Nam Thần Nói Hắn Yêu Thầm Tôi

Chương 1: Chương 1





Editor: babiQynne
Beta: memegentle
Ý thức mơ mơ hồ hồ, bên tai thỉnh thoảng truyền đến âm thanh trò chuyện.

"Chúc mừng! Đúng, cuộc giải phẫu tim lần này vô cùng thành công, lạc quan mà nói, sau này cậu ấy sẽ không có gì khác biệt so với người bình thường..."
"Vâng, cơ thể bệnh nhân bây giờ còn đang dần hồi phục, có thể sẽ ngủ thêm vài ngày, không có vấn đề gì lớn, chịu khó nghỉ ngơi là được rồi..."
Mí mắt nặng trĩu, không thể mở, Thời Thanh Ninh trong trạng thái suy yếu nhắm mắt phân biệt những âm thanh này, trong đầu không khỏi nghi hoặc.

Mình chẳng phải là bị bệnh tim bẩm sinh sao? Sóng bệnh còn nhiễu rất hiếm thấy nữa mà? Hơn nữa khi phát hiện ra bệnh cũng đã bỏ lỡ mất thời gian chữa trị tốt nhất, thân thể suy nhược đến mức ngay cả giải phẫu trị triệt để bệnh tim cũng không thể thực hiện được, chỉ có thể dựa vào điều trị tạm thời mà miễn cưỡng duy trì trị liệu.

Thế nhưng sao hiện tại bỗng nhiên được bác sĩ nói là bệnh đã được điều trị hoàn toàn?
Chẳng lẽ, bản thân còn đang nằm mơ?
Thời Thanh Ninh nghĩ ngợi, nỗ lực mở mắt ra, muốn xem xem hoàn cảnh xung quanh mình.

Thế nhưng cơ thể của cậu thực sự quá mức suy yếu, gần như chỉ duy trì ý thức mê man như này cũng đã tiêu hao hết thảy khí lực, càng không nói đến có thể tỉnh táo mà mở mắt.

Cơn uể oải như làn sóng thủy triều ập tới, Thời Thanh Ninh từng có kinh nghiệm trải qua vô số lần loại cảm giác cơ thể khó khống chế này, sớm đã quen với cảm giác lượn lờ bên bờ vực sinh tử.

Nhưng lúc này đây, cơn đau âm ỉ trong cơ thể lại nhẹ hơn nhiều so với dự đoán, dường như tảng đá luôn đè lên ngực cậu đột nhiên bị loại bỏ, chỉ để lại một cơn mệt mỏi nông nhẹ vô hại.

Phảng phất như giấc mơ có được một thân thể khoẻ mạnh tưởng chừng sẽ không bao giờ có thể xảy ra kia, giờ phút này đang thật sự được ban cho cậu.

Thời Thanh Ninh cuối cùng vẫn ngủ thiếp đi.

Không còn những cơn đau nhói thường xuyên kéo đến, lần này Thời Thanh Ninh ngủ rất an ổn.

Có mấy lần nửa mê nửa tỉnh, cậu cũng nhận thức được có người đang cho mình uống nước, giúp cậu trở mình để không mỏi, nhưng bởi cơ thể quá mức mệt mỏi, cậu vẫn tiếp tục mê man ngủ thiếp đi.

Thời điểm chính thức tỉnh lại, phản ứng đầu tiên của Thời Thanh Ninh chính là cảm thấy thoải mái.

Thân thể nhẹ nhàng khoan khoái như mới được truyền một túi huyết dịch, hoặc là mới vừa nạp đầy dưỡng khí.

Trên cơ thể cũng không có bất cứ cảm giác bị kìm hãm nào, Thời Thanh Ninh từ từ mở mắt, tầm nhìn dần trở nên rõ ràng, trước mặt là một khoảng không gian trắng muốt.

Nơi này là bệnh viện.

Phòng bệnh được bố trí rất lạ lẫm, Thời Thanh Ninh giơ tay lên bên gối sờ soạng một chút, đầu giường của giường bệnh đều giống nhau sẽ có nút điều chỉnh.

Đối với việc như này, cậu đã quen tay nên làm rất nhanh.

Quả nhiên không bao lâu Thời Thanh Ninh đã mò trúng nút điều chỉnh, tự điều chỉnh lại độ cao của khung giường, nửa người ngồi lên dựa lưng vào đầu giường.

Không còn cảm giác choáng váng cùng đau nhói quen thuộc sau mỗi khi tỉnh dậy, Thời Thanh Ninh tuy rằng tỉnh táo, nhưng lại cảm thấy như mình vẫn đang ở trong một giấc mơ.

Cậu lấy lại bình tĩnh, lúc này mới nhìn thấy tay của chính mình.

Ngón này...!sao lại có cảm giác hơi nhỏ nhỉ?
Thời Thanh Ninh đang định quan sát tỉ mỉ lại cơ thể mình, đột nhiên lại nghe thấy ngoài cửa truyền đến một tiếng vang nhỏ.

Một cô lớn tuổi mang đồng phục y tá nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy thiếu niên đang dựa lưng ngồi trên giường.

Cô y tá lúc này mới sững sờ tại chỗ, cái khay trên tay "leng keng" một tiếng rơi xuống đất.

"Cậu đã tỉnh?!"
Cô y tá đến khay rơi cũng không nhặt, vội vã đi tới, bỗng nhiên dừng lại, vội vàng chà chà hai bàn tay lên trên người.

