Nhưng đứa trẻ là Lâm Thanh Dung bỏ, còn chính miệng nói cho anh, có thể có ẩn tình gì?
Lục Văn Thù vừa nghĩ như vậy, vừa phân tích lời của Tông Sinh, lại cảm thấy Tông Sinh nói đúng, nếu Lâm Thanh Dung thật không muốn đứa trẻ, ở nước ngoài hoàn toàn có thể bỏ.
Trong mắt Lục Văn Thù dần dần sáng tỏ, ừ một tiếng: “Tôi quay về hỏi cô ấy, nhất định không gây gổ.”
“Anh vốn không nên gây gổ với cô ấy.” Tông Sinh không còn lời nào nói.
Anh ta nhớ tới lần đó dẫn Lâm Thanh Dung đi bệnh viện khám bệnh, còn có lời của bác sĩ, lại liếc mắt về hướng Lục Văn Thù.
“Văn Thù, có chuyện tôi phải nói với anh.”
“Cái gì?”
Tông Sinh nhìn anh, sắc mặt ngưng trọng: “Cô ấy không muốn bỏ đứa bé, nhưng đứa bé này, cô ấy cũng... không bảo vệ được.”
“…”
“Anh nhớ đêm đó anh say rượu tôi mang anh trở về chỗ tôi ở kia không, buổi sáng hôm sau, tôi gọi Lâm Thanh Dung không phản ứng, vào xem thử, phát hiện cả người cô ấy đổ mồ hôi lạnh, vội vàng đưa cô ấy đi bệnh viện.”
Tông Sinh thở dài nói: “Bác sĩ nói cơ thể cô ấy rất yếu, đề nghị cô ấy dưỡng tốt hãy sinh con. Tôi cũng không biết cơ thể phụ nữ có thể yếu đến mức nào, nhưng nếu như nghiêm trọng, lại cũng không có cách nào sinh con được.”
Lục Văn Thù không phải là không biết cơ thể Lâm Thanh Dung yếu, trước kia cũng có bác sĩ từng nói, lúc này nghe Tông Sinh nói như vậy, trong lòng xông ra cảm giác tự trách, toàn bộ đều trách bản thân mình.
Anh nắm tóc mình, luống cuống lại đau khổ: “Tôi không muốn tổn thương cô ấy, tôi chỉ là...”
Tông Sinh đưa tay vỗ vai anh một cái, cũng chỉ có thể an ủi đôi câu: “Được rồi, anh cũng không nên tự trách.”
“Tôi nói chuyện này cho anh, là hy vọng nếu đứa trẻ không còn, anh đừng trách móc cô ấy, đối tốt với cô ấy. Bạn bè anh ba của anh quen không phải là rất nhiều sao, hỏi anh ba anh thử, nói không chừng có kết quả tốt.”
“Tông Sinh.” Lục Văn Thù giật giật môi, một hồi lâu mới nói: “Thật sự cám ơn.”
Nếu như ngày đó Lâm Thanh Dung không gặp được Tông Sinh, được cứu, anh thật không biết chuyện sẽ tệ hại thành thế nào.
Tông Sinh hơi sửng sốt, sau đó toét miệng cười: “Đều là anh em, nói cám ơn thấy xa cách biết mấy! Nếu anh thật áy náy, sau này có mối làm ăn tốt, đưa tôi một cái là được!”
Lục Văn Thù đập một quyền vào ngực anh ta, cười nói: “Yên tâm, chỗ tốt không thiếu được anh.”
“Vậy thì được!”
Hai người trò chuyện không bao lâu, Tông Sinh nhận được điện thoại, phải tới công ty xử lý việc
Lúc gần đi, Tông Sinh lại quay đầu nhìn Lục Văn Thù, không nhịn được nói: “Chuyện của Lâm Vân Duệ tôi cũng biết một ít, tôi cũng không muốn hỏi quan hệ của cô ta và Lâm Thanh Dung, tôi chỉ muốn biết, tai nạn xe của mấy người giám đốc Thịnh, có liên quan đến Văn Thù anh không?”
“Không có.” Sắc mặt Lục Văn Thù dửng dưng, giọng lại lạnh lùng: “Tôi nào có bản lĩnh lớn như vậy. Là ông trời muốn mạng bọn họ, không ai ngăn được.”
Chỉ một câu nói, Tông Sinh đã hiểu hoàn toàn.
“Anh nói đúng, đáng đời bọn họ xui xẻo.” Tông Sinh nhún vai, rất nhanh mở cửa đi ra ngoài.
Lúc đi thang máy xuống lầu, Tông Sinh vẫn đang hồi tưởng lời nói của Lục Văn Thù.
Anh ta không biết Lục Văn Thù đối với Lâm Thanh Dung là tình cảm gì, có thể mạo hiểm nguy hiểm thay cô ấy xử lý những người đó, trong lòng nhất định rất quan tâm cô ấy, đặt cô ấy ở vị trí quan trọng.
Những chuyện kia, anh ta làm cũng không dám làm.
Tông Sinh hơi thở dài, tiếc nuối nói: “Thật không nên mang ý đồ gì đó trên người mà!”
Không nghĩ tới người phụ nữ anh ta cứu trên đường, lại là vợ của anh em.
Nhân sinh thật chết tiệt!
Lục Văn Thù nhớ người phụ nữ trong nhà, buổi chiều liền lái xe trở về rất sớm.
Người giúp việc mở cửa, còn nói với Lục Văn Thù: “Mười phút trước có một vị bác sĩ tới, vẫn đang ở trên lầu trò chuyện với bà chủ.”
