Cũng vì con tiện nhân tên Dương Yến đó mà cô bị đuổi ra khỏi Phương thị, bị giới tài chính phong sát, cũng may lúc trước làm việc ở Phương thị, có quen biết không ít người, lúc ngã xuống cũng không đến nỗi nào thê thảm.
Nhưng gặp lại Dương Yến, cô ta hận đến nỗi phải chi xé xác được tiện nhân này.
Ánh mắt Tần Mai Nghi như nảy lửa, Dương Yến đương nhiên không thể xem nhẹ, cô cười nhẹ chào hỏi trước: “Giám đốc Tần, đã lâu không gặp, cô vẫn khỏe chứ.”
“Tôi không còn ở Phương thị công tác rồi.” Tần Mai Nghi kiềm nén cơn giận, con nhỏ này cố ý gọi “Giám đốc Tần” là cố ý sỉ nhục mình sao? Hơn nữa mình với cô ta đâu có thân.
Tần Mai Nghi không hề muốn đoái hoài cô, liền khoác tay người đàn ông bên cạnh, làm nũng vài tiếng rồi hai người đi thẳng vào Mai gia trang.
Dương Yến bĩu môi.
Cô còn tưởng rằng Tần Mai Nghi ở trước mặt mình sẽ xỉ vã mình, nhưng không ngờ lại đi gấp như vậy, như đang có chuyện gì?
Dương Yến đến cũng là vì chuyện quan trọng, rất nhanh cô quên mất sự hiện diện của Tần Mai Nghi, cô đi vào Mai gia trang, dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, dẫn cô đi đến phòng hẹn, gặp Tống tổng.
Tống Tổng của Hoàn Á khoảng năm mươi mấy tuổi, nho nhã lễ độ, ánh mắt không ngừng quan sát trên người Dương Yến, nhất là sau khi đối tác đến, mượn cớ ngồi gần bên cô để lợi dụng.
Dương Yến giờ đã hiểu ra Khương Tịnh giở trò gì rồi.
Hoàng Á là đối tác làm ăn của Phương thị, nếu vì chuyện cô không làm hài lòng Tống tổng sẽ ảnh hưởng đến sự hợp tác làm ăn của Phương thị, Khương Tịnh sẽ có cớ khai trừ cô.
“Tống tổng nói, hai mươi lăm phần trăm lợi nhuận.”Khuôn mặt niềm nở, dùng tiếng Phần Lan lưu loát nói với người đàn ông tóc vàng đối diện: “Tống tổng rất là muốn hợp tác cùng các ông.”
“Có thật vậy không?” Người đàn ông tóc vàng ngây ra.
Theo dự toán ban đầu, ông nghĩ rằng chỉ lấy được mười năm phần trăm lợi nhuận, không ngờ Hoàng Á lại hào phóng như thế.
Ông ta cười thật tươi rồi vươn tay ra bắt tay với Tống tổng.
Tống tổng nghe không hiểu, nhưng thấy đối phương khách sáo như thế, ông liền vội bắt tay, xong rồi hỏi Dương Yến: “Các người vừa nói gì, ông ta hình như rất đỗi vui mừng?”
Dương Yến nói: “Ông ta lựa chọn Hoàng Á không sai, nhưng ông ta yêu cầu phải hai mươi năm phần trăm lợi nhuận.”
“Hai… hai mươi năm phần trăm?”Tống tổng nói lắp, bắt đầu sốt ruột: “Không được không được! Lợi nhuận như thế tôi sẽ lỗ to, cô với ông ấy thương lượng nữa xem sao.”
“Ông Mike nói lợi nhuận này là tập đoàn ông ấy thương thảo ra.” Sắc mặt Dương Yến gây khó khăn nói: “Ông ấy nói nếu như ông không đồng ý, ông ấy sẽ xem xét đối tác khác.”
“Lợi nhuận đó …”
Tống tổng, đây là cơ hội khai thác thị trường hải ngoại tốt nhất của công ty ông.” Dương Yến thỏ thẻ bên tai ông: “Tập đoàn ông Mike ông cũng đã biết, những người muốn hợp tác với ông ta không ít, nếu như ông có thể hợp tác với tập đoàn ông ta, thuận lợi lấy được thị trường của Phần Lan, sau này tiến quân vào Châu Âu cũng dễ dàng hơn nhiều.’
Lợi nhuận hai mươi năm phần trăm hơi nhiều, nhưng đối với Hoàn Á trước mắt, ông chỉ có thể bán với giá vốn, sau này mới có thể lời được nhiều hơn, Tống tổng, ông nghĩ sao?”