"Tôi, tôi đi gọi người!"
Không bao lâu, mấy người mặc áo trắng tiến vào trong phòng bệnh, bên cạnh còn có một người phụ nữ trang điểm thanh lịch, khí chất ôn hoà.

Bước đi của phụ nữ vô cùng gấp gáp, vừa vào trong phòng đã vội vàng nhìn về phía đứa trẻ ngồi ở trên giường.

Chỉ vừa liếc nhìn một cái, vành mắt bà liền lập tức ửng đỏ lên.

"Tiểu Ninh!"
Thời Thanh Ninh lại có chút nghi hoặc.

Cơ thể của cậu trước nay chưa từng nhẹ nhàng như vậy, ý thức cũng rất tỉnh táo, những người đang đứng trước mặt này bất kể là y tá, bác sĩ, hay là người phụ nữ đang kích động kia...!
Đến một người Thời Thanh Ninh cũng chưa từng thấy qua.

Mấy vị bác sĩ tiến đến, giúp Thời Thanh Ninh làm vài bước kiểm tra đơn giản.

"Không có vấn đề gì, các chỉ số đều rất bình thường." Một bác sĩ trung niên cười ha hả nói, "Lần chữa trị bệnh tim bẩm sinh này hết sức thành công, phu nhân có thể yên tâm!"
Lời này giống với lời mà khi ý thức Thời Thanh Ninh còn đang mơ hồ đã nghe được đó.

Ngay lúc này Thời Thanh Ninh cũng đã xác định được.

Đây không phải là cơ thể của mình!
Cơ thể này quá nhỏ, ngón tay trắng nõn, khung xương gầy gò, thoạt nhìn có vẻ vẫn chưa thành niên.

Quan trọng nhất là Thời Thanh Ninh nhận thức rõ ràng được bệnh của mình là bệnh nan y, bây giờ lại được phán là đã trị tận gốc, có thể khỏi hẳn.

"Phẫu thuật rất thành công."
Câu nói này không biết có bao nhiêu bệnh nhân mắc bệnh tim bẩm sinh dù chỉ đang nằm mơ cũng muốn được nghe thấy.

Người phụ nữ kia vội vàng gọi vài cuộc điện thoại nói về việc Thời Thanh Ninh đã tỉnh lại, sau đó liên tục nói cảm ơn rồi tiễn mấy vị bác sĩ rời đi, trong phòng bệnh lúc này mới yên tĩnh trở lại.

Cô y tá đi chuẩn bị bữa trưa, trong phòng chỉ còn lại hai người, người phụ nữ kia ngồi ở bên giường, cẩn thận nhìn cậu, nhẹ giọng hỏi.

"Bảo bối, cảm giác có khá hơn chút nào không?"
Quần áo của người phụ nữ vô cùng xa hoa quý phái, trang điểm tinh tế, trên người lại không có mùi nước hoa, chỉ có một chút hương thơm rất thanh đạm, có lẽ là bởi phải chăm sóc bệnh nhân có bệnh tim nên mới không dám dùng đến nước hoa vì lo sợ sẽ kích ứng.

Nhìn thái độ sốt sắng quan tâm như vậy của bà, hẳn là người thân của chủ thể, Thời Thanh Ninh mơ hồ có một cảm giác quen thuộc đối với bà.

Nhưng khi nhìn kỹ lại người phụ nữ này, Thời Thanh Ninh cũng không nhớ ra được cái gì cụ thể hơn.

Có lẽ do Thời Thanh Ninh dùng ánh mắt hết sức xa lạ để nhìn mình, người phụ nữ tuy rằng nhìn rất dịu dàng nhưng nụ cười lại có chút gượng gạo.

"Còn đang giận mẹ sao?"
Quả nhiên là mẹ của chủ nhân thân thể này, chẳng trách mình lại cảm thấy quen mắt.

Thời Thanh Ninh nghĩ.

Nhưng bà nói đang giận tức là có chuyện gì xảy ra?
Thời Thanh Ninh phát hiện bản thân mình không hề tiếp nhận được ký ức của cơ thể này.


Cậu quyết định yên lặng xem tình hình biến đổi.

"Mẹ không phải không cho con gặp mặt cậu ta, nhưng việc này cũng có thể thương lượng mà."
Nói đến đây, người phụ nữ trầm thấp hít vào một hơi, mới duy trì được âm điệu vững vàng.

"Con có thể đừng lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn như vậy nữa được không..."
"...!"???
Thời Thanh Ninh cảm thấy có một dấu chấm hỏi cực to nhảy ra trong đầu.

Vì sự sống của cậu vốn vẫn luôn gian nan hơn so với bất cứ ai, thế nhưng sao nghe đến mấy lời này lại cứ có cảm giác giống như đang bảo cậu cố ý tự mình tìm chết vậy nhỉ?
Thời Thanh Ninh thử hồi tưởng lại xem trước khi hôn mê mình đã làm gì, nhưng vẫn không thành công, sự tình phát triển thật có hơi ảo diệu, cậu cũng không dễ dàng mở miệng.

Còn chưa nắm rõ được tình hình trước mắt đã phải đối mặt với một người thân thiết, tuỳ tiện hành động rất dễ có nguy cơ bị nhìn thấu.

Thời Thanh Ninh không lên tiếng, ngược lại là chó ngáp phải ruồi, người phụ nữ tựa như cũng đã quen với thái độ hờ hững mà con trai đối với mình, hoàn toàn không có sinh nghi, vẫn giống như khi bình thường bọn họ sống chung.

