Nam Thần Nhà Tôi

Chương 572: Người đàn ông này phiền chết được, quản nhiều thế không biết



Hứa Cung Diễn lùi lại hai bước, đôi mắt ôn hoà lúc này đã trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm Triệu Dịch Hân: “Cô Triệu, không quan tâm cô nghe được những tin tức vớ vẩn đó ở đâu, hãy nhớ mình đang ở đâu, làm việc cho ai.”

“Điều không nên nói thì đừng nói lung tung.” Anh nâng gọng kính, giọng điệu nhàn nhạt nhưng lại mang thuy sự uy nghiêm: “Bộ phận PR của Phương thị cũng không phải ăn không ngồi rồi, tôi cũng không phải người dễ nói chuyện.”

Sắc mặt Triệu Dịch Hân khẽ thay đổi rồi lập tức cười nhẹ: “Tôi cũng nghe được từ người khác, hôm nay vừa hay gặp được Tổng Giám đốc Hứa nên mới nhiều chuyện nói với anh vài câu mà thôi.”

“Có lúc nhiều chuyện sẽ chỉ mang đến tai hoạ ngầm cho bản thân.” Hứa Cung Diễn nhìn cô ta: “Cô Triệu nói xem?”

“…”

Triệu Dịch Hân bị người đàn ông làm cho chật vật không thôi, sững sờ một lát, khi hồi thần thì Hứa Cung Diễn đã đi lướt qua cô ta.

Cô ta quay đầu nhìn bóng lưng người đàn ông, bàn tay dần siết lại thật chặt.

Hứa Cung Diễn yêu Dương Yến như thế, nghe cô ta nói những lời đó trong lòng không thể không xao động, vì sao lại bình tĩnh như thế? Giả vờ trước mặt mình sao?

Nếu như giả vờ thì cũng nguỵ trang quá tốt rồi.

Triệu Dịch Hân sợ Hứa Cung Diễn nhìn ra manh mối nên rất nhanh đã thu hồi tầm mắt, đẩy cửa đi vào quán cà phê, âm thầm suy xét về Hứa Cung Diễn thật sự không để ý hay là giả vờ không để ý những tin tức đó.

Bác Nội Nhĩ chẳng mấy chốc sẽ đến Nam Thành, vì kế hoạch có thể tiến hành thuận lợi nên cô ta nhất định phải cắt đứt mối quan hệ giữa Phương Tinh Nghị và Hứa Cung Diễn, có thể khiến hai người trở mặt thành thù thì càng tốt.

Nếu hôm nay những lời đó không có tác dụng với Hứa Cung Diễn thì cô ta sẽ phải nghĩ cách khác.

***

Dương Yến ở bệnh viện hơn hai tuần, có đủ thời gian tĩnh dưỡng, vết thương đạn bắn đã sớm khỏi hẳn.

Dùng thuốc Yến Cảnh Niên mang tới từ phòng thí nghiệm, không để lại chút sẹo nào.

Dương Yến phát hiện từ ngày Miya Diệc đến bệnh viện và gặp Hứa Cung Diễn, sau đó anh tiễn bà ta về thì Hứa Cung Diễn không còn đến bệnh viện nữa.

Cô sợ khi Hứa Cung Diễn tiễn Miya Diệc đi bà ta đã nói gì nặng lời với anh, khi cô gửi tin nhắn nói bóng nói gió thì Hứa Cung Diễn chỉ nói công ty bận rộn, không có thời gian đến.

Dương Yến cũng chú ý đến chuyện trong công ty và trong giới, biết công ty đang chuẩn bị cho sản phẩm mới, quả thật bận rộn thì mới yên tâm.

Thời gian này ở bệnh viện ăn đồ ngon, Dương Yến mập lên không ít, thay đổi lớn nhất chính là bụng cô.

Trước đây mặc quần áo rất rộng vẫn có thể miễn cưỡng che đi, sau hai tuần tĩnh dưỡng, bụng mỗi ngày một lớn hơn, như quả dưa hấu, cô chỉ sợ da bụng sẽ nứt ra.

Sáng sớm Dương Yến đã thức dậy thu dọn đồ đạc, hôm nay Yến Cảnh Niên nói cô đã có thể xuất viện.

Cũng không có đồ gì, chỉ có một ít quần áo và mỹ phẩm dưỡng da.

Dương Yến thu dọn đồ xong, khom người một lát, bụng nặng không thôi như muốn rớt xuống.

Cô chống tay sau thắt lưng, vừa đứng dậy định gọi cho Tưởng Song Kỳ thì bên cạnh có một bàn tay xách chiếc túi nhỏ trước mặt cô lên.

“Chỉ những thứ này thôi sao?” Giọng người đàn ông trầm thấp, bàn tay còn lại đặt bên eo cô: “Tôi dìu em.”

Dương Yến quay đầu nhìn thấy người đàn ông chưa từng xuất hiện từ khi cô nằm viện, anh mặc âu phục nhìn rất phong độ, dưới đôi mắt có một quầng thâm xanh, dáng vẻ rất mệt mỏi.

“Gần đây anh không nghỉ ngơi đầy đủ à?” Vì quá quan tâm anh nên nhất thời Dương Yến cũng quên mất bàn tay anh đang để bên eo mình, quá mức thân mật, cùng nhau đi ra phòng bệnh: “Làm gì rồi?”

Phương Tinh Nghị cười, tuỳ ý nói: “Đến thời hạn báo cáo nửa năm nên công ty rất bận, sao thế…”

Người đàn ông nghiêng đầu, ánh mắt thâm trầm nhìn cô: “Trách tôi công việc bận rộn không đến bệnh viện thăm em à?”

