Trên bàn cơm Cao gia hôm nay vẫn hoàn toàn im lặng như trước, Cao Toa Toa cúi đầu nhấp một hớp sữa bò, sắc mặt tuy rằng bình tĩnh, trên thực tế đáy lòng nôn nóng mang theo kích động, một bàn tay khác đặt trên đầu gối siết chặt, nỗ lực muốn áp chế nội tâm dậy sóng của mình.
Bàn ăn là loại bàn dài, bởi vì có chút khoảng cách, người khác cũng không phát hiện sự khác thường của cô. Cao Hoành Viễn buông đũa trong tay xuống, dùng khăn ăn lau miệng, Cao Toa Toa thấy ông ăn no, vội hỏi: “Cha, ngài ăn ít vậy sao?”
“Ít? Ta vẫn ăn như thường ngày.” Cao Hoành Viễn nhìn cô, không rõ cô nói lời này có ý gì.
“Bây giờ trời lạnh, ăn nhiều chút sẽ ấm lên.” Cao Toa Toa ngọt ngào cười nói, tranh thủ khiến ông ở lại lâu hơn.
“Toa Toa nói đúng đó, lão gia tử ăn nhiều thêm chút.” Ngô Diễm Lâm cùng phụ họa, ngay sau đó nhìn về phía Cao Nguyệt, một bộ quan tâm, “A Nguyện cũng ăn nhiều chút, nhìn con trong đoạn thời gian này bận đến gầy đi kìa.”
Cao Nguyệt ngừng động tác húp cháo của mình lại, “Cảm ơn quan tâm, con cảm thấy cũng no rồi.”
“Gần đây công ty rất bận đi? Lúc này sắp qua năm mới rồi, đừng mệt chết mình.” Giọng Ngô Diễm Lâm mang quan tâm hỏi, lại lập tức có chút oán trách với Cao Hoành Viễn nói: “Lão gia tử cũng thật là, A Nguyệt vừa đi làm lại, ông để nó trông nom nhiều chuyện như vậy, không phải khiến nó mệt chết sao, công ty không phải…”
“Không nhọc quan tâm, con có thể ứng phó được.” Cao Nguyệt thản nhiên cắt đứt lời bà, buông muỗng xuống chuyển về phía Cao Hoành Viễn, “Cha, một hồi con có chút chuyện nói với ngài.”
Cao Hoành Viễn gật gật đầu, đang chuẩn bị đứng dậy, chú Vương bên kia nhận lấy phong thư người hầu cầm vào đi tới cạnh ông, thấp giọng nói: “Đây là thư vừa được gửi tới.”
Cao Hoành Viễn cầm lấy xem, trên mặt chỉ viết tên cùng địa chỉ người nhận, lấy hình thức như vậy gửi tới thì hơn phân nửa không phải là thư tín cơ mật gì, cũng không để ý thuận tay mở ra, phát hiện bên trong là vài tấm ảnh chụp, sau khi lấy ra nhìn rõ mặt người trên đó mắt liền trợn to lên, tùy ý trên mặt trong nháy mắt đông đặc rồi vỡ vụn, như là nhìn thấy thứ gì không dám tin, nhanh chóng lật xem từng tấm từng tấm ảnh chụp trên tay, càng xem sắc mặt càng kém, bởi vì lật quá gấp, vài tấm hình trong tay rơi xuống bàn cơm, Cao Nguyệt không rõ lắm cầm lấy một tấm trong đó, sau khi thấy mặt người phía trên cô liền ngây ngẩn cả người.
Trong ảnh chụp là nửa người trên của Mạch Đương cùng Trì Yến, địa điểm nhìn như một quán cà phê, hai người cùng ngồi trên một chiếc sô pha, dựa sát vào nhau, một tay Mạch Đương chống trên sô pha, mũi kề tai Trì Yến, từ khuôn mặt nghiêng có thể nhìn thấy nụ cười của Mạch Đương, không khí ái muội dị thường.
Cao Nguyệt cấm lấy mấy tấm khác trên bàn, không tấm nào không phải ảnh chụp chung của Mạch Đương cùng Trì Yến, thậm chí còn có tấm chụp hai người hôn môi, góc độ rất xảo quyệt, rõ ràng là có người chuyên môn chụp lén. Cô biết chuyện Mạch Đương cùng Trì Yến, nhìn đến những thứ này đương nhiên sẽ không kinh ngạc, nhưng Cao Hoành Viễn bất đồng.
“Làm sao vậy cha?” Cao Toa Toa làm bộ như không rõ tình hình hỏi, “Ngài làm sao vậy? Đừng nóng giận, tức giận hại thân thì làm sao đây?”
