ký rồi.”

“Là giám đốc Phương đặt, cô nói phải làm sao bây giờ?”

“Giám, giám đốc Phương của tập đoàn nhà họ Phương kia sao?” Nhân viên bán hàng trợn tròn mắt.

Chiếc nhẫn kim cương hồng này được loại nhân vật lớn như vậy đặt, có cho cô mười cái lá gan cô cũng không dám bán đồ đi!

“Lúc lấy nhẫn ra cô không biết hỏi tôi sao!” Quản lý hung hăng trừng mắt nhìn cô ta.

Lúc ngẩng đầu lại mỉm cười với hai người Dương Yến.

“Thưa ngài, thật ngại quá, nhân viên này mới tới, không biết chiếc nhẫn kim cương hồng này đã có người đặt. Chúng tôi sẽ lưu giữ thông tin của ngài, nếu lại có nhẫn kim cương hồng, chúng tôi nhất định sẽ thông báo cho ngài trước tiên.”

Nghe vậy, trong lòng Hứa Cung Diễn khó chịu.

Kim cương hồng có độ tinh khiết cao như vậy, lượng khai thác rất thấp, còn không biết khi nào mới có thể gặp lại. Đợi nữa chắc phải qua một năm rưỡi.

Nhưng anh với Dương Yến phải kết hôn.

Dương Yến cũng cảm thấy đáng tiếc, cũng không nói gì, đang muốn tháo nhẫn xuống.

Cô thực sự thích viên kim cương hồng này, nhưng nếu đã có người đặt rồi thì không còn cách nào.

Chiếc nhẫn này hơi nặng, nhỡ đâu tham dự một bữa tiệc nào đó mà đánh mất, trong lòng cô chắc chắn sẽ rất buồn.

“Đeo đi.” Hứa Cung Diễn nắm tay cô, nói với quản lý: “Gọi điện thoại nói với vị khách kia, nếu bán chiếc nhẫn kim cương hồng này cho rồi, tôi sẽ đưa thêm cho anh ta một phần tiền của chiếc nhẫn.”

“Đây...” Vẻ mặt của quản lý có chút khó xử: “Vị khách kia có địa vị rất cao, không thiếu tiền.”

Hứa Cung Diễn thản nhiên nói: “Cô thử đi, dù sao không ai sẽ chê tiền. Nếu vị khách kia không đồng ý thì chúng tôi trả chiếc nhẫn này lại cũng không muộn.”

Dương Yến tiến đến gần anh nhỏ giọng nói: “Bỏ đi, chúng ta tới cửa hàng khác xem thử xem.”

“Chờ một chút.” Hứa Cung Diễn vuốt chiếc nhẫn trên ngón tay cô, giọng nói dịu dàng: “Khó khăn lắm mới tìm được cái em thích, nếu anh không thể mua nó thì có vẻ anh rất vô dụng.”

“...”

Quản lý thấy Hứa Cung Diễn cứng đầu như vậy, đành phải kiên trì gọi điện thoại cho vị khách kia.

“Alo.”

Sau khi điện thoại được kết nối, bên kia truyền đến một giọng nam trầm thấp.

“Tổng giám đốc Phương, tôi là quản lý Triệu của cửa hàng Cartier.” Quản lý báo tên của mình rồi cẩn thận nói: “Ngài có nhớ ngài đặt một chiếc nhẫn kim cương hồng ở chỗ chúng tôi không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.