Bà nói mãi đến mức đỏ cả vành mắt, vẫn còn cố kìm nén, thanh âm ôn hòa.

"Sau này con muốn đi gặp Giản Nhậm liền đi, được không? Mẹ sẽ không bao giờ cấm cản con, chỉ cần con giữ gìn sức khoẻ, đừng tiếp tục làm ra loại chuyện ngốc nghếch như này..."
Giản Nhậm?
Cái tên này thực sự quá gây ấn tượng, cho nên lập tức gợi lên được hồi ức của Thời Thanh Ninh.

...!Đây chẳng phải tên của một nhân vật trong cuốn tiểu thuyết mà mình từng đọc qua sao?
Cho nên tình huống bây giờ là chính mình đã xuyên vào trong cuốn tiểu thuyết?
Thời Thanh Ninh rốt cuộc tìm ra một chút manh mối, bắt đầu cố gắng nghĩ lại.

Nhưng ký ức của cậu vẫn như cũ có chút hỗn loạn, chỉ mơ hồ nhớ được đó là một bộ tiểu thuyết dài dòng, đặc biệt hơn nữa là còn vô cùng cẩu huyết!
Càng cố gắng nhớ lại nội dung cụ thể của cuốn tiểu thuyết, suy nghĩ lại càng trở nên bế tắc.

Vùng trí nhớ của đại não bị kích thích, thậm chí khiến trán của Thời Thanh Ninh cũng bắt đầu đau nhức.

"Mẹ biết hôm nay là sinh nhật cậu ta, thế nhưng hiện tại thân thể của con vẫn cần nghỉ ngơi, hay là, hai ngày nữa mẹ sẽ tổ chức bù cho cậu ta một buổi sinh nhật ở quán rượu ngon nhất Hải thành, con nghỉ ngơi cho tốt rồi mới tham gia, có được không...?"
Khi bà còn đang nói, trên mặt bất thình lình lộ ra vẻ kinh hoảng hô lên: "Bảo bối!"
Bà vội vàng lấy giấy ăn đến cẩn thận lau lau trên mặt cậu, âm thanh biến điệu, đầu ngón tay cũng hãi đến phát run.

Thời Thanh Ninh lúc này mới phát hiện, mình vậy mà lại đột nhiên chảy máu mũi.

Từng giọt máu đỏ tươi nhỏ giọt xuống, thấm ướt giấy ăn, thái dương cũng truyền đến từng trận đau nhói, Thời Thanh Ninh hồi tưởng đến mức quá sức, hiển nhiên là có chút vượt quá những gì hiện tại cơ thể này có thể chịu nổi.

Cậu nhận lấy giấy ăn, tự mình che lại dòng máu, tiếng nói phát ra cũng mang theo âm mũi, nói: "Không sao."
Rơi vào trong mắt mẹ Thời, phản ứng như vậy của cậu dường như là đang kháng cự lại sự đụng chạm của bà.

"Được, được..."
Tay bà duỗi ra ở không trung, cuối cùng vẫn là cứng đờ thu tay về.

Mẹ Thời cũng không dám nhắc lại chuyện ban nãy, sợ lại kích thích đến con trai, chỉ có thể tiếp tục giúp cậu lấy khăn giấy, bà cũng tự rút một tờ lau đi mấy giọt nước mắt của mình.

Chờ đến khi máu mũi ngừng lại, mẹ Thời mới miễn cưỡng cười nói: "Mẹ không nói nữa, không nói nữa."
"Vậy để mẹ bảo tài xế đưa con đi, có được không?"
Cô cẩn thận từng li từng tí một đến mức thậm chí trông có phần thấp kém.

"Bên ngoài trời trở lạnh, tự con đi không tiện."
Thời Thanh Ninh ngắn gọn đáp một tiếng "Vâng", vậy cũng đã đủ làm cho người phụ nữ lộ ra sự vui vẻ như đã đạt được một ước nguyện của bản thân.

*****
Hải thành, quán bar.

Những ánh đèn hoa rực rỡ đã bật lên, chính là vào thời điểm bắt đầu đón khách, ở cửa quán bar lại đặt một cái thông báo, viết bốn chữ: "Hôm nay bao quán".

Có mấy vị khách không chú ý đến tấm biển này định bước vào, đều bị bảo vệ ngoài cửa lên tiếng xin lỗi rồi tiễn đi.

Nhạc nền trong sảnh chính của quán bar đã vang lên, toàn bộ không gian xung quanh đều đã được trang trí lại.

Ở trung tâm sảnh được trang trí con số 22 màu tím khổng lồ đang phát sáng, nhìn qua sẽ thấy rất là lóa mắt.

Trong đại sảnh đã có vài vị khách, không ít người vây ở xung quanh một người đàn ông cao gầy, trong lời nói lộ ra không ít sự ngưỡng mộ.

"Nơi đây chính là quán bar có rượu ngon nhất ở Hải thành, có thể đặt bao hết cả chỗ này, thật không hổ là Giản thiếu!"
"Hôm nay là cuối tuần, bình thường những người tới đây vào cuối tuần chi một tấm phiếu cũng phải lên đến hai trăm, Giản thiếu tổ chức sinh nhật như này chắc hẳn đã phải đặt bút rất bạo nha."
Có người cười nhạo: "Quán bar có rượu ngon nhất Hải thành đã là gì, Giản thiếu xuất thân từ đế đô Yến thành, đã đi qua không biết bao nhiêu chỗ lớn rồi, chỗ này hôm nay cũng chẳng tính là to lớn gì đâu nhỉ?"
Nghe rất nhiều những lời khoe khoang nịnh nọt, bị đám người này bu lại giống như "sao vây quanh trăng", vậy nhưng biểu tình của Giản Nhậm lại hết sức lạnh nhạt, dường như không hứng thú lắm, từ đầu đến cuối đều không biểu hiện ra chút nhiệt tình nào.