“Xảy ra chuyện gì vậy lão gia tử? Đừng tức giận! Đừng tự mình tức giận mà!” Ngô Diễm Lâm bước nhanh đến bên người Cao Hoành Viễn, vươn tay giúp ông xoa ngực, ánh mắt như lơ đãng quét qua ảnh chụp trong tay ông, thốt ra: “Trời ạ! Đây là chuyện gì xảy ra? Đây không phải Mạch Đương sao? Này này này này…”
“Lẽ nào lại như vậy! Nghiệt tử!!” Tay Cao Hoành Viễn vung ảnh chụp tầng tầng lớp lớp rơi trên bàn cơm, đẩy Ngô Diễm Lâm ra liền đi nhanh về phía cửa, “Chuẩn bị xe!”
Chú Vương cũng kinh ngạc với nội dung ảnh chụp, thấy ông rời khỏi nhà, vội vã đi theo.
“Trời ạ, anh Mạch Đương sao lại như vậy?!” Cao Toa Toa cầm ảnh chụp kêu lên một tiếng sợ hãi, âm thanh cực lớn tựa như sợ người khác không nghe thấy, “Chị cả, chị xem chị xem… Trời ạ!”
“Câm miệng.” Cao Nguyệt mắt lạnh liếc cô, rút ảnh chụp trong tay cô ra, lại dọn dẹp hết trên mặt bàn, nhìn cô hỏi, “Việc này có liên quan gì tới cô?”
“Chị cả, lời này của chị không đúng rồi, có thể có liên quan gì với em chứ, cái này cũng là lần đầu tiên em nhìn thấy!” Cao Toa Toa liền vội vàng nói, “Ai biết Mạch Đương là cái gì kia… Chậc, còn thật sự nhìn không ra nha!”
Cao Nguyệt không nói gì, chỉ là lẳng lặng nhìn cô, nhìn Cao Toa Toa đến tê cả da đầu, cứng cổ nói: “Chị cũng không thể bởi vì có quan hệ tốt với Mạch Đương liền vu khống lung tung người khác, em cũng là em gái chị mà! Chị không thể luôn nặng bên này nhẹ bên kia!”
“Đúng đó A Nguyệt.” Ngô Diễm Lâm bên cạnh cũng nói theo, “Toa Toa học hành bận rộn như vậy, làm sao có thời gian quản chuyện Mạch Đương, biết chuyện như vậy chúng ta cũng rất kinh ngạc! Hiện tại chủ yếu là làm sao trấn an lão gia tử mới tốt, huyết áp ông ấy vốn cao, đừng cho tức giận đến xảy ra chuyện, Mạch Đương này cũng thật là, làm cái gì không được, cố tính… Ai!!”
Cao Nguyệt lười xem hai mẹ con bà diễn trò, đặt ảnh chụp vào phong thư, lạnh nhạt nói: “Tốt nhất là không liên quan tới các người.” Nói xong liền cầm thư ra cửa, cô biết lão gia tử khẳng định là đi tìm Mạch Đương.
Thấy Cao Nguyệt ra khỏi cửa lớn, Cao Toa Toa mới nhẹ nhàng thở ra, vỗ mạnh ngực vài cái, nói: “Ôi mẹ ơi, làm con sợ muốn chết!”
“Nhìn bộ dạng con kìa.” Ngô Diễm Lâm từ dưới đất nhặt lên một tấm còn sót lại, xé nát nó vứt qua một bên, nhẹ phủi phủi tay nói, “Chậc, như thế rất tốt, lão gia tử vất vả lắm mới có một đứa con độc đinh, lại là một tên đồng tính luyến ái, ha!”
“Đúng vậy, hai tên đàn ông, hừ.” Mắt Cao Toa Toa mang theo chán ghét liếc nhìn mảnh nhỏ ảnh chụp, ôm tay Ngô Diễm Lâm nói, “Chuyện này cuối cùng cha sẽ không muốn gọi anh ta trở lại đi? Ném hết mặt mũi Cao gia chúng ta, nói ra sẽ bị người ta đâm cột sống đó.”
Ngô Diễm Lâm bật cười, “Lão gia tử sĩ diện bao nhiêu mọi người đều biết, xảy ra chuyện như vậy, không đoạn tuyệt quan hệ là may rồi.”
Cao Toa Toa cũng cười theo nói: “Vậy còn tạm được, đúng rồi mẹ, xử lý sạch sẽ chưa? Có thể hay không…”
Trì Yến tuy rằng có gia giáo tốt đẹp, cũng được giáo dục từ nhỏ rằng phải tôn trọng trưởng bối, nhưng những thứ này cũng phải đối với người thích hợp mới được, đối với Cao Hoành Viễn anh không hề có chút thiện cảm nào. Vì thế anh không chỉ không tránh ra, hơn nữa còn một tay nắm cửa kéo lại ngăn cản, mặt không thay đổi nhìn hai người ngoài cửa, nói: “Rất xin lỗi, nơi này không chào đón mấy người.”
