Nam Thần Nhảy Quảng Trường

Chương 14: Muốn sờ sờ tay anh~



Edit + Beta: Snail

Mạch Đương vừa tới cổng trường điện thoại của Mạch Nha liền gọi tới, nói muốn qua đón cậu về ăn cơm, Mạch Đương nói câu còn có việc liền cúp điện thoại. Cậu cầm điện thoại đứng ở cửa trường học một hồi, ánh chiều tà chiết xạ trên mặt cậu, có chút chói mắt.

Nâng tay ngăn tia sáng kia, năm ngón tay mở ra, tầm mắt Mạch Đương dừng trên tay mình, ngón tay xem như thon dài, ngón út lại có chút gấp khúc mất tự nhiên.

Nhớ tới bộ dáng vừa rồi của lão thái thái, cậu cười một tiếng, trong đầu hiện lên câu nói trước kia lão thái thái từng nói: “Tư thế cầm bút của em… rất giống mẹ em.”

Ưu tư nơi đáy mắt Mạch Đương vô cùng nhợt nhạt, nhìn không được gì. Nụ cười trên khóe miệng nhẹ dần từng chút một, tay mở ra chậm rãi khép lại nắm thành quyền, thu về bên hông.

Rất giống sao? Đó là đương nhiên, mình cầm bút viết chữ đều là bà ấy dạy.

Đưa tay cắm vào trong túi, Mạch Đương băng qua đường tùy tiện lên một xe buýt đang dừng đỗ.

Sau khi lên xe tìm chỗ ngồi xuống, cậu liếc di động mới phát hiện lúc này đã qua sáu giờ, vừa lúc là giờ cơm tối. Dĩ vãng với cậu mà nói đại khái ngoại trừ gõ chữ chính là ăn cơm và ngủ tương đối quan trọng, khó có được hôm nay lại không có bao nhiêu hứng thú.

Mạch Đương ngẩng đầu nhìn bảng lộ tuyến trên xe buýt, mới phát hiện mình lên xe Lộ 101, Lộ 101 là xe ngắm cảnh trong thành phố, một khối tiền có thể lượn hơn nửa thành thị, chỉ là không đi qua chỗ ở Mạch Đương, có điều cũng không sao cả, lúc này cậu còn chưa muốn trở về.

Tùy tiện đi chỗ nào cũng được. Mạch Đương nhét di động vào trong túi, tựa lưng vào ghế dựa tìm một vị trí thoải mái nhắm mắt lại lim dim.

Chẳng qua Mạch Đương có chút không ngủ được, trên xe có người đang nói chuyện, còn có âm thanh báo trạm xe buýt đến, giọng hai nữ sinh nói chuyện phía sau hơi lớn, hi hi ha ha ầm ĩ, lúc hưng phấn còn đá ghế cậu mấy lần, khiến cậu có chút khó chịu, sau khi nhịn một hồi, cậu mở mắt nghiêng về phía dưới nói với các cô: “Hey, tiểu mỹ nữ yên lặng chút.” Nói xong thuận tay chỉ chỉ ghế mình.

Âm thanh Mạch Đương không lớn, khóe miệng thậm chí còn có chút ý cười, lại khiến hai nữ sinh cười đùa phía sau nhất thời ngậm miệng, một nữ sinh trong đó nhìn xuống một cái lúc này mới phản ứng được bản thân quấy rầy người ta, liền vội vàng thu chân lại, thấp giọng nói câu: “Thật ngại quá.”

“Không có gì.” Mạch Đương thấy cô thu chân về, dứt khoát lấy tai nghe cùng điện thoại ra cắm vào mở nhạc lên, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Có âm nhạc xúc tác, lần này rất nhanh Mạch Đương liền thiếp đi, người chung quanh thế nào cậu cũng không chú ý, cuối cùng vẫn là hai nữ sinh phía sau đánh thức cậu nói nên xuống xe.

Trạm cuối của Lộ 101 là khu Cao Tân, cũng chính là nơi Trì Yến chơi bóng lần trước. Mạch Đương vừa xuống xe liền nghe được sân bóng truyền đến tiếng đập bóng rổ, cậu giật mình, đi về hướng sân bóng.