Rơi vào trong mắt mọi người, đây càng giống như một bộ dáng "kiến quan bất kinh" (*)
(*) Kiến quan bất kinh ( 见惯不惊): Nhìn nhiều thành quen, không thấy gì đặc sắc.
"Một lát nữa còn có mấy ban nhạc và cả những người nổi tiếng sẽ tới đây, đều là mấy dạng người bình thường rất khó mời, nay vẫn là do Giản thiếu có mặt mũi lớn nha."
"Ai, nếu muốn nói thật sự khó mời...!Vậy vẫn phải kể đến là cái vị Thời tiểu thiếu gia kia đi?"
Cái tên này vừa được nói ra, bốn phía chợt im lặng.

Giản Nhậm lúc này mới nâng tầm mắt lên.

Con ngươi của y là một màu đen cực kì thâm thuý, viền mắt một mí lạnh lùng sắc bén khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Bên cạnh lại có người hiếu kỳ: "Ai cơ? Thời tiểu thiếu gia? Là con trai của Thời gia giàu nhất Hải thành này?"
"Đúng, chính là đứa con trai bảo bối được Thời gia cưng nhất tên Thời Thanh Ninh, cậu ta hình như bị cái gì...Bệnh tim bẩm sinh.

Có bệnh? Dù sao thì cậu ta cũng được người nhà nâng niu bảo vệ chặt chẽ, Thời gia trước giờ chưa bao giờ chịu để cậu ta ra ngoài."
"Ừ đúng, mấy năm trước hình như cậu ta bị chụp trộm được một tấm hình? Chỉ có một tấm hình, trực tiếp làm cho vài cái trang web muốn phát hoả."
Lời này nhất thời thu hút được rất nhiều sự hứng thú của mọi người xung quanh.

"Có ảnh hả? Cậu xem qua rồi?"
"Chưa, lúc đó đã lập tức bị Thời gia dập sạch, ảnh trên mạng đều bị xoá sạch sành sanh.

Nếu không phải nhờ việc này, bên ngoài có khi còn chẳng biết Thời gia còn có một vị tiểu thiếu gia được che chở kín đáo đến vậy đó."
"Thật hay giả vậy? Vậy không biết người đó trông đẹp đến mức nào nhỉ..."
Nói đến đây xung quanh càng bàn luận sôi nổi, còn nữa, nghe nói Thời phu nhân vốn cũng là một mỹ nhân rất có tiếng ở Hải thành, những lời đồn đoán về tướng mạo của vị tiểu thiếu gia này càng biến trướng thành nhiều phiên bản khác nhau hơn.

Nhưng chỉ có nam nhân nãy giờ vẫn đứng vững vàng một bên chưa từng lên tiếng kia là biết rõ nhất.

Hết thảy những lời đồn đoán lộn xộn này, cũng không bằng được nửa phần phong hoa của người kia.

Giản Nhậm cúi xuống nhìn ly rượu trong tay, hồi tưởng lại gương mặt nhợt nhạt trong trí nhớ.

Lông mày diễm lệ, gò má mềm mại, lông mi dài như phiến quạt, bệnh tật quanh năm cũng không thể che đậy đi được vẻ đẹp rực rỡ của đôi mắt như có ánh rượu lấp lánh lắc lư trong ly, con ngươi tràn ra màu hổ phách ấm áp, ánh sáng hừng hực, đôi mắt của người ấy thật giống với màu sắc của ly rượu này.

Có một điều mà Giản Nhậm trước nay chưa từng phủ nhận.


Thời tiểu thiếu gia đó lớn lên quả thực rất đẹp.

Mấy người bên cạnh chú ý tới vẻ mặt Giản Nhậm, liếc mắt nhìn nhau, nhướng lông mày hóng hớt sấn lại hỏi: "Giản ca, anh và Thời tiểu thiếu gia đó tiến triển thế nào rồi?"
Còn có người không rõ vì sao hỏi: "Tiến triển cái gì? Tiểu thiếu gia kia chẳng phải là nam sao?"
"Nam thì thế nào? Chuyện này ở thời đại bây giờ cũng chả phải cái gì hiếm lạ."
"Không phải, tôi đang nói Giản thiếu cơ, trước giờ chẳng phải là toàn quen nữ thôi hả?"
"Ai dà, nói vui một chút thôi mà, cậu còn cho rằng Giản ca thật sự sẽ nghiêm túc hả?"
"Có điều, trước đây nhiều mỹ nữ như vậy cũng không ai có thể níu giữ được Giản ca."
"Nhưng mà lại nói đến cái vị tiểu thiếu gia kia, quả thực nói không ngoa chứ đến phụ nữ cũng không sánh lại được cậu ta đâu, nếu không Giản ca cũng sẽ chẳng để vào mắt..."
"Thật lòng mà nói vẫn là Giản thiếu lợi hại, vị tiểu thiếu gia này thật đúng là, bị mê hoặc đến chết đi sống lại luôn."
"Từ chết đi sống lại này dùng cũng không hề khoa trương chút nào, tôi có bà chị họ làm ở bệnh viện, ui trời Giản ca, tôi nghe nói...!cậu ta còn vì anh mà tìm chết?"
Lời này vừa thốt ra thật sự khiến cho mọi người xung quanh vô cùng kinh ngạc.

