Nam Thần Nhà Tôi

Chương 552: Vậy thì các người tự chặn miệng mình lại đi!



Phòng phẫu thuật lúc này dường như bị bao phủ trong không khí u ám của cái chết, tất cả mọi người đều đang vô cùng căng thẳng.

Một đám phóng viên từ hành lang xông đến, chưa đến năm giây mà đã vây đầy xung quanh của đám người Dương Yến, máy quay và micro cứ lũ lượt hướng về mặt họ.

“Tổng giám đốc Phương, nghe nói anh Lục Văn Thù bị đâm rồi, bây giờ đang cấp cứu, anh ta đang ở trong phòng phẫu thuật này sao?”

Có phóng viên đưa micro đến trước mặt Dương Yến, cất giọng sắc bén hỏi: “Tổng giám đốc Dương, nghe nói người giết anh Lục là em gái của Lâm Vân Duệ, nghe nói cô và em gái của Lâm Vân Duệ có mối quan hệ rất tốt, cô có thể trả lời một chút được không?”

“Có phải là vì em gái muốn báo thù cho cái chết của chị không?”

“Tổng giám đốc Dương, cô có biết gì về chuyện này không?”

“Vụ tai nạn của mấy người Tổng giám đốc Thịnh có liên quan gì đến em gái của Lâm Vân Duệ không?”

“...”

Những ánh đèn flash nhấp nháy liên tục khiến Dương Yến dường như là không mở nổi mắt.

Cô dùng tay che mặt lại, rồi quay đầu qua hướng khác, cô không muốn để ý tới đám phóng viên này.

Tưởng Song Kỳ và trợ lý sau một hồi ngây ngốc cũng đến giúp đỡ đẩy đám phóng viên ra.

Nhưng đám phóng viên quá đông, căn bản là không đẩy đi hết được.

Đám phóng viên vẫn không hề buông tha mà cứ truy hỏi Dương Yến với những câu hỏi sắc bén: “Tổng giám đốc Dương, cô không nói chuyện, có phải là cô đã sớm biết chuyện em gái Lâm Vân Duệ giết người rồi nên muốn bao che cho cô ta không?”

“Tôi nghe nói em gái của Lâm Vân Duệ giết người xong là chạy đến cảng, muốn chạy ra nước ngoài, nhưng sau đó lại nhảy xuống biển tự sát rồi.

Dương Yến đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về người phóng viên đó: “Anh nói cái gì?”

Thấy Dương Yến để ý đến mình, người phóng viên đó liền tranh thủ thời cơ: “Tổng giám đốc Dương, cô thật sự không biết hay là giả vờ không biết vậy? Ở bên cảng vì có người tự sát nên cảnh sát đã đến đó rồi, không có tàu du lịch nào dám ra biển hết.”

“Có du khách nói là có nhìn thấy người phụ nữ nhảy xuống biển tự sát đó có hẹn hò với anh Lục qua, hình như là em gái của Lâm Vân Duệ.”

“Có phải là vì cô ta giết anh Lục xong rồi thì cảm thấy day dứt nên đã nhảy xuống biển tự sát không?”

“Tôi không biết các người đang nói cái gì hết.” Tay của Dương Yến đều đang phát run, không thể nào duy trì bình tĩnh được nữa: “Tôi không biết em gái của Lâm Vân Duệ là ai hết, không quen biết, các người tránh ra đi!”

Cô không biết đám phóng viên này nhận được tin tức từ đâu mà lại chạy đến đây.

Không cần biết những lời mà đám phóng viên này nói là thật hay là giả, Dương Yến đều muốn đi tìm chứng cứ để xác thực, Lâm Thanh Dung vội vàng chạy trốn, có thể thật sự là đã đến cảng đi du thuyền ra nước ngoài.

Nhưng cô không tin tiểu tiên nữ lại nhảy xuống biển tự sát đâu!

Dương Yến càng muốn đi thì đám phóng viên này lại càng lấn tới, không muốn để cho cô đi.

Có phóng viên còn tinh mắt, họ nhìn thấy quần áo của Dương Yến rộng rãi một cách kỳ lạ, bụng còn hơi nhô nhô lên nên liền lập tức kêu lên: “Tổng giám đốc Dương, có phải là cô mang thai rồi không?”