Lúc này đã chín giờ tối, ánh đèn ven đường mờ mờ mịt mịt, sân bóng bên kia lại tương đối sáng. Mạch Đương đi qua liền nhìn thấy trong sân có mấy người đang đánh bóng, còn có một người mặc áo thể thao màu trắng, nhìn từ sau lưng giống như Trì Yến mặc trước kia.

Bóng rỗ màu vỏ quýt rỗng ruột sa lưới, người mặc áo thể thao màu trắng xoay người lại, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, tuổi trẻ đường hoàng, cũng không phải là Trì Yến.

Đối phương quay đầu nhìn thấy Mạch Đương đứng ngoài sân, đầu tiên là sửng sốt một chút, lập tức vẫy vẫy tay hô to với cậu: “Hey, cậu muốn tới chơi không?”

Mạch Đương cúi đầu nhìn xuống tay, chỗ bị bao cổ tay che đi có chút nóng, cậu nhếch miệng cười một cái, khoát tay với người nọ, xoay người rời đi.

Người nọ nhìn bóng lưng cậu rời đi, khẽ nhíu mày.

“Wey, nhìn gì vậy?” Đồng bạn đi tới vỗ vỗ vai người nọ.

“Không có gì.” Cậu ta lắc đầu, “Có chút quen mắt thôi.” Vừa nói vừa liếc nhìn phương hướng Mạch Đương rời đi, lại không nhớ ra đã gặp qua ở đâu.

Mạch Đương không chú ý tới ánh mắt đối phương, hai tay đút túi chậm rì rì đi về phía nhà mình, thỉnh thoảng thấy có người dắt chó đi dạo cậu liền tiến lên đùa một chút, nhìn thấy cụ ông chạy bộ cậu cũng chạy cùng một đoạn, chạy một chút một chút như vậy, bất tri bất giác lại chạy đến nơi lần trước sau khi cùng Cao Nguyệt ăn cơm xong vô tình gặp được Trì Yến, bước chân cậu ngừng lại.

Lúc này cách thời gian lần trước gặp được Trì Yến chênh lệch không nhiều, không biết vì sao, Mạch Đương lại có loại cảm giác, có lẽ còn sẽ gặp được Trì Yến nói không chừng.

Đại khái là tâm lý quấy phá, cậu không tiếp tục đi về phía trước, thầm nghĩ nếu không liền chờ mười phút đi, chờ mong luôn phải có, lỡ như thật sự gặp được thì sao.

Vì thế cậu tựa vào cột đèn đứng chờ, ánh mắt rơi vào khúc quanh Trì Yến xuất hiện lần trước.

Đợi khoảng chừng năm phút sau, trong lòng Mạch Đương có chút buồn phiền, muốn hút thuốc, sờ soạng túi quần lại chỉ lấy ra một hộp xylitol, là Mạch Nha mua cho cậu, khiến cậu dùng để cai thuốc.

Đổ ra hai viên ném vào miệng, nhai một hồi, luồng áp lực tràn ngập trong lòng kia lại không tán đi, nhịn không được đưa tay cào cào cột đèn, muốn tách ra chút gì đó.

Mười lăm phút trôi qua, Mạch Đương đã nhai xong sáu viên kẹo, khúc quanh cũng không xuất hiện nửa cái bóng của Trì Yến, cậu phun kẹo cao su trong miệng vào hộp không, ném vào thùng rác bên cạnh liền chuẩn bị rời đi, một giây kế tiếp mặt đất trước mặt xuất hiện nửa cái bóng, có người từ khúc quanh đi về phía bên này.

Bóng dáng chậm rãi kéo dài, Trì Yến từ khúc quanh đi ra, trên vai khoác túi giống lúc trước, anh không chú ý tới Mạch Đương, đi về một hướng khác, Mạch Đương lên tiếng gọi anh lại: “Trì Yến.”

Bước chân Trì Yến dừng lại, quay đầu, thời điểm nhìn đến Mạch Đương thì kinh ngạc trong nháy mắt, rồi biến mất rất nhanh.

Mạch Đương thấy anh dừng lại, vui vẻ chạy tới: “Hey, anh thật sự ở đây nha.”

“Sao cậu lại ở đây?” Trì Yến hỏi.

“Chờ anh á, nếu anh đã không chờ tui, tui đây đành phải chờ anh rồi.” Mạch Đương cười.