Xung quanh trở nên an tĩnh trong vòng vài giây, mới có người đột nhiên vỗ tay.

"Mẹ nó, si tình đến mức độ đó luôn hả? Giản ca, thật đúng là cao thủ!"
Tuy nhiên người kia vẫn cực kỳ bình tĩnh.

"Thật đó! Cậu xem trước đây cũng có nhiều người muốn níu anh ấy như vậy, kết quả ngay cả gặp mặt cũng không gặp được, nhìn lại Giản ca đi, thật đối lập!"
Giản Nhậm tiện tay chơi đùa bình shaker trong tay, một vài động tác tung hứng trơn tru khiến người xung quanh liên tục kinh ngạc tán thưởng, y đem bình shaker tiếp được, lúc này mới miễn cưỡng nhấc lên mí mắt.

"Lúc trước tôi cũng không nghĩ tới, cậu ta vậy mà lại là con của Thời Lệnh."
Người khác cười nói: "Con trai của Thời gia giàu nhất Hải thành thì đã sao, chẳng phải vẫn bị Giản thiếu thu phục ngoan ngoãn nghe lời đó sao?"
"Ai dà đúng rồi, tiệc sinh nhật ngày hôm nay cậu ta có tới không?"
Có người nhỏ giọng hỏi: "Chẳng phải đã nói cậu ta tìm chết..."
Tầm mắt dồn dập đổ về tập trung trên người Giản Nhậm.

Lại chỉ nghe Giản Nhậm bâng quơ nói một câu.

"Vẫn chưa chết."
Lời này vừa nói ra lập tức khiến cho bốn phía yên tĩnh trở lại.

Mà người mở miệng lại vẫn thờ ơ như cũ, động tác pha chế rượu trên tay vẫn không ngừng lại chút nào.

Chất lỏng trong bình shaker được rót ra, cocktail tích lại dần dần phân thành tầng.

Một lát chanh tươi nổi ở trên mặt, xung quanh được tô điểm bằng những bọt bóng nhỏ trông rất bắt mắt.

Mãi cho đến khi một ly cocktail chanh được hoàn thành, Giản Nhậm mới lại chậm rãi mở miệng.

"Tiệc sinh nhật hôm nay tôi cũng đã gửi lời mời cho cậu ta."
Người bên cạnh nghe vậy lập tức trêu chọc: "Yo~ Giản ca cũng sẽ chủ động hả?"
Giản Nhậm hời hợt đáp: "Dù sao cũng sẽ có lợi ích."
Nghe vậy đám người xung quanh không khỏi cười vang, thậm chí còn có người huýt sáo.

"Mẹ kiếp, tiểu thiếu gia kia lần trước chết không thành, lần này hẳn là cũng phải vui vẻ chết được rồi đấy nhỉ?"
"Điếu hệ* tinh tuý nha!"
(*Điếu hệ (钓系): giải thích dễ hiểu theo ngôn ngữ teen VN thì là người chơi hệ giỏi "câu" người khác, rất có sức hút)
"Haha, đây mới gọi là đẳng cấp!"
Giản Nhậm nghĩ đến dáng vẻ đôi mắt kia cong cong lên, từ chối bình luận.

Khi người đó vui vẻ cười rộ lên, quả thực là một phong cảnh rất đẹp đẽ.

Huống chi...!cậu ta còn là con trai của Thời gia giàu mạnh nhất Hải thành.

Giản Nhậm bưng chén rượu lên nhấp một ngụm nhỏ, đem lát chanh trong ly ngậm vào miệng.

Một mùi vị chua chua ngọt ngọt lan ra trong miệng.

Con ngươi của y thâm sâu khó dò, đáy mắt vắng lặng như vực sâu.

Không nghĩ tới, lần này bản thân thật sự ngu ngốc.

Bị buộc rời khỏi Yến thành, chạy đến cái địa phương tầm thường rách nát này, ngoài ý muốn lại thu hoạch được một ít lợi nhuận bất ngờ.

Gia đình giàu có nhất Hải thành, cho dù tính ra thì vẫn chưa có chỗ đứng trong bảng xếp hạng ở đế đô, nhưng cũng đủ để y có thể trở mình lật ngược thế cờ ở Giản gia.

Giản Nhậm ung dung thong thả đem lát chanh xanh kia cắn nát, từ từ nhấm nháp.

Xem ra, nữ thần may mắn vẫn đứng về phía mình.
*****
Trong chiếc ô tô đang chuyển động êm ái, một người mặc âu phục đen ngồi ở hàng ghế sau với vẻ mặt rất nghiêm túc, lưng thẳng tắp, tuy rằng mắt luôn nhìn về phía trước nhưng toàn bộ tâm trí lại đều đổ dồn vào thiếu niên xinh đẹp ngồi bên cạnh.

Đây là ngày đầu tiên hắn làm nhiệm vụ, nhưng những tin đồn có liên quan đến vị tiểu thiếu gia này, người mặc âu phục đen cũng đã nghe qua không biết bao nhiêu rồi.

Thời tiểu thiếu gia vốn mắc bệnh tim bẩm sinh, từ nhỏ đã được nuông chiều và hiếm khi được ra ngoài.

