Nam Thần Nhà Tôi

Chương 606: Em là của anh, con cũng là của anh, em đâu chạy thoát được



Lục Văn Thù bị mắng tan tát, đành phải vả vào miệng mình: “Đều tại mày không biết nói chuyện!”

Lâm Thanh Dung cười nghiêng ngả.

Buổi tối, bà nội trông cục cưng, còn anh thì dẫn cô đi ngủ.

“Anh đã nghĩ ra tên cục cưng chưa?” Cô nằm trong lòng anh hỏi: “Mẹ bảo chúng ta đặt tên cho cục cưng đó.”

Lục Văn Thù vuốt tóc cô, một lát sau mới nói: “Hay là để thằng bé mang họ Lâm đi.”

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh.

“Khi nào làm xong giấy tờ, anh sẽ chuyển nhà và công ty sang tên em, sau này sẽ để con trai tự kinh doanh. Bên các chị cũng có người chăm sóc.”

Lâm Thanh Dung sửng sốt, bỗng vùi đầu vào ngực anh: “Không cần đâu…”

“Sao lại không cần?”

“Anh có suy nghĩ riêng của mình, nhưng anh không thể không quan tâm đến mẹ, vẫn nên mang họ Lục đi, để mẹ nuôi dưỡng.” Cô nói: “Sau này sinh con gái rồi sẽ mang họ Lâm, để con bé chăm sóc các chị.”

“Sinh nữa à?” Đúng là Lục Văn Thù thích con cái, nhưng anh vừa nghĩ đến tiếng hét thảm của thai phụ kia, trong lòng vẫn sợ hãi: “Hay là đừng sinh nữa đi, anh không muốn em cực khổ.”

Lâm Thanh Dung nâng mặt anh, cười nói: “Đương nhiên em rất vui, khi anh có thể suy nghĩ vì em như vậy, nhưng em sinh con đầu nhanh như thế, có lẽ đứa thứ hai sẽ không đau đâu.”

Cô híp mắt nhìn chằm chằm anh: “Chúng ta sinh thêm một đứa nữa nhé! Anh không được giở trò đấy biết chưa?”

“Rồi rồi, chuyện này để sau rồi nói.” Lục Văn Thù đành phải thỏa hiệp.

Hết cách rồi, cho dù anh có ý kiến, cô cũng không nghe theo.



Anh và cô tổ chức tiệc đầy tháng cho con rất khiêm tốn, đầu tiên là chọn khách sạn Mỹ Tâm, rồi mời bạn bè hai bên, và khách hàng quan trọng trong công ty, chỉ đặt sáu bàn thôi.

Hơn một tháng qua, Tống Tịnh Hòa làm rất tốt việc huấn luyện khôi phục.

Cô và Ngự Văn Đình dẫn Trường Bình tới tham dự tiệc đầy tháng của Lục Hoài, còn tặng quà rất hậu hĩnh.

Khi Dương Yến biết tên đứa bé thì hỏi Lâm Thanh Dung: “Cậu đặt hay anh ta đặt vậy?”

“Là tớ đặt.”

Cô hừ lạnh ngay: “Không cần nghĩ cũng biết, hạng người như anh ta làm sao đặt được cái tên hay như vậy!”

Tống Tịnh Hòa cười nói: “Hai người vẫn chưa làm hòa à?”

“Em sẽ không làm hòa!” Dương Yến nhấp một ngụm nước trái cây, lạnh mặt nói: “Anh ta dám đánh em, còn cướp bạn tốt của em đi, thù mới hận cũ chồng chất, đủ để em cho anh ta vào danh sách đen mãi mãi.”

Đúng lúc Trường Bình đi ngang qua, cậu bé nghe xong thì lén lút chạy đi tìm Lục Văn Thù, rồi nói cho anh biết, còn nhìn anh nghiêm túc hỏi: “Chú tư đã hiểu chưa ạ?”

Anh sờ mũi: “Giờ chú đi xin lỗi cô ấy à?”

“Không ạ.” Trường Bình lắc đầu, nghiêm túc nói: “Chú đừng chọc phụ nữ, bọn họ thù rất dai đó.”

Mấy người đàn ông không khỏi cười to.

Tiệc đầy tháng của cậu bé kéo dài đến hai giờ chiều mới kết thúc, Lục Văn Thù đi tiễn khách.

Khi anh nhìn thấy Phương Tinh Nghị dẫn Dương Yến đi qua đây, anh bước lên đón, chân thành nói với cô: “Trước đây là do tôi sai, tôi xin lỗi cô, cô đừng vì chuyện chúng ta mà xa cách Thanh Dung là được.”

“Tình cảm giữa tôi và cô ấy rất tốt, anh đừng nghĩ mình rất quan trọng.” Dương Yến khẽ cười, nhẹ nhàng nói: “Khi nào anh ly hôn thì nói với tôi, để tôi đón cô ấy đến chỗ tôi ở.”

Khóe miệng Lục Văn Thù khẽ giật.

Người phụ nữ này thật độc miệng, hôm nay là tiệc đầy tháng con trai anh đó, cô nói vậy có thích hợp không?

Phương Tinh Nghị đứng bên cạnh khẽ cười, là anh em với nhau, nhưng anh không hề có ý muốn nói đỡ cho Lục Văn Thù, thậm chí đợi cô nói xong thì ôm cô rời đi, làm Lục Văn Thù tức đến mức không nói nên lời.

Sau khi lên xe, Phương Tinh nghị nghiêng người cài dây an toàn giúp cô, hờ hững nói: “Có phải em quên chuyện gì rồi không?”

“Hả?” Dương Yến cúi đầu nhìn điện thoại, nhắn tin trả lời với trợ lý: “Chuyện gì thế?”

