Nam Thần Nhà Tôi

Chương 507: Ông lại còn hung dữ với tôi!



Tưởng Song Kỳ nằm trên sô pha nhàm chán xem ti vi, thỉnh thoảng sẽ liếc về phía phòng bếp.

Kỹ thuật nấu ăn của tên biến thái này trông cũng khá thuần thục.

Ước chừng nửa tiếng sau, Sơn mang đĩa tới phòng ăn: “Cô Tưởng, ăn cơm thôi.”

Tưởng Song Kỳ nhanh chóng đứng dậy khỏi sô pha, lúc đi vào phòng ăn, thì ngừi được mùi thơm thoang thoảng.

Sau khi bước vào và nhìn thấy đĩa cơm giang trứng với sườn vàng óng ở trên bàn, quả thật đói bụng.

Sơn đưa đũa cho cô: “Nếm thử xem.”

“Ngửi mùi, chắc chắn không thể ăn.” Tưởng Song Kỳ hừ nói: “Ông chuẩn bị cút đi là vừa!”

Cô ăn một miếng sườn nóng hầm hập.

Kết quả ăn ngon kinh khủng, mấy lời muốn đuổi người trong lòng kia nháy mắt biến thành: “Oa ăn ngon! Nhưng... sao mùi vị lại giống với món mà ông gọi ở ngoài lần trước cho tôi?”

Tưởng Song Kỳ lại ăn một miếng, xác định giống với vị mà lần trước cô ăn, ánh mắt giống con dao nhỏ bắn xuyên qua Sơn: “Ông lại dám lấy cơm bán ở ngoài coi thành cơm mình nấu, ông đúng là quá không biết xấu hổ!”

“Tôi luôn ở trong này, sao có thể gọi thức ăn ngoài?”

Tưởng Song Kỳ nghẹn, lập tức chỉ vào cửa sổ của phòng bếp nói: “Chắc chắn bọn họ ở bên ngoài, ông dùng dây thừng lén kéo thức ăn lên! Bằng không, ông có thể giải thích chuyện mùi vị giống y món mua bên ngoài lần trước như thế nào?

Sơn đành phải nói sự thật: “Biết cô kén ăn nên món ăn lần trước cũng do tôi làm, lừa cô là đặt mua ở ngoài.”

“Tôi đã nói với ông là tôi kén ăn sao!” Tưởng Song Kỳ nổi giận đùng đùng nói.

“Tổng giám đốc Phương nói cho tôi biết.”

“...”

Tưởng Song Kỳ hậm hực ăn sườn, hờn dỗi.

Anh Nghị thật là, cái gì cũng nói với ông già này, còn phái người tới chăm sóc cô, tại sao cũng không hỏi thử cô chứ!

Sơn kéo ghế ra, ngồi bên cạnh cô: “Thế nào, tôi có thể ở lại?”

“Hừ!” Tưởng Song Kỳ muốn nói không được, lại sợ ông ta đi rồi, đồ thím Lâm nấu mình lại không ăn, nên chỉ có thể ngạo kiều hừ một tiếng, tiếp tục ăn sườn, không để ý đến ông ta.

Sơn cũng rất có kiên nhẫn, yên lặng ngồi bên cạnh nhìn cô ăn xong cơm sườn, còn tri kỷ rót cho cô một ly nước cam.

“Uống cho đỡ ngấy.”

Tưởng Song Kỳ đoạt ly nước cam qua, sau khi uống hơn nửa cốc, mới từ từ nuốt rồi mở miệng: “Ông ở lại cũng được, sau này tôi muốn ăn cái gì thì ông làm cái đó, không được tới phòng ngủ của tôi, không cho phép di chuyển đồ đạc của tôi.”

Sơn ừm một tiếng rồi hỏi: “Còn gì nữa không?”

“Cách xa tôi một chút!” Tưởng Song Kỳ trừng mắt lườm ông, nâng cằm nói: “Tôi nói cho ông biết, bạn trai của tôi rất lợi hại, một quyền cũng có thể đánh cho ông nằm sấp! Không được phép tơ tưởng tôi, biết chưa?”