Cậu trước giờ vốn không thích được bảo vệ, bị xem như một tù nhân.

Sau khi vì một người đàn ông mà làm loạn lên một trận với người nhà, lại càng ngày càng không muốn bị quản thúc nữa.

Kết quả là mấy ngày trước, tiểu thiếu gia liền xảy ra chuyện.

May là cuộc phẫu thuật rất thành công, cơ thể cũng không có gì đáng lo.

Sau khi chuyện đó xảy ra, vệ sĩ bên người Thời nhị thiếu toàn bộ đều bị thay hết một loạt.

Người đàn ông mặc đồ đen này cũng chính là vệ sĩ mới bị điều tới, sau đó là một mệnh lệnh bắt buộc, nhất định phải luôn theo sát bảo vệ cậu.

Bất luận cho tiểu thiếu gia có cự tuyệt.

Cho nên hiện tại vệ sĩ đang cùng Thời tiểu thiếu gia ngồi ở hàng ghế sau, mặc cho đối phương bất cứ lúc nào cũng có thể giận tím mặt nổi điên lên quát vào mặt hắn.

Thế nhưng ở khoảnh khắc chính thức được nhìn thấy vị tiểu thiếu gia này, vệ sĩ thế mà lại cảm thấy...!đối phương thoạt nhìn không giống người có thể tuỳ tiện nổi giận bất cứ lúc nào.

Trông cậu ấy rất ngoan.

Tính cách cũng là hoàn toàn không nhìn ra được khuyết điểm.


Thậm chí khi hắn mở cửa xe mời tiểu thiếu gia bước lên, tiểu thiếu gia còn nhẹ giọng nói cảm ơn với hắn.

Vệ sĩ trầm tư trong chốc lát, sau đó vẫn tiếp tục thực thi nhiệm vụ theo sự dặn dò.

Hắn lấy ra một chiếc áo khoác nhung mềm mại ấm áp màu trắng, nói: "Nhị thiếu, phu nhân dặn ngài trước khi xuống xe nên mặc thêm áo khoác vào."
Vệ sĩ đã chuẩn bị sẵn sàng công tác thuyết phục nhiều lần trong trường hợp tiểu thiếu gia không chịu nghe lời, những đứa trẻ vốn luôn không thích nghe người lớn trong nhà lải nhải, càng không thích loại quần áo vừa dày lại vừa to này, hắn ở nhà cũng có một đứa em gái, luôn hận không thể tự đông lạnh bản thân mình mà mặc áo mỏng quần ngắn chạy ra ngoài chơi, lộ ra cẳng chân nhỏ nhắn.

Hơn nữa lần này tiểu thiếu gia còn muốn đi tham dự buổi tiệc sinh nhật của người trong lòng, áo khoác nhung to dày cùng quán bar, căn bản hoàn toàn không ăn khớp chút nào.

Nhưng ngoài dự tính, Thời nhị thiếu nãy giờ vẫn luôn suy tư nghe thấy tiếng nói, lúc này cũng chỉ liếc mắt qua nhìn một cái, liền chủ động đón lấy áo khoác nhung dày kia.

Sắc mặt của vệ sĩ không lộ ra sự biến đổi nào, nhưng thâm tâm lại có chút bất ngờ.

Gói kỹ lưỡng áo khoác nhung lại rồi đặt trong lòng, tuổi tác tiểu thiếu gia thoạt nhìn hơi nhỏ một chút.

Không đợi vệ sĩ vừa thở ra một hơi, lập tức đã nghe thấy đối phương mở miệng nói:
"Xin hỏi, anh tên gì?"
Gân xanh trên thái dương hắn liền căng thẳng, sau đó cung kính đáp: "Tôn Minh."
"Tôn ca, có thể giúp tôi một việc không?"
"Mời ngài nói."
"Đợi tí nữa tới quán bar, làm phiền mấy anh không cần theo sát tôi."
Tiểu thiếu gia không thích có người đi cùng, hắn đã sớm biết rõ.

Nhưng hắn lại không đoán được câu tiếp theo của đối phương...!
"Mấy anh có thể giữ khoảng cách cách xa tôi vài bước được chứ?"
Vệ sĩ khá bất ngờ: "Ngài đồng ý để chúng tôi đi theo vào?"
"Được không?" Thời Thanh Ninh hỏi, "Tôi tính tự mình giải quyết, nhưng vì lý do an toàn, vẫn muốn mời các anh coi chừng một chút."
"Tự mình giải quyết?" Vệ sĩ có hơi không dám tin, "Ý của ngài là...?"
"Ừm." Thời Thanh Ninh nói, "Giải quyết cho xong vấn đề giữa tôi và Giản Nhậm."
"Ngài không định nói chuyện cùng cậu ta sao?" Tuy rằng hắn không biết đối phương vì sao lại đột nhiên biến chuyển, nhưng thấy rốt cuộc thì tiểu thiếu gia cũng đã tỉnh ngộ, vẫn muốn tranh thủ cơ hội khuyên nhủ thêm.

"Phu nhân nếu như biết được chắc chắn sẽ rất vui, chuyện này ngài đã nói cho phu nhân rồi?"
"Không." Thời Thanh Ninh lắc đầu một cái, "Mẹ chắc sẽ không tin đâu."
Vệ sĩ lập tức bị nghẹn lời.

Điều này cũng đúng.