Sau đó còn lia máy quay xuống, nhắm thẳng vào bụng của cô.

Đám người xung quanh nghe thấy, cứ như là nghe thấy một tin tức nào đó rất chấn động nên liền lũ lượt hướng mắt nhìn qua bụng của Dương Yến.

Sau khi nhìn thấy bụng của Dương Yến nhô nhô lên, đám phóng viên đó liền từng người từng người một ép hỏi cô mang thai lúc nào, là con của ai.

Bên tai của Dương Yến chỉ toàn là những giọng nói vồ vập, ồn đến nỗi khiến cô hoa mắt chóng mặt.

Xung quanh quá đông người, dường như là không khí không thể nào lưu thông nổi, cô bắt đầu hô hấp khó khăn, sắc mặt dần dần trắng bệch.

Sau khi nhìn thấy Dương Yến có gì đó không đúng, sắc mặt của Phương Tinh Nghị lập tức trầm xuống, ngay cả sự nhẫn nại cuối cùng với đám phóng viên xung quanh cũng không còn nữa, anh đưa tay đỡ lấy đùi cô rồi bế ngang cô lên.

Đôi mắt đen láy liếc nhìn đám người xấu mồm xấu miệng kia, ánh mắt anh âm trầm đến đáng sợ.

“Tránh ra!”

Lời của người đàn ông mang đầy sự lạnh lẽo, sức ép trào ra đột ngột này khiến cho đám ký giả run rẩy, ngay cả dũng khí nhìn anh cũng không còn nữa, bọn họ lập tức im miệng và lần lượt tản ra.

Người vừa tản ra là không khí liền có thể ập đến, sắc mặt của Dương Yến lúc này mới đỡ hơn được một chút.

Phương Tinh Nghị vẫn chưa đi vội mà nói với Tưởng Song Kỳ: “Tiếp tục gọi điện cho tam ca của em, thúc giục cậu ta mau đến đây, rồi gọi cho trợ lý Tư, kêu cậu ta tới giúp đỡ.”

Sau đó lại quay sang nói với trợ lý của Lục Văn Thù: “Thu hết tất cả các thiết bị truyền tin của những phóng viên này, ngoại trừ cái thây và bộ quần áo trên người thì không được cho họ đem bất kỳ thứ gì ra ngoài.”

Trợ lý lập tức cúi đầu: “Tổng giám đốc Phương cứ giao cho tôi là được!”

Trong đám phóng viên, có người không cam nói: “Chúng tôi có nhiều cái miệng như vậy, Tổng giám đốc Phương có chặn được hết không?”

Phương Tinh Nghị đưa mắt nhìn người phóng viên đó, ánh mắt lạnh lẽo: “Vậy thì các người tự chặn miệng của mình lại đi! Nếu như tôi nhìn thấy chuyện xảy ra ở bệnh viện tối nay xuất hiện từ nơi nào, thì ngày hôm sau tất cả các toà soạn đều có thể sẽ được sáp nhập dưới trướng của Tập đoàn Phương Thị!”

Người phóng viên đó bị nhìn đến lạnh cả sống lưng, hoảng loạn cúi thấp đầu.

Những phóng viên khác cũng không dám nói chuyện nữa.

Đợi sau khi Phương Tinh Nghị bế người đi xong, trợ lý lập tức cất cao giọng nói: “Lời của Tổng giám đốc Phương các vị cũng đã nghe thấy rồi đó, ngoan ngoãn đặt hết thiết bị ở đây đi, sau khi kiểm tra xong thì từng người từng người một được về!”

“...”

Sau khi ra khỏi bệnh viện, Phương Tinh Nghị đặt Dương Yến lên ghế lái phụ: “Tôi đưa em về trước.”

“Tôi không muốn về!” Dương Yến đã bình tĩnh lại một chút, cô nhắm mắt lại và nói: “Lái xe đi bến cảng.”

“Dương Yến, em cần phải nghỉ ngơi.”

