Nam Thần Nhà Tôi

Chương 551: Hô hấp bệnh nhân suy yếu, sắp không ổn rồi!



Sau khi Tông Sinh vào phòng phẫu thuật thì y tá nhanh chóng đóng cửa lại, ngăn cách mấy người bên ngoài.

Dương Yến nghiêng đầu nhìn người đàn ông, không ngờ người đàn ông cũng đang nhìn mình.

Bốn mắt lơ đãng chạm vào nhau, ánh mắt người đàn ông thâm thuý khiến lòng Dương Yến run lên, chỉ nhìn một cái rồi di chuyển ánh mắt.

Cô khoanh tay, mắt nhìn tường, lặng lẽ chờ đợi.

Từ sau khi Phương Tinh Nghị chạy tới lễ đường cướp hôn, rõ ràng cô đã từ chối anh nói hai người sẽ không còn quan hệ gì nữa.

Người đàn ông cũng không vượt quá, nhưng hết lần này đến lần khác lại có cách xuất hiện trước mặt cô.

Khi ra ngoài bàn hợp đồng có thể gặp được anh, đối phương đương nhiên biết người cầm lái nổi danh lẫy lừng Phương thị liền kéo Phương Tinh Nghị cùng đi ăn, bàn chuyện làm ăn.

Hoặc là khi Tưởng Song Kỳ năn nỉ cô qua nấu ăn, cô mua một túi đồ ăn tới, ở thang máy khi quay về sẽ gặp anh, anh thuận tiện giúp cô xách đồ, còn ăn cơm cô nấu.

Mặc dù người đàn ông không chủ động khiêm tốn nhưng đi đâu cũng có thể gặp anh, đặc biệt là trên phương diện làm ăn lấy hợp đồng lớn, cô biết nhất định người đàn ông này đã trợ giúp ở phía sau, thật sự rất phiền.

Cô thật sự không nhịn được nữa, lạnh mặt nói với anh: “Sao tôi đi đâu cũng gặp Tổng Giám đốc Phương anh thế? Trước đây khi tôi ở Phương thị cũng không thấy lượng công việc ít mà!”

“Nam Thành rộng lớn như thế, lái xe một vòng là hết, chúng ta thường xuyên gặp nhau cũng không có gì kỳ lạ.”

“Không phải là anh cố ý đi theo tôi đấy chứ?”

Phương Tinh Nghị cười: “Cô đã nói sau khi sinh con thì hai đứa bé sẽ thuộc về nhà họ Phương, chúng ta nói rõ ràng chỉ cần cô không gả cho người khác thì tôi sẽ không quấy rầy cô, tôi cũng không cần phải quấy rầy cô.”

Lời này khiến Dương Yến tức giận không nói được gì.

Đúng thế, cô cũng không tìm được chứng cứ người đàn ông này đi theo mình.

Hỏi như vậy ngược lại còn cô còn cảm thấy mình trong lòng người đàn ông rất quan trọng, như rất tự luyến!

Thấy bầu không khí giữa Phương Tinh Nghị và Dương Yến rất tế nhị, Tưởng Song Kỳ không dám tới làm phiền.

Cô ta đi tới bên cạnh người trợ lý dường như không có cảm giác tồn tại kia, lặng lẽ hỏi anh: “Này, sao anh lại tới đây.”

“Là anh Tống gọi cho tôi.” Trợ lý cũng nhỏ giọng đáp: “Anh ấy sợ Tổng Giám đốc Phương không kịp tới bệnh viện nên bảo tôi tới chăm sóc cũng được, không ngờ Tổng Giám đốc Phương còn tới nhanh hơn tôi.”

Tưởng Song Kỳ “ồ” một tiếng: “Vậy anh tư tìm được chị Thanh Dung khi nào?”

“…”

Thấy trợ lý chần chừ, rõ ràng không muốn trả lời mình.

Tưởng Song Kỳ tiếp tục nói: “Đã đến lúc này rồi, những chuyện đó anh còn giấu cũng không có tác dụng gì.”