Dù sao ngay cả mình khi nghe nói vậy, phản ứng đầu tiên cũng là không tin nổi.

Mà càng làm cho hắn bất ngờ hơn chính là những lời kế tiếp của đối phương.

"Muốn triệt để xử lý được vấn đề thì nên bắt đầu từ cái căn bản nhất, vậy nên bắt đầu từ Giản Nhậm đi."
Mặc dù chỉ là một niên mới mười lăm tuổi lại mới khỏi bệnh nặng, khi nói chuyện lại mang một bộ dáng bình tĩnh điềm đạm không hề giống như một đứa trẻ gầy yếu nhát gan.

Tuy rằng ký ức vẫn cứ hỗn loạn như cũ, nhưng tư duy của Thời Thanh Ninh lại rất rõ ràng.

Giải quyết đi người sẽ hại tới tính mạng của vị Thời tiểu thiếu gia này chính là điều quan trọng nhất bây giờ!
Ngoài ra, cậu còn muốn cân nhắc một vấn đề khác.

Coi như tiểu thiếu gia có quan hệ cứng nhắc với người nhà, nhưng dù sao cũng vẫn là người thân đã chung sống nhiều năm.

Nếu đã là người thân luôn sống cùng nhau, mình chỉ cần hơi bất cẩn một chút liền có thể khiến bọn họ nghi ngờ.

Chẳng bằng đi gặp cái người tên Giản Nhậm này một chút, xem xem có thu thập được ít thông tin gì hữu ích gì hay không.

Vệ sĩ hoàn toàn không biết Thời Thanh Ninh đã đem Giản Nhậm coi như kinh nghiệm cùng chiến lợi phẩm sẽ rơi ra sau khi đánh boss nhỏ, vẫn hơi bận tâm đến ảnh hưởng sau khi tiểu thiếu gia phải gặp mặt Giản Nhậm: "Hay là, chúng ta vẫn nên mời phu nhân qua đây xử lý, có thể sẽ càng..."
Thời Thanh Ninh cười cười, cậu lớn lên rất đẹp, nụ cười này càng nhìn càng khiến trái tim người khác mềm nhũn.

Nhưng những lời mà cậu nói ra lại rất không phù hợp với gương mặt ngọt ngào xinh đẹp kia.

"Để mẹ tôi đứng ra?" Thời Thanh Ninh chậm rãi nhả ra ba chữ, "Hắn cũng xứng?"
Vệ sĩ khiếp sợ, nhất thời im bặt.

Quả thực, không cần biết Thời tiểu thiếu gia cùng Giản Nhậm thế nào, người lớn ở ngoài nhìn vào cùng lắm cũng chỉ coi đây như một trò trẻ con.

Mà nếu như thật sự để Thời phu nhân ra mặt, vậy không khỏi sẽ khiến người khác suy đoán đủ kiểu ý đồ của Thời gia.

Vệ sĩ lúc này mới phát hiện, vị tiểu thiếu gia trông thì có vẻ gầy yếu mỏng manh này đây...!
Kỳ thực suy nghĩ của cậu so với bề ngoài sắc bén hơn rất nhiều.

Lần này, dường như thật sự có cái gì đó không đúng cho lắm.

Ô tô rất nhanh chạy đến trước cửa quán bar, Thời Thanh Ninh xuống xe, dẫn trước bước vào trong quán.

Sau khi vào cửa đi qua một cái hành lang, còn phải đi thang máy, Thời Thanh Ninh giơ tay lên chạm vào vách tường tối màu, ấn ấn nhẹ mấy cái, xúc cảm khá mềm.

Ở đây khắp nơi đều được lắp đặt một lớp bông cách âm khá dày.

Cậu đến nơi mới phát hiện, nơi này vốn cũng chẳng phải là nơi tốt đẹp gì, ngược lại rất giống cái loại hắc điếm càng muộn càng loạn thất bát tao kia.

Còn có mùi nước hoa, Thời Thanh Ninh giơ tay che che mũi, lộ ra biểu tình ghét bỏ.

Nồng đến sặc cả mũi.

Cơ thể người yếu căn bản không thích hợp tới mấy chỗ như thế này.

Huống chi Thời tiểu thiếu gia còn là bệnh nhân mới vừa phẫu thuật tim xong.

Giản Nhậm mời cậu ta tới nơi này để tổ chức sinh nhật, rõ ràng hoàn toàn không đem cậu ta để ở trong lòng.

Rốt cuộc Tiểu thiếu gia tại sao lại coi trọng một người như vậy nhỉ?
Thời Thanh Ninh nghĩ.

Quả nhiên là loại tình huống chỉ có thể xảy ra trong những cuốn tiểu thuyết máu chó như này.

Cậu đi về hướng đại sảnh dưới sự dẫn đường của nhân viên phục vụ, trên đường đi còn phát hiện nhân viên kia không biết là vô tình hay cố ý vẫn luôn đánh giá mình.

Thời Thanh Ninh biết nếu dùng đến thân phận tiểu thiếu gia thì ngày hôm nay khẳng định sẽ bị chú ý rất nhiều, cậu liếc mắt nhìn đối phương một cái, cảm thấy không có chút ấn tượng gì mới rời mắt đi không để ý tới nữa.

Khi gần đến sảnh chính đã có thể nghe được những tiếng ồn ào huyên náo, mà khoảnh khắc Thời Thanh Ninh vừa mới tiến vào, toàn bộ đại sảnh trong nháy mắt liền trở nên yên ắng.