Khi Mạch Đương cười rộ lên khóe mắt cong cong, dưới đèn đường chiết xạ trong mắt lóng lánh như chứa đầy sao trời, Trì Yến không khỏi nhìn nhiều thêm, nghe cậu nói vậy, nhớ tới chuyện ở tiệm cà phê hôm nay liền biết Mạch Đương nhất định là đến không tìm được anh. Anh liếc nhìn Mạch Đương, phát hiện đáy mắt Mạch Đương không có một tia tức giận, ngược lại đối với chuyện đêm nay có thể gặp được anh còn rất cao hứng, liền biết rõ còn cố hỏi: “Cậu đến tiệm cà phê?”

“Đúng vậy.” Mạch Đương gật đầu, “Cảm ơn cà phê của anh, uống rất ngon.”

“Không cần.” Trì Yến nói, nhìn dáng vẻ tràn đầy vui mừng của cậu lại nói thêm một câu, “Buổi sáng tôi có chuyện, nên đi trước.”

“Không sao đâu, tui thấy tờ giấy rồi, chữ của anh thật đẹp mắt.” Mạch Đương nói.

Từ anh nhảy rất đẹp mắt, đến anh chơi bóng rất đẹp trai, rồi đến chữ anh thật đẹp mắt, dường như mỗi lần gặp mặt Mạch Đương đền khen chính mình.

Trì Yến không nói ra được là cảm giác gì, lại hỏi: “Sao cậu biết tôi sẽ đi qua nơi này?”

“Tui có biết đâu.” Mạch Đương nói.

“…” Trì Yến có chút không nói được gì, “Vậy cậu chờ tôi làm gì?”

“Dù sao chờ một chút cũng không chịu thiệt, lại nói không phải đã đợi được sao?” Mạch Đương cười hì hì nói, “Anh tan lớp rồi?”

“Sao cậu biết tôi đi đâu?” Trì Yến nhướn mày.

Hình dáng lông mày của Trì Yến dễ nhìn vô cùng, khi anh nhướn mày khóe mắt cũng hơi hơi nhếch lên, tựa như có bàn chải nhẹ nhàng quét qua trái tim nhỏ của Mạch Đương, khiến lòng cậu ngứa ngáy, muốn đưa tay sờ sờ mặt mày anh.

“Ánh mắt anh thật đẹp.” Mạch Đương thốt ra.

Trì Yến: “…”

“Khụ.” Mạch Đương phát hiện mình có chút giống như đang đùa giỡn lưu lanh, vội vã ho khan một tiếng, lúc này mới thành thật trả lời, “Phụ cận nơi này đại bộ phận là khu dân cư, bên cạnh là trung học thực nghiệm, có không ít học sinh đều ở tiểu khu này, tui đoán anh hẳn là làm gia sư tại đây.”

Mạch Đương nói không sai, Trì Yến đang làm gia sư, là con một người đồng nghiệp của Trì Hoan, sang năm phải thi lên trung học, nhờ anh hỗ trợ học bổ túc, thời gian buổi tối của anh có nhiều, nhàn rỗi vẫn là nhàn rỗi, liền đồng ý, một tuần dạy ba ngày, không nghĩ tới hai lần liên tiếp đều đụng phải Mạch Đương.

Mạch Đương thấy Trì Yến không nói gì, liền biết mình đoán đúng, cậu lại hỏi: “Giờ anh phải về sao, cùng đi đi?”

Trì Yến không nói được cũng không nói không được, chỉ là cấc bước đi về phía trước, Mạch Đương cũng đi theo.

Lần này Mạch Đương không giống với lúc trước quấn lấy Trì Yến nói chuyện, cũng không nói đến sự tình muốn xin số điện thoại, lẳng lặng đi bên cạnh Trì Yến, khác biệt với mọi khi có chút lớn, sắc mặt còn có chút ngưng trọng, như là đang suy tư cái gì.

Đi một hồi, Trì Yến thấy cậu vẫn trầm mặc, có chút ngoài ý muốn, liền chủ động nói: “Cậu đang nghĩ gì vậy?”

“Muốn sờ tay anh.” Mạch Đương không chút suy nghĩ liền thốt ra.

Trì Yến: “…”

Mạch Đương: “…” Mẹ ơi không cẩn thận lại đùa giỡn lưu lanh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.