Trợ lý nghĩ cũng thấy đúng.

Đến lúc đó Lục Văn Thù tỉnh lại cũng sẽ nói cho họ.

Trợ lý nói cho Tưởng Song Kỳ: “Tuần trước Tổng Giám đốc Lục bảo tôi đi mượn Khôi Ảnh, anh ấy tới nước Y, khi về sẽ đưa mợ chủ về…”

Nói xong, trợ lý thở dài một tiếng: “Tổng Giám đốc Lục vừa mới kết hôn với mợ chủ chưa được mấy hôm, anh ấy đối xử với mợ chủ tốt như thế, còn bảo tôi giúp điều tra về chuyện cái chết cậu của mợ chủ, không ngờ mợ chủ lại hung ác như thế.”

“Cái gì?” Tưởng Song Kỳ hét lớn, trợn tròn mắt: “Hai, hai người họ kết hôn rồi?”

Dương Yến cũng bị tiếng thét âm lượng cao doạ giật mình.

Cô hoàn hồm, quay đầu nhìn Tưởng Song Kỳ, nghi hoặc hỏi: “Ai kết hôn với ai?”

Tưởng Song Kỳ chỉ vào trợ lý, vẫn ngơ ngác: “Anh ấy nói anh tư đã kết hôn với chị Thanh Dung.”

“Sao có thể?!” Dương Yến nghiêm mặt, không tin lắm.

Trợ lý xoa mặt, kiên trì đến cùng nói: “Chắc chắn 100%, tôi thấy Tổng Giám đốc Lục đưa mợ chủ đến Ủy ban ký tên mà, hai người còn đi chụp ảnh cưới, chỉ là không ngờ mợ chủ…”

“Cô ấy tự nguyện?”

Trợ lý nhìn Dương Yến, cũng không trả lời rõ ràng: “Tổng Giám đốc Lục đã đăng ký kết hôn với mợ chủ rồi, Tổng Giám đốc Dương nói xem?”

Ngực Dương Yến hơi phập phồng, tức đến sắc mặt u ám.

Cô ấy không tin Lâm Thanh Dung sẽ tâm cam tình nguyện kết hôn với Lục Văn Thù, nhất định là Lục Văn Thù bức ép!

Lục Văn Thù không biết xấu hổ này!

“Đợi đã, anh vừa nói gì?” Tưởng Song Kỳ tìm được trọng điểm trong lời nói trợ lý: “anh tư tôi bảo anh đi tra nguyên nhân cái chết của cậu chị Thanh Dung, những chuyện đó… không phải anh tư tìm người làm sao?”

Trợ lý “a” lên một tiếng rồi vội nói: “Thật sự không phải, Tổng Giám đốc Lục sao có thể ra tay với cậu của mợ chủ được? Tổng Giám đốc Lục còn nói có người cố ý hãm hại anh ấy nên bảo tôi điều tra rõ ràng.”

Dương Yến nghe thấy rõ ràng đoạn đối thoại của Tưởng Song Kỳ và trợ lý.

Cô bắt lấy cánh tay trợ lý, truy hỏi: “Không phải Lục Văn Thù không tìm được Lâm Thanh Dung nên cho một đám người tới nhà cậu cô ấy, ép hỏi rồi còn đánh cậu cô ấy một trận sao?”

“Quả nhiên có người âm thầm hãm hại Tổng Giám đốc Lục.” Thấy dáng vẻ của Dương Yến, trợ lý cũng cảm thấy chuyện phức tạp rồi: “Người đó thật nham hiểm, lại khiến mọi người đều cho rằng cậu của mợ chủ là do Tổng Giám đốc Lục giết.”

Phương Tinh Nghị vẫn luôn nghe chuyện, bây giờ thấy sự việc không đúng lắm anh mới đi qua đó.

Phương Tinh Nghị nhíu mày: “Anh biết được những gì thì nói hết đi.”