Hoàn Á chưa từng can thiệp vào thị trường hải ngoại, đây cũng là lần đầu tiên hợp tác với người Phần Lan, bản thân Tống tổng đối với thị trường hải ngoại không rành cho lắm, thế nên thoáng chốc đã bị Dương Yến dụ dỗ.
Dương Yến khéo léo từ chối: “Tống tổng đừng khách sáo, ông là đối tác của Phương thị chúng tôi, giúp ông coi như là giúp Phương thị, ông chơi vui với bạn ông, tôi về trước.”
“Cô Dương, cô như vậy thiệt không nể tôi chút nào?” Tống tổng nhăn mặt một cái, giọng nói cũng trở nên cương ngạnh: “Tôi coi trọng cô, nên muốn giúp cô quen biết thêm vài mối quan hệ!”
Dương Yến biết là Tống tổng quyết tâm muốn dẫn cô theo gặp bạn bè của ông ta, nếu cố chấp đi về, ông già thối tha này thế nào cũng đến Phương thị thưa chuyện, như vậy liền thỏa mãn ý của Khương Tịnh rồi.
Lần này bước lại vào Mai gia trang,Tống tổng trực tiếp dẫn Dương Yến đến sòng bạc, bên trong sòng bạc lớn rất náo nhiệt, ngoại trừ ánh đèn rực rỡ kiểu Âu ở đại sảnh, hai bên trái phải còn ngăn rất nhiều phòng VIP, nhân viên phục vụ ăn mặc chỉnh tề, những người vây trước bàn không phải Âu phục giày da thì cũng đeo vàng bạc đá quý, đều là người giới thượng lưu.
Dương Yến bước vào một phòng bên phải, có vài người ngồi trước bàn đánh mạt chược, bên cạnh những người đàn ông đang chơi mạt chược hầu như đều có những phụ nữ ăn mặc diêm dúa, tiếng cười õng ẹo.
Cô đi lướt qua một vòng, phát hiện Tần Mai Nghi cũng ở đây, cô ta đang tựa vào ôm ấp một người đàn ông, nhưng không phải người cô gặp ngoài cửa, người này là người Địa Trung Hải, người đầy mỡ, bàn tay ngấn mỡ ở trên người của Tần Mai Nghi không kiêng dè vuốt ve, mò mẫm, không hề để ý những người xung quanh.
Dương Yến nhếch môi.
Người đàn bà luôn đầy kêu ngạo,thế nhưng bây giờ loại đàn ông như thế cũng phải cam chịu phục tùng? Rất có dũng khí.
“Cao Tổng, lâu rồi không gặp!”Tống tổng hướng về phía người đàn ông của Tần Mai Nghi ôm ấp bước đến, cười chào hỏi, như là quen biết rất lâu, “Đánh mấy ván rồi, ăn không ít rồi đúng không?’’
“Mới vừa lên bàn thôi, chưa ăn thua gì.” Người Địa Trung Hải tên Cao tổng quay lại ngước nhìn, đôi mắt hướng ra sau, nhìn một loáng trên người Dương Yến, “Ai da, công ty của ông tuyển người mới rồi sao?”
Tống tổng nói: “Không phải, phiên dịch của Phương thị, tôi mượn của Phương tổng xài đỡ.”
“Phiên dịch của Phương tổng?” Ánh nhìn của Cao tổng lập túc thay đổi, long lanh trong suốt,Tần Mai Nghi trong vòng tay của hắn ngước lên nhìn thấy Dương Yến, ánh mắt hung ác nhíu lại, có âm mưu gì đó lướt qua trong lòng.
“Cao tổng, anh nhìn cô ta mãi thế.” Tần Mai Nghi nhéo người đàn ông một cái, giọng the thé: “Nếu như anh không thích tôi, vậy tôi sẽ đi.”
Nói qua nói lại, câu chuyệnn bắt đầu thay đổi.
Cao tổng nhìn Dương Yến một cái, hỏi: “Cô Dương trông còn rất trẻ, cô vào Phương thị bao lâu rồi?”
“Người ta trông còn trẻ, nhưng rất lợi hại nhé!” Tần Mai Nghi trong vòng tay hắn lên tiếng, ánh mắt nham hiểm: “Đừng coi thường một phiên dịch nhỏ bé, cô ấy chính là cháu dâu của Phương tổng.”
Cao tổng bỗng nhiên hứng khởi “À thì ra là người đám cưới với Phương Dịch Chung sao?”