Anh thấy cô vừa ra khỏi khách sạn đã bận rộn, không để ý đến mình, anh giật điện thoại cô, hơi cúi xuống.

Dương Yến khẽ nhíu mày, sáp tới hôn anh.

Thấy anh vẫn không nhúc nhích thì hôn anh thêm lần nữa: “Được rồi anh đừng được voi đòi tiên, xe vẫn đang đậu bên đường đấy!”

“Em biết chuyện anh cả và chị dâu đã đăng ký kết hôn chưa?” Phương Tinh Nghị nhéo cằm cô “Từ khi em tiếp nhận chuyện Kexil, em còn bận hơn anh nữa, ngay cả chính sự cũng không quan tâm?”

Dương Yến ừm một tiếng, giơ tay ôm cổ anh làm nũng: “Em cảm thấy thế này rất tốt, em là của anh, con cũng là của anh, em đâu chạy thoát được.”

“Để em phân tích cho anh nghe, giả sử như chúng ta đăng ký kết hôn, bọn họ vừa điều tra anh liền biết anh đã kết hôn, vợ anh là ai, như vậy sẽ ảnh hưởng rất lớn đến anh. Hơn nữa nếu các cổ đông tập đoàn Kexil biết em kết hôn rồi, em cũng không biết họ sẽ dùng thủ đoạn gì để ép em bán cổ phần đi!

“…”

Dương Yến tự cho rằng suy nghĩ của mình không tệ, nên hỏi anh: “Chồng à, em cảm thấy cứ như hiện tại là tốt nhất, anh nói xem?”

Anh không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm cô.

Cô bị ánh mắt sắc bén của anh nhìn đến dựng tóc gáy, lại sáp tới hôn anh: “Chồng à, anh nói một câu đi, nếu anh cảm thấy không được, chúng ta có thể bàn bạc lại…”

“Rất tốt, anh nghe theo lời bà Phương.” Phương Tinh Nghị gỡ tay cô ra, ngồi vào ghế lái, cười lạnh: “Bà Phương suy nghĩ rất thấu đáo, quả thật rất tuyệt!”

Dương Yến nghe giọng điệu này của anh thì thấy không đúng lắm, cô quay đầu nhìn anh: “Chồng à, anh giận sao?”

“Em nghĩ nhiều rồi, anh sẽ không vì một chuyện nhỏ này mà tức giận.”

“…”

Mặc dù anh nói thế, nhưng từ lúc lái xe về nhà, anh không hề nói gì với cô.

Trước đây mỗi khi đi ngủ, anh đều nói chuyện, ôm cô, nhưng giờ anh đi thẳng vào thư phòng xử lý công việc, đến khi cô ngủ rồi, anh mới về phòng ngủ lúc một hai giờ sáng.

Sau ba ngày chiến tranh lạnh, cuối cùng cô không nhịn được nữa.

Mới sáng sớm cô đã chạy đến chỗ mẹ Dương, thổ lộ với bà: “Anh ấy thật quá đáng, con cũng không nói không đăng ký kết hôn, con chỉ đẩy lùi một hai năm thôi mà, nhưng anh ấy lại chiến tranh lạnh với con, thật tức chết đi được!”

“Tinh Nghị cũng vì suy nghĩ cho đứa trẻ, dù gì tụi nhỏ cũng lớn rồi.” Mẹ Lê rót trà hoa lài cho cô: “Hơn nữa tuổi của thằng bé cũng đã 32 tuổi rồi.”

“Anh ấy chưa tới 32. Chưa tới sinh nhật anh ấy mà.” Dương Yến mở điện thoại xem ngày, rồi trợn tròn mắt: “Trời ơi, hôm nay là sinh nhật anh ấy! Sao bản ghi chú không nhắc con vậy?”

Cô mở bản ghi chú ra, nhưng không tìm thấy ngày sinh Phương Tinh Nghị.

Giờ cô mới nhớ ra, mấy ngày trước, cô thấy trong bản ghi chú có quá nhiều thứ nên xóa bớt, có lẽ đã sơ ý xóa đi mất.

Mẹ Dương lắc đầu, đứng dậy đi vào phòng.

Lúc bà đi ra ngoài, trong tay có thêm một cuốn sổ hộ khẩu, bà đặt nó trước mặt Dương Yến: “Mới sáng sớm con đã tới đây, còn nói nhiều như thế, là vì thứ này đúng không?”

“Con đâu có, là do anh ấy quá đáng, chiến tranh lạnh với con, mẹ là mẹ của con, đương nhiên con chịu oan ức phải tới kể khổ với mẹ rồi.” Mặc dù nói thế, nhưng cô nhanh chóng cất sổ hộ khẩu vào túi xách: “Cảm ơn mẹ đã đưa cho con cuốn sổ này!”

Sao mẹ Dương lại không hiểu, đứa con gái mình nuôi lớn định làm gì chứ?

Bà nghiêm túc nói: “An An, mẹ biết con cảm thấy áy náy với Cung Diễn, nên dốc hết sức vào công việc, nhưng con cũng phải quan tâm đến gia đình nhỏ của mình. Tinh Nghị yêu con, nên mới dung túng con một số chuyện. Nhưng dung túng một vài lần sẽ thu tay lại, nếu nhiều hơn nữa, thằng bé sẽ mệt mỏi.”

Dương Yến hiểu rõ, nhào tới ôm mẹ Dương: “Con biết rồi. Mẹ, con đi trước đây, lát nữa mẹ nhớ đến nhà họ Phương, hôm nay sinh nhật anh ấy, cả nhà đón cùng anh ấy sẽ đông vui hơn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.