Nam Thần Nhà Tôi

Chương 605: Anh là đàn ông không được khóc



Lục Văn Thù tỉnh táo lại ngay, đi tới cúi người nhìn cô, thấy sắc mặt cô hơi tái nhưng tâm trạng rất tốt: “Anh nghe thai phụ kia hét thảm như thế, còn tưởng em phải ở trong đó rất lâu nên…”

Hình như cô vào trong chưa tới mười phút đã ra ngoài rồi.

“Em cũng không ngờ mình lại sinh nhanh như thế.” Tinh thần Lâm Thanh Dung khá tốt, cô lấy tay che mặt lại nói: “Em chỉ đau một lát con đã ra ngoài rồi, bác sĩ thấy thế cũng bật cười, làm em xấu hổ chết mất.”

“Chuyện này có gì phải xấu hổ chứ? Em không sao là tốt rồi.” Lục Văn Thù vuốt lại mái tóc ướt đẫm mồ hôi giúp cô, giọng nói hơi run rẩy: “Lúc nãy làm anh sợ đến mức không cần con nữa.”

Lâm Thanh Dung nắm tay anh: “Anh là đàn ông không được khóc, rất mất mặt đó.”

Lục Văn Thù bị cô chọc cười.

Cô được chuyển đến phòng bệnh riêng, vừa lau người, ăn chút gì đó xong thì Dương Yến vội vã chạy tới.

Dương Yến thấy tinh thần Lâm Thanh Dung vẫn rất tốt, cuối cùng vẻ mặt căng thẳng cũng nở nụ cười.

Cô không khỏi ngạc nhiên, không dám tin khi biết, sáng sớm Lâm Thanh Dung vỡ nước ối, được Lục Văn Thù gấp gáp đưa tới bệnh viện, vừa đẩy vào phòng sinh chưa tới mười phút đã sinh con ra.

“Cậu sinh thật thuận lợi?” Dương Yến nhớ lại lần đó mình sinh con thì thấy sợ hãi: “Lúc tớ sinh ba không được thuận lợi, phải phẫu thuật mất một tiếng để lấy con ra, vậy mà cậu mới mấy phút đã…”

“Cậu cũng nói cậu sinh ba đấy thôi.” Lâm Thanh Dung mỉm cười: “Còn tớ chỉ sinh một, nhưng tớ cũng không ngờ mình sinh nhanh thế.”

“Đứa bé đâu?”

“Được bế đi tắm rồi, có lẽ sắp về rồi đó.”

Hai người đang trò chuyện thì Lục Văn Thù mở cửa phòng bệnh ra.

Mẹ Lục bế đứa bé mới tắm rửa xong đi vào, mặt nở nụ cười hiền hòa, hoàn toàn khác với dáng vẻ lạnh mặt tát Lục Văn Thù hồi sáng.

Bà vừa đi vào vừa nói: “Cục cưng rất giống Thanh Dung, đáng yêu quá đi mất!”

Dương Yến đứng dậy, mỉm cười gọi: “Bác gái.”

“Tiểu Yến tới rồi à?” Lúc bà ngẩng đầu lên thấy Dương Yến thì nhanh chân bế đứa bé tới: “Nào, cháu nhìn đứa bé xem, có phải rất giống Thanh Dung không, ây da, đúng là cục cưng của bà mà!”

Em bé nằm trong tả trắng mịn, mềm mại đáng yêu, Dương Yến cũng nhìn nhiều thêm một chút: “Quả thật rất đáng yêu, nhất là ánh mắt giống hệt Thanh Dung, nếu giống ba thì…”

Cô lạnh lùng nhìn Lục Văn Thù, khẽ cười nói: “Phiền phức rồi.”

Anh sờ mũi, không dám lên tiếng.

Lâm Thanh Dung biết Dương Yến bận nhiều việc, trong nhà còn có trẻ nhỏ cần phải chăm sóc, nên buổi chiều cô bảo cô ấy quay về, còn nháy mắt bảo Lục Văn Thù ra ngoài tiễn cô ấy.

Lúc quay lại, vẻ mặt anh ỉu xìu, nói cô ấy vẫn không cho anh sắc mặt tốt.

Cô lắc đầu, thở dài: “Ny Ny thù rất dai, nếu cô ấy không muốn làm hòa với anh, em cũng hết cách.”

“Lúc đó, anh cũng không cố ý đánh cô ấy.” Nghĩ đến chuyện lúc trước, anh cũng cảm thấy mình quá kích động: “Cũng vì chuyện này mà anh hai đánh anh nằm viện mấy ngày, anh cũng đâu ghi hận cô ấy!”

Lâm Thanh Dung ném gối về phía anh: “Đáng đời nhà anh! Anh ra ngoài đi, giờ em không muốn nhìn mặt anh nữa!”

Anh bị cô đuổi ra ngoài.

Cô nằm viện ba ngày, cảm thấy người mình rất tốt, cũng không thích nằm trong này, nên bàn bạc với Lục Văn Thù xong, buổi chiều cô liền thu dọn đồ đạc, bế con về Bích Tỉ sơn trang.

Mẹ Lục lo lắng cho đứa bé, nên mấy ngày trước đã dọn tới đây ở rồi.

Bà đích thân chọn mấy người giúp việc và bà vú, cách mấy ngày lại hẹn mấy vị phu nhân đi mua đồ cho cục cưng, đưa hình cục cưng cho họ xem, nói mình có cháu rồi, như sợ lâu ngày không gặp, mấy vị phu nhân đó sẽ bàn tán con trai bà thích đàn ông vậy.