Lời Trì Yến khiến Cao Hoành Viễn tức giận càng sâu, tay ông giơ lên muốn đẩy Trì Yến ra đi vào, thế nhưng Trì Yến dùng chân ổn định chính mình, không nhúc nhích mà ngăn trước cửa, tay kia đặt trên vai Cao Hoành Viễn nói: “Tôi không muốn ra tay với ngài, nhưng ngài cũng không thể đi vào.”
“Cậu vậy mà, vậy mà… Tốt tốt!” Tay Cao Hoành Viễn run run chỉ về phía Trì Yến nói không ra lời, ông thật không ngờ có một ngày trừ Mạch Đương ra, còn sẽ có người trẻ tuổi khác dám đối xử với mình như vậy, đây quả thực là đánh vào mặt ông, ở vị trí cao nhiều năm, vô luận thế nào ông cũng nuốt không trôi khẩu khí này.
“Chú Vương, gọi người qua đây.” Ông trì hoãn cơn tức phân phó chú Vương, vừa rồi ra cửa quá vội vàng, bên cạnh hai người đều không mang những người khác.
“Dạ…”
“Trì Yến!” Trong phòng truyền đến giọng Mạch Đương, cậu theo thói quen buổi sáng thức dậy không thấy được người kia liền gọi một tiếng, một tiếng này đem cơn tức vừa hoãn lại của Cao Hoành Viễn đốt lên, ông đẩy chú Vương trước mặt mình ra, trầm giọng nói với Trì Yến: “Cậu tránh ra, ta tìm Mạch Đương!”
“Ông có thể chờ, tôi giúp ông hỏi xem.” Những lời này của Trì Yến tỏ rõ nếu Mạch Đương không đồng ý liền sẽ không để ông vào, nói xong còn dự định đóng cửa lại, nhưng chú Vương lại tiến lên trước một bước ngăn cản, anh cũng không thể thật sự đóng cửa, tránh cho làm bị thương đối phương.
Song phương đang giằng co, Mạch Đương ôm Mạch Manh từ phòng đi ra, thấy Trì Yến đứng ở cửa liền bước qua, vừa nói: “Bảo bối anh ở đây làm gì vậy, hôm nay chúng ta trở về ăn…”
Lời của cậu sau khi nhìn thấy Cao Hoành Viễn liền ngưng bặt, mà Cao Hoành Viễn nghe được cậu gọi Trì Yến là “bảo bối” sắc mặt quả thực có thể dùng năm màu sặc sỡ để hình dung, lạnh nhạt cùng khí độ nhiều năm qua hoàn toàn biến mất, cũng không biết sức lực từ đâu ra, một phen đẩy Trì Yến khỏi cửa, nói với Mạch Đương: “Mạch Đương, con lại đây, ta có lời hỏi con!”
Cơn giận của ông quá mức rõ ràng, hiển nhiên là bị cái gì kích thích, nhưng Mạch Đương cũng không coi là chuyện gì lớn, chỉ nhìn ông một cái, đứng không nhúc nhích, “Chuyện gì?”
Ở đây cũng đều không phải người ngoài, không chỉ như thế còn có hai đương sự, Cao Hoành Viễn cũng không định tìm trường hợp gì khác, trực tiếp hỏi: “Hai người là quan hệ gì?!”
Ông vừa nói xong, Mạch Đương cùng Trì Yến còn chưa kịp phản ứng, ngoài cửa liền vang lên giọng Cao Nguyệt: “Để chị đi vào.”
“Cha.” Cao Nguyệt đi vào, nhát mắt ra dấu với Mạch Đương, sau đó đi qua đỡ Cao Hoành Viễn ngồi xuống sô pha, “Có chuyện ngồi xuống rồi nói sau, đừng kích động.”
Mặt Cao Hoành Viễn kéo căng ngồi xuống sô pha, ông bị cao huyết áp, tuổi tác càng lớn huyết áp càng không ổn định, cơn giận này khiến ông hầu như toàn thân phát run, ngồi trên ghế sô pha tay nắm gậy còn có chút run rẩy.
“Ông tới làm gì?” Mạch Đương nhìn ông hỏi.
“Con đây là thái độ gì?!” Cao Hoành Viễn làm bộ muốn đứng dậy, Cao Nguyệt ngăn ông lại, đưa phong thư cô mang tới cho Mạch Đương, “Xem cái này trước đã.”
Mạch Đương nhận lấy mở ra nhìn, phát hiện bên trong toàn bộ đều là ảnh chụp của mình và Trì Yến, rõ ràng là bị cùng một người chụp, cậu cau mày nhìn về phía Cao Hoành Viễn, “Ông điều tra tôi?!”