“Cô có bạn trai?” Sắc mặt Sơn trầm xuống, ngay cả giọng nói cũng lạnh buốt: “Quen từ khi nào?”

“Liên quan gì đến ông, ông chỉ cần biết bạn trai tôi không dễ chọc là được!”

Sơn nắm chặt lấy cổ tay cô, ánh mắt giống như có thể ăn thịt người: “Quen hắn ta ở đâu? Tên là gì?”

“Ai nha, ông nắm đau tôi!” Tưởng Song Kỳ nhíu mày, đau đến muốn khóc: “Ông mau buông tôi ra!”

“Cô không nói, sau này tôi sẽ không nấu cơm cho cô ăn.”

Tưởng Song Kỳ hét lên: “Ông là vệ sĩ do anh Nghị mời tới, kiêu ngạo như vậy làm gì? Ông lại còn hung dữ với tôi!”

Thấy người đàn ông vẫn cầm tay mình không buông, còn lạnh lùng trừng mình, cô tức giận đến mức sắc mặt cũng thay đổi.

“Tôi nói cho ông biết, bạn trai tôi tên là Thanh Phong, vô cùng lợi hại! Nếu ông không buông tay thì tôi sẽ gọi anh ấy tới đây!”

Nghe vậy, vẻ mặt của Sơn thả lỏng.

Sau khi ông buông tay, Tưởng Song Kỳ lập tức xoa xoa cổ tay đau nhức.

Cô lườm Sơn: “Hừ, sợ rồi sao? Lần sau còn dám làm như vậy, bạn trai tôi sẽ cho ông lãnh đủ!”

“Sợ rồi.” Sơn gật đầu, còn mỉm cười: “Bạn trai cô quả thật rất lợi hại.”

“Sợ sao ông còn cười?” Tưởng Song Kỳ phồng má trừng mắt, tức giận: “Ông tưởng tôi nói dối với ông đúng không? Tôi gọi điện thoại bảo anh ấy tới đây ngay bây giờ!”

Sơn đứng dậy thu dọn bát đũa, hỏi cô: “Có muốn ăn bánh phồng nhân kem không? Lát nữa tôi làm cho cô.”

“Được, tôi còn muốn ăn dâu tây.”

“Được.”

Nhìn thấy người đàn ông mang bát đĩa vào bếp, Tưởng Song Kỳ phồng má ngồi đó, vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.

Nha, cái gì không đúng nhỉ?

- -

Sau khi Trường Bình rời khỏi chỗ Tưởng Song Kỳ, nhanh chóng bắt xe tới tập đoàn nhà họ Phương.

Cái ông chú lúc nãy lôi cậu bé vào phòng ngủ, bảo cậu tới tập đoàn nhà họ Phương hỏi thăm ý tứ của tổng giám đốc Phương, thuận tiện nói cho anh chuyện Dương Yến bị bắt lúc trước, cậu bé cũng không hỏi tại sao, trực tiếp đến đây.

Trường Bình xoa cái đầu nhỏ, còn có chút buồn bực: “Không phải chú là người của chú hai sao, tại sao không hỏi chú hai?”

Xe taxi dừng lại bên đường.

Lái xe quay đầu nhìn Trường Bình ngồi ở phía sau: “Anh bạn nhỏ, tới tập đoàn nhà họ Phương rồi.”

“Được, cám ơn chú.”

Sau khi thanh toán tiền, Trường Bình nhảy xuống xe taxi, vừa đi về phía tập đoàn nhà họ Phương, vừa gửi tin nhắn cho Phương Tinh Nghị.

Vừa bước vào tập đoàn nhà họ Phương, một nhân viên lễ tân đã qua đón: “Anh bạn nhỏ, bên này.”

“Cám ơn chị.” Trường Bình mỉm cười, hai mắt cong cong, ngọt ngào khen: “Chị thật xinh đẹp, tâm địa còn tốt bụng!”