Ăn tối xong, ba chơi cùng cháu một lát rồi kêu Lâm Thanh Dung tới, dịu dàng hỏi cô: “Con và Văn Thù đã bàn bạc đặt tên gì cho đứa bé chưa?”

“Dạ chưa ạ, nếu không thì mẹ đặt giúp tụi con một cái tên đi.”

Mẹ Lục lắc đầu, đặt tay cô vào lòng bàn tay mình: “Phải để con và Văn Thù nghĩ ra mới được. Để thằng bé tham gia mới biết được, nỗi khổ của con và đứa bé quý giá thế nào.”

“Mấy ngày trước lúc con sinh ở bệnh viện, Văn Thù ở ngoài, bị tiếng hét thảm của thai phụ kia dọa gần chết, suýt xông vào phòng sinh kéo con ra, mặt nó sợ đến mức trắng bệch.” Nhắc đến chuyện này, mẹ Lục không khỏi bật cười.

Lâm Thanh Dung cũng mím môi cười: “Lúc con ra ngoài, khi nói chuyện với con, giọng anh ấy vẫn còn run rẩy, thật là… Nếu anh ấy vào cùng con, có phải sẽ bị dọa đến phát ngất không?”

Trước khi vào phòng sinh, bác sĩ nói có thể cho ba đứa bé vào theo để cô giảm bớt áp lực, nhưng cô sợ mình không nhịn được sẽ mắng anh nên từ chối.

Nhưng không ngờ cô lại sinh thuận lợi như thế, chưa tới mười phút đã ra ngoài rồi.

“Phải để nó thấy con cực khổ như thế, sau này nó mới không dám cãi nhau với con.” Mẹ Lục nói, rồi vươn tay vuốt lại mái tóc bên tai cô, nhìn cô với ánh mắt hiền từ.

“Sau khi con mất tích một tháng, Tông Sinh có tới tìm mẹ nói một số chuyện, mẹ biết con cũng không dễ dàng gì. Nhưng con cũng biết đó, mặc dù Văn Thù hơi ương bướng nhưng tính tình không xấu.”

Lâm Thanh Dung mấp máy: “Mẹ…”

“Chuyện quá khứ cứ để nó trôi qua đi.” Mẹ Lục thở dài, như từ bỏ điều gì đó: “Nếu con đã đồng ý quay lại, chắc chắn con vẫn còn yêu Văn Thù, có người mẹ nào không hy vọng con mình sống tốt chứ?”

Mắt cô chua xót, không biết nên nói gì, đành phải ôm chặt mẹ Lục.

Bà vỗ nhẹ lưng cô, nhẹ giọng nói: “Được rồi đừng khóc, sau này con sống tốt với Văn Thù là được, nếu con đồng ý thì sinh thêm mấy đứa nữa, để tụi nhỏ làm phiền chết nó.”

Lâm Thanh Dung đang khóc cũng bật cười, đáp vâng.

Lục Văn Thù vừa ăn tối xong đã bị mẹ Lục đuổi ra ngoài, đi lấy đồ đặt riêng cho cục cưng, anh vừa quay về đã thấy cô ngồi trên sofa, đôi mắt đỏ hoe như mới khóc.

Anh vội vàng đặt đồ xuống, đi tới hỏi cô: “Sao em lại khóc? Em khó chịu chỗ nào à?”

Lâm Thanh Dung chỉ lắc đầu, vẻ mặt oan ức.

Mẹ Lục ngồi cạnh liếc nhìn anh, hừ lạnh: “Con nói xem, thai phụ sinh con xong, dễ sa sút tinh thần dẫn đến trầm cảm!”

Lục Văn Thù nhớ lại tiếng hét thảm của thai phụ hôm cô sinh, cộng thêm những lời này của mẹ Lục, dọa anh sợ không hề nhẹ, anh lấy điện thoại ra định gọi cho Yến Cảnh Niên, bảo anh ta tới đây xem thử.

Dáng vẻ căng thẳng này của anh, đã làm mẹ Lục và cô không khỏi bật cười.

“Cảnh Niên cũng bận rộn, anh đừng làm phiền anh ấy.” Lâm Thanh Dung ngăn anh lại, thuận miệng nói dối: “Ban nãy em không cẩn thận đá vào bàn trà nên ngón chân hơi đau thôi.”

“Em đã khóc như thế chắc chắn là rất đau, đã bôi thuốc lên chưa?” Anh vừa hỏi, vừa đặt hai chân cô lên đùi mình, muốn nhìn ngón chân bị va vào bàn kia.

Anh thấy chân cô không có vết bầm thì nhíu mày nói: “Hay chúng ta đến bệnh viện kiểm tra đi.”

Lâm Thanh Dung lắc đầu, ánh mắt lóe lên ý cười gian xảo: “Em chỉ là yếu ớt sau sinh, nên vừa va vào đã đau muốn khóc thôi, chỉ cần sau này anh đừng cãi nhau với em là được.”

“Anh sẽ không cãi nhau với em.” Lục Văn Thù giơ tay lên thề: “Nếu anh cãi em một câu, anh sẽ là cháu trai!”

Mẹ Lục trừng mắt nhìn anh: “Lục Văn Thù, con có ý gì, con đang mắng cháu mẹ à?”

“Con không có…”

“Mẹ thấy con có đó!” Bà hừ lạnh: “Đừng nói Tinh Nghị thấy con phiền phức, ngay cả mẹ cũng thấy con phiền, ngày mai con dứt khoát ra ngoài tìm một căn hộ nhỏ ở đi, đừng ở đây làm phiền cháu mẹ!”

“…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.