“Trước đây tôi tìm tung tích của mợ chủ, tình cờ điều tra được cậu mợ của mợ chủ đều đã chết…” Trợ lý nói rõ ràng những chuyện Lục Văn Thù dặn dò điều tra cho mấy người Phương Tinh Nghị.

Sau khi nghe trợ lý kể lại, Dương Yến mới biết mình vẫn luôn hiểu nhầm.

Cái chết của vợ chồng Lâm Cảnh Phàm không liên quan gì đến Lục Văn Thù, là có người cố ý giá hoạ cho anh ta.

Lúc này Dương Yến vô cùng hối hận: “Tôi cho rằng tiểu tiên nữ muốn báo thù cho cậu mợ nên mới ra tay với Lục Văn Thù.”

Chỉ trong chốc lát cô lại cảm thấy không đúng lắm: “Nhưng cái chết của vợ chồng Lâm Cảnh Phàm, tôi không nói cho tiểu tiên nữ, khi đó chỉ đưa cô ấy đi mà thôi, cô ấy biết được từ đâu?”

Sắc mặt trợ lý ngưng trọng: “Lần trước Tổng Giám đốc Lục nói với tôi vẫn luôn có người âm thầm quan sát mợ chủ, sau khi cô ấy đến nước Y, họ đã ra tay với cô ấy, mắt mợ chủ không nhìn thấy nữa cũng là do họ làm.”

Dương Yến sững sờ, dường như quên cả hô hấp: “Sao cơ, trước đây cô ấy không nhìn thấy?”

“Đúng thế, đám người đó bắt cóc mợ chủ, cô ấy may mắn thoát ra được.” Nhưng chuyện này là ngày đó Tông Sinh tới tìm Lục Văn Thù, anh ấy ở ngoài tình cờ nghe được, cũng không ngờ Lâm Thanh Dung lại thảm như vậy.

“Chẳng trách người của Cung Diễn vẫn luôn không tìm được tiểu tiên nữ…” Dương Yến lẩm bẩm, tay chân lạnh cóng: “Thì ra vẫn luôn có người theo dõi nhất cử nhất động của tôi, thế mà tôi lại đưa tiểu tiên nữ ra nước ngoài…”

Khi đó cô đưa tiểu tiên nữ ra nước ngoài nhưng lại thành ra là hại tiểu tiên nữ.

Phương Tinh Nghị thấy cơ thể gầy yếu của người con gái đang run rẩy, đi tới đỡ lấy cô: “Đừng nghĩ nhiều, khi đó cô cũng không ngờ lại có người âm thầm theo dõi, không phải lỗi của cô.”

“Không, là lỗi của tôi…” Dương Yến muốn đẩy anh ra, nói rồi nước mắt tuôn rơi.

Cửa phòng phẫu thuật bị đẩy ra thật mạnh, một y tá chạy ra ngoài.

“Hiểu Linh, gọi bác sĩ Tiền tới đây!” Y tá vừa chạy ra cầu thang vừa hét lên với đồng nghiệp: “Bệnh nhân hô hấp suy yếu, sắp không ổn rồi! Mau gọi bác sĩ Tiền tới!”

Ở đây có mấy phòng phẫu thuật nhưng phòng mà mấy người Dương Yến đang đứng lại vừa có y tá chạy từ trong ra.

Là bệnh nhân nào không ổn, mọi người đều biết.

Dương Yến đứng ở cửa phòng phẫu thuật, cảm nhận hơi thở tử vong ở khoảng cách gần, cơ thể cô run lên, may có Phương Tinh Nghị đang đỡ phía sau, cô ngã vào cánh tay anh.

Tưởng Song Kỳ và trợ lý ở bên cạnh vẫn chưa phản ứng lại, đang ngây ngốc.

Phương Tinh Nghị vừa đỡ Dương Yến vừa lấy điện thoại ra gọi cho Yến Cảnh Niên, sắc mặt âm trầm doạ người.

Khi tới bệnh viện anh đã gọi cho Yến Cảnh Niên, còn cho phi công đi đón người.

Có điều châu Á XL cách đây có chút khoảng cách, chắc chắn cần thời gian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.