Dương Yến túm lấy tay của người đàn ông, tay của cô đang run rẩy, lời nói cũng không được ổn định: “Tôi không sao hết, đến bến cảng đi. Tôi phải xác nhận một chút, nếu không tôi có về cũng không ngủ được đâu.”

Phương Tinh Nghị biết sẽ không khuyên được cô, nên đành thắt dây an toàn cho cô.

“Được, đi bến cảng.”

Chiếc xe đi thẳng đến bến cảng.

Vì nghĩ cho Dương Yến đang mang thai nên Phương Tinh Nghị không dám lái nhanh.

Anh thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn qua ghế lái phụ, nhìn thấy Dương Yến lo lắng đến cắn cả ngón tay của mình, cả người thì hơi hơi run rẩy, hiển nhiên là cô đã tin một nửa lời nói của đám phóng viên kia rồi.

Phương Tinh Nghị nhìn mà đau lòng, anh nắm lấy tay cô: “Dương Yến, thư giãn một chút.”

Dương Yến chỉ nhìn người đàn ông một cái, để mặc anh nắm tay mình.

Chiếc xe rất nhanh đã đến cảng.

Xe vừa dừng lại thì Dương Yến đã cởi dây an toàn ra và vội vàng đẩy cửa xuống xe.

Cô nhìn thấy bến cảng sáng rực có rất nhiều người, còn nhìn thấy cả cảnh sát.

Trong lòng Dương Yến có chút hoảng loạn, cô vội vàng chạy qua đó và túm lấy một cảnh sát, hỏi: “Xin hỏi chuyện gì vậy?”

Cảnh sát nhìn cô một cái, rồi nói: “Chúng tôi nhận được báo cáo, có một người phụ nữ nhảy xuống biển, đội cứu hộ một tiếng trước đã xuống đó tìm người rồi nhưng vẫn chưa lên!”

Thấy Dương Yến đột nhiên ngây người, cảnh sát còn tưởng là cô bị dọa sợ rồi, chỉ lắc lắc đầu nói: “Haiz, mỗi năm lại có vài người nghĩ không thông suốt nên nhảy xuống biển, chúng tôi cũng chẳng còn lạ gì nữa. Cô đã mua vé để đi tàu à? Sáu giờ sáng mai mới tới đi, các tàu chở hàng và du thuyền bây giờ đều không đi được.”

Phương Tinh Nghị cũng vội vã chạy tới, nhìn thấy Dương Yến nói gì với cảnh sát, sau đó cơ thể cô lảo đảo, như muốn ngã xuống vậy.

Anh vừa đi tới đỡ lấy thì Dương Yến đột nhiên đẩy anh ra, sau đó lảo đảo chạy tới cửa sổ bán vé.

“Xin chào, phiền cô kiểm tra nhật ký mua vé một chút được không?” Đến cửa bán vé, Dương Yến nôn nóng hỏi người nhân viên: “Cô giúp tôi kiểm tra xem, có người nào tên là Lâm Thanh Dung mua vé không.”

“Có số chứng minh nhân dân không?”

“Có!”

Dương Yến lấy điện thoại ra tìm tư liệu cá nhân của Lâm Thanh Dung rồi báo chứng minh nhân dân đó cho cô ta.

“Cô ấy có mua một vé tàu du lịch đến Nam Tư, chính là chiếc đó.” Nhân viên bán vé chỉ tay về phía cảng: “Nhưng mà có người nhảy xuống biển rồi, chiếc tàu đó cũng không thể ra biển được, cô đi hỏi thử xem.”

Dương Yến lại vội vàng chạy về hướng tàu du lịch, sau khi lên tàu thì cô cuống cuồng đi hỏi người phụ trách, đối phương kiểm tra máy tính một lát, nói là Lâm Thanh Dung đã kiểm tra vé rồi, nhưng vẫn chưa lên.

“Cậu ấy đã kiểm tra vé rồi, làm sao mà chưa lên được.” Dương Yến miêu tả tướng mạo của Lâm Thanh Dung cho anh ta nghe, nói: “Anh nhớ kỹ lại xem, có tiếp đãi người này không?”

Người phụ trách còn chưa đáp thì một du khách ở bên cạnh đã nói: “Hình như là cô gái đã nhảy xuống biển đó?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.