Lễ tân được khen mà ngượng ngùng, sau khi đưa người vào thang máy, rồi quẹt thẻ: “Thang máy sẽ đi thẳng lên tới tầng trên cùng, sẽ không ngừng giữa chừng, chị sẽ không cùng em đi lên nữa.”

“Dạ!”

Chờ lễ tân trở lại bàn làm việc, mấy đồng nghiệp chạy tới, bát quái hỏi: “Này này, đây không phải đứa trẻ đến lần trước sao, lại tới tìm giám đốc Phương à?”

Lễ tân kia gật đầu: “Mặc dù đeo khẩu trang nhưng tôi cảm thấy là cùng một người.”

“Cậu bé tới tìm tổng giám đốc Phương để làm gì?” Có đồng nghiệp bát quái: “Mỗi lần đến còn đeo khẩu trang, mọi ngươi nói có phải...”

“Không thể nào, đứa bé kia thoạt nhìn có năm sáu tuổi, tổng giám đốc Phương kết hôn cũng không nhất thiết phải che giấu tới mức như vậy đi?”

“Đúng vậy, không phải quan hệ tổng giám đốc Phương với cô Hướng đã khá hơn rồi sao?”

“...”

Mấy người cùng nhau bát quái, rất hiếu kỳ cậu bé tới tìm Phương Tinh Nghị mấy lần này là ai.

Mà Trường Bình sau khi đi ra khỏi thang máy, trực tiếp đi tới văn phòng tổng giám đốc.

Cậu bé gõ cửa, sau khi có được sự đồng ý của người bên trong mới mở cửa đi vào: “Oa, chú hai, chú bận ghê!”

Phương Tinh Nghị đóng tài liệu lại, nhíu mày: “Tìm chú có việc gì?”

“Sợ chú hai làm việc quên ăn nên mua cho chú một ít đồ ăn vặt.” Trường Bình hì hì cười, đặt mấy thứ mình mang tới lên bàn: “Chú hai, chú xem cháu đối xử với chú có tốt không?”

“Nói thật.” Phương Tinh Nghị không tin, mặt không chút thay đổi nói: “Tới đây để làm gì?”

Trường Bình đặt mông ngồi lên ghế dựa, nghịch ngợm xoay vòng vòng: “Nói thật cháu rất buồn chán nên tới tìm chú để chơi.”

“Sao không chơi với cô nhỏ của cháu?”

“Cô ấy hở chút là bắt nạt cháu, chơi thua cũng đánh cháu, cùng cô ấy chơi rất nhàm chán.” Trường Bình lẩm bẩm nói: “Còn ở thêm vài ngày chỗ cô ấy, chắc chú không còn thấy được người cháu đáng yêu này nữa.”

Đôi mắt của Phương Tinh Nghị nheo lại: “Không phải cháu ở chỗ Dương Yến sao, cô ta không ở nhà?”

“Dì không ở nhà hơn một tuần rồi.” Trường Bình nói: “Dì có chồng sắp cưới, chắc chắn ở chỗ người chồng sắp cưới kia, cháu cũng chỉ có thể tìm cô nhỏ chơi, ai biết cô nhỏ lúc nào cũng bắt nạt cháu.”

Một tuần chưa về?

Trong lòng Phương Tinh Nghị lại càng khó chịu hơn, thầm nghĩ người phụ nữ kia nói sẽ chăm sóc tốt cho Trường Bình, kết quả vừa có chồng sắp cưới đã bỏ mặc nhóc quỷ này ở nhà!

Trường Bình nâng má nhìn Phương Tinh Nghị, tò mò hỏi: “Chú hai, sắc mặt của chú trông thật khó coi, có chỗ nào khó chịu sao?”

“Không có!”

“Có phải chú thấy dì sắp kết hôn với người khác nên trong lòng khó chịu không?” Trường Bình đâm trúng tim người đàn ông: “Có phải chú vẫn còn tình cảm với dì không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.