“Ừm.”
Lục Văn Thù không nói chuyện với người giúp việc, sau khi đem quần áo giao cho bà ta, vội vã lên lầu.
Lúc lên lầu đi về hướng phòng ngủ, anh cố gắng nhẹ bước chân, mơ hồ nghe được một giọng nói nam, dường như đang hỏi cái gì, cách mấy giây, lại nghe thấy Lâm Thanh Dung trả lời gì đó.
Cửa phòng ngủ đang mở, sau khi đi vào, Lục Văn Thù thấy Lâm Thanh Dung ngồi ở mép giường, đứng trước mặt người đàn ông, trên tay mang bao tay y tế, thỉnh thoảng kiểm tra mắt của Lâm Thanh Dung.
Lục Văn Thù đứng ở cửa nhìn một hồi, sau đó mới tiến vào.
“Mắt cô ấy thế nào?” Lục Văn Thù đã đi tới bên người Lâm Thanh Dung, hỏi bác sĩ: “Tổn thương nghiêm trọng?”
Bác sĩ tháo bao tay xuống, vừa trả lời Lục Văn Thù: “Bà nhà mang thai, không có cách nào làm kiểm tra não bộ cho cô ấy, có điều tôi đã hỏi bà nhà, là đột nhiên tỉnh lại không nhìn thấy, đôi mắt cũng không có khó chịu, vấn đề hẳn không lớn. Trước hết tôi cho bà nhà thuốc dùng đã đưa tới, nếu vẫn không hiệu quả, chỉ có thể chờ bà nhà sinh xong rồi nói sau.”
“Được, phiền anh rồi.” Trong lòng Lục Văn Thù có khó chịu đi nữa, cũng chỉ có thể chịu đựng.
Bác sĩ dùng thuốc chứa trong cái bình nhỏ thủy tinh, là chất lỏng không màu.
Bác sĩ nhỏ đều cho hai mắt Lâm Thanh Dung, sau đó đem cái bình giao cho Lục Văn Thù: “Sáng tối nhỏ một lần, nếu như mắt bà nhà có gì không thoải mái, anh gọi điện thoại nói cho tôi biết.”
“Được.” Lục Văn Thù cùng bác sĩ trao đổi số điện thoại: “Cơm tối chuẩn bị xong rồi, nếu không anh ở lại đây ăn cơm xong rồi hãy đi.”
Bác sĩ bị dọa hết hồn.
Lúc anh ta tới, nghe Yến Cảnh Niên nói đối phương là người tính khí nóng nảy, không dễ chọc, sao nói chuyện lại khách khí như vậy?
“Không cần phiền, tôi còn có việc gấp muốn đi xử lý.”
Thấy bác sĩ nói như vậy, Lục Văn Thù cũng không miễn cưỡng, tiễn anh ta đi, nhân tiện đỡ Lâm Thanh Dung xuống lầu ăn cơm.
Lâm Thanh Dung từ đầu tới cuối đều không lên tiếng, sau khi được đỡ xuống lầu, cũng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh bàn ăn.
Sau khi Lục Văn Thù tiễn bác sĩ trở lại, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn lướt qua cơm tối người giúp việc chuẩn bị.
Rất phong phú, phần lớn đều là thức ăn phụ nữ có thai phải ăn nhiều.
Anh thấy Lâm Thanh Dung như con nít ngồi đó, không nhúc nhích, chân mày vặn vẹo, giọng ôn tồn hỏi: “Tiểu tiên nữ, có ăn măng tây không?”
Lâm Thanh Dung gật đầu.
Lục Văn Thù gắp hai miếng măng tây muốn để vào trong chén cô.
Thấy cô lấy tay sờ bàn, mò tới đôi đũa cẩn thận cầm lên, lúc lại dùng một tay khác sờ chén, trái tim truyền tới một cơn đau.
Không nhìn thấy so với bị cụt chân tay nằm ở trên giường cả đời còn khó chịu hơn.
“Không sao, anh đút cho em.” Lục Văn Thù bưng chén cô lên.
Lâm Thanh Dung chỉ chần chờ một chút, dường như không muốn chọc giận anh, rất nhanh liền nới lỏng tay, ngoan ngoãn há miệng.
Cô chỉ cần ngồi ở đó, ngoan ngoãn cho người đàn ông đút.
Lục Văn Thù hỏi cô có muốn ăn cái gì hay không, cô gật đầu, giống như người không thể tự lo liệu cuộc sống, tay siết chặt quần áo.
Sau khi đút một hồi, Lục Văn Thù bưng cái chén bên trong đã không còn dư bao nhiêu cơm.
Thấy khẩu vị Lâm Thanh Dung tốt như vậy, trên mặt anh cũng lộ ra chút ý cười.
Chỉ là còn không vui được mấy giây, chỉ thấy Lâm Thanh Dung chợt che miệng, sắc mặt trắng bệch.
Lục Văn Thù thấy cô khó chịu như vậy, sắc mặt âm trầm, không nhịn được nói: “Nếu không muốn ăn thì nói, không cần anh hỏi em ăn cái gì em đều gật đầu, chính em không khó chịu sao?”
“Xin lỗi.” Có lẽ là ngữ khí anh quá nặng, sau khi Lâm Thanh Dung nghe, khẩn trương không ngừng nói xin lỗi, “Em quá khó chịu, không nhịn được... Lần sau em bảo đảm sẽ không ói.”
Cái dáng vẻ hèn mọn nhu nhược này, Lục Văn Thù thấy rất muốn nổi giận.