“Tôi không thèm anh đến thăm!” Dương Yến ý thức được mình quá quan tâm, khuôn mặt xinh đẹp quay đi, hừ lạnh: “Tôi còn cho rằng trưởng quan Nam gây khó dễ cho Phương thị, sợ người tiếp theo sẽ là tôi.”

“Không đâu.” Giọng điệu Phương Tinh Nghị thản nhiên, đáy mắt là vẻ lạnh lẽo: “Ông ta bận rộn không có thời gian làm khó Phương thị.”

Con ngươi Dương Yến co rụt lại, bước chân cũng dừng theo: “Phương, Phương Tinh Nghị…”

Cô có chút căng thẳng, nắm chặt ống tay áo người đàn ông, nói cũng không lưu loát: “Trước đây anh bận rộn như vậy, không phải là… anh không muốn mạng nữa phải không, đừng có đấu với ông ta.”

“Nói chuyện cũng lắp bắp, dễ khiến các con cũng bị theo.” Phương Tinh Nghị ôm cô vào lòng, thịt dưới lòng bàn tay mềm mại khiến anh không nhịn được nắn bóp.

Dương Yến lập tức phát hiện ra, vỗ anh một cái thật mạnh.

Phương Tinh Nghị bị đau cũng không buông tay, đưa cô đi qua hành lang rồi vào thang máy, cười thản nhiên: “Tôi còn có vợ và con phải nuôi, đương nhiên là tiếc mạng rồi, ngoan, đừng nghĩ nhiều quá.”

Dương Yến không đẩy được tay anh ra chỉ đành bỏ cuộc, cô trầm mặt hỏi: “Anh không làm chuyện xấu?”

“Không có.”

“Phương Tinh Nghị, thôi đi.” Dương Yến mấp máy môi, thấp giọng nói: “Vu Tư Thuần đã chết, trưởng quan Nam muốn truy xét tới cùng thì nhận tội rồi xin lỗi là được, đừng làm lớn chuyện.”

Cô không phải thánh mẫu, mà là cô biết thế lực của trưởng quan Nam, quan hệ giao thiệp rất rộng.

Vu Tư Thuần nói đúng, một thương nhân không tiếp xúc tới giao thiệp hai bên quân chính là thấp hơn người khác một bậc.

Cô không muốn chuyện này tồi tệ thêm.

Đuôi mắt Phương Tinh Nghị nhìn cô, bước chân không dừng lại, hờ hững “ừm” một tiếng: “Tôi là công dân tuân theo luật pháp.”

“…” Dương Yến khinh thường liếc mắt nhìn anh.

Tuân thủ luật pháp con khỉ!

Sao cô không biết công dân tuân thủ luật pháp trong nhà lại có súng?

Khi ra khỏi bệnh viện, Dương Yến sợ bên ngoài có phóng viên vây quanh nên đội mũ và đeo khẩu trang, còn giữ khoảng cách với Phương Tinh Nghị.

Phương Tinh Nghị lại dắt tay cô: “Em không đeo khẩu trang cũng không sao, không ai dám chụp.”

Ngay từ khi Dương Yến vào viện, anh đã dặn dò trợ lý Tư để anh ta trông coi bệnh viện, chỉ cần có phóng viên trà trộn vào đến khu vực nằm viện tìm Dương Yến thì cả giới truyền thông sẽ phải chuyển vào Phương thị.

May mà đám truyền thông đó biết nghe lời, không lảng vảng bên phía bệnh viện.

Dương Yến không nói gì, đến bên cạnh xe, cô vừa định kéo cửa ghế phụ ra thì Phương Tinh Nghị đã ngăn lại, kéo cửa xe phía sau.

“Ngồi trước không an toàn, ngồi sau đi.”

“Đến chung cư chỉ mười phút thôi mà.” Dương Yến nhíu mày: “Tôi tin kỹ thuật lái xe của anh.”

“Không được, ngồi sau.” Giọng Phương Tinh Nghị trở nên uy nghiêm, không thể thương lượng: “Kỹ thuật lái xe của tôi tốt cũng sợ đụng phải xe bỗng nhiên dừng lại, nghe lời.”

“…”

Dương Yến phiền chết người đàn ông này, quản nhiều thế không biết nhưng lại vì hành động nhỏ quan tâm của anh mà lòng ấm áp, hàm hồ lẩm bẩm hai câu nhưng vẫn ngồi vào ghế sau.

Ngồi vào xe, Dương Yến phát hiện ghế bên cạnh có một thùng hoa quả, dường như có thể ngửi thấy mùi thơm của quýt.

Cô mở nắp thùng ra, phát hiện là một thùng quýt.

Phương Tinh Nghị cũng lên xe, khi thắt dây an toàn, anh liếc nhìn gương chiếu hậu ghế sau: “Sáng nay người của vườn trái cây đưa tới xe tôi, vừa vặn tôi đưa em về chung cư nên giúp em mang về.”

“Nhiều như vậy tôi cũng ăn không hết.” Dương Yến lấy một quả rồi bóc vỏ: “Lát nữa mang qua cho Kỳ Kỳ một ít.”

“Để đấy, ăn không hết thì vứt.” Phương Tinh Nghị nói: “Cô ấy muốn ăn thì tự mua.”

Dương Yến không phải lần đầu phát hiện anh thiên vị nhưng vẫn không khỏi đỏ mặt, vừa bóc vỏ quýt vừa hỏi anh: “Có tin tức gì của tiểu tiên nữ không?”

Phương Tinh Nghị không lập tức trả lời.

Vài giây sau anh mới nói: “Lưu động nước biển ở bến cảng lớn, có khả năng người đã được cứu ở nơi khác rồi, chỉ là chúng ta vẫn chưa tìm thấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.