Không có ai đứng ra giới thiệu người vừa tới là ai, nhưng nhìn thấy khuôn mặt này, mỗi người bọn họ đều có thể xác định thân phận của người này.

Quả nhiên là dung mạo của một bức hình đã khiến các trang mạng trở nên hot xình xịch, nếu như trước đây còn có người hoài nghi chuyện này, khoảnh khắc đầu tiên vừa trông thấy Thời Thanh Ninh đều đã đập tan hết thảy những nghi hoặc đó.

Chỉ còn lại sự kinh diễm.

Khác với cách ăn mặc của những vị khách có mặt tại đây, trang phục của thiếu niên kia không hề tỉ mỉ hoa lệ như vậy, trên người cũng chỉ khoác qua loa một cái áo nhung trắng như tuyết.

Nếu như đổi thành một người khác mặc loại trang phục này trực tiếp tiến vào trong quán bar, e rằng sẽ bị cười nhạo không biết bao lâu.

Nhưng gương mặt của vị Thời tiểu thiếu gia kia giống như lại làm cho cả đại sảnh rộng lớn rực rỡ biến thành sàn catwalk của riêng cậu vậy.

Thậm chí có rất nhiều người trong khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy cậu, còn vô thức mà nín thở.

Thiếu niên có màu môi rất nhạt, mặt mày thanh tú, ánh đèn đại sảnh vừa tươi đẹp vừa hỗn tạp, rơi vào trên mặt cậu lại chỉ phản chiếu lên một tầng ánh sáng mỏng trong veo, khiến người khác chợt liên tưởng đến những bông tuyết mới rơi đầu mùa đông.

Xinh đẹp nhất chính là đôi mắt kia, thiếu niên quanh năm thiếu hụt huyết sắc khiến khuôn mặt dường như có chút gì đó hơi lạnh nhạt, duy chỉ có cặp mắt màu mật ong là toả ra sự ngọt ngào ấm áp, ánh đèn chiếu vào trong mắt cậu, khiến người nhìn phảng phất còn cảm nhận được sự ngọt ngào như mật ong vương trên đầu lưỡi.

Không ít người sững sờ hồi lâu, suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu chính là —— Chẳng trách Thời gia lại che chở kỹ càng cho đứa con trai bé bỏng này như vậy.

Dù là ai nghĩ đến, cũng đều sẽ hận không thể lập tức đem cậu giấu ở nhà.


Không cho bất cứ một người nào dò xét.

Nhạc nền đã kết thúc được một bài ngay khi Thời Thanh Ninh bước vào, kỹ thuật viên âm thanh nãy giờ cũng vì mải ngẩn ra nhìn người, quên luôn đổi nhạc.

Đề-xi-ben được hạ xuống đối với Thời Thanh Ninh mà nói là một điều tốt, ít nhất cũng khiến xung quanh thanh tĩnh hơn nhiều so với lúc đầu.

Cậu ở trong đại sảnh đảo mắt qua một vòng, lập tức liền trông thấy người đàn ông đứng giữa sảnh chính kia.

Giản Nhậm đang ngồi giữa một đám người không ngừng mồm năm miệng mười tâng bốc, nhàn rỗi giương mắt nhìn về phía cửa.

Quả nhiên phát hiện, người đứng ở phía đằng kia đang ngây ra nhìn mình.

Thời tiểu thiếu gia có bao nhiêu yêu thích y, Giản Nhậm biết rất rõ.

Cậu ta trước đây cũng luôn là hướng ánh tìm về phía y, ánh mắt rất chăm chú.

Chỉ là bây giờ, khi cậu đang là tâm điểm được đổ dồn sự chú ý nhưng ánh mắt lại chỉ luôn hướng về một người như vậy, loại cảm giác thành tựu lúc này so với dĩ vãng càng làm cho Giản Nhậm cảm thấy sung sướng.

Giản Nhậm vẫn không đứng dậy, ngồi ở đó đơn giản mở miệng ngắn gọn nói.

"Lại đây."
Hai người cách nhau không xa, y trông thấy ánh mắt thiếu niên kia trong suốt, hàng lông mi cong dài khẽ giật giật, dưới ánh đèn trần chiếu rọi xuống thật giống như có một tầng ánh sáng nhẹ bao quanh người.

Tiểu thiếu gia khẽ mở miệng, giọng điệu nhẹ nhàng còn có chút chần chừ không tự nhiên: "Giản Nhậm?"
Giản Nhậm trông thấy một màn cảnh đẹp ý vui này, tâm tình càng trở nên sung sướng, nhíu mày.

"Sao vậy, chỉ mới vài ngày không gặp liền không quen biết Giản ca của cậu nữa rồi?"
Toàn bộ khách khứa trong sảnh đều yên tĩnh lại, nhìn về phía hai người, có người hưng phấn hiếu kỳ, cũng có người ở trong lòng thầm suy nghĩ.

Giản Nhậm đến Hải thành cũng chưa lâu, tiệc sinh nhật hôm nay của y mặc dù có thể mời đến nhiều người như vậy, không chỉ có người vì muốn nịnh nọt Giản gia của Yến thành, cũng có không ít khách tới là vì muốn trông thấy tiểu thiếu gia của Thời gia kia.

Tại Hải thành, hiển nhiên vẫn là tên tuổi của Thời gia thu hút người khác hơn.

Tiểu thiếu gia của Thời gia trước giờ chưa từng công khai lộ diện, những lời đồn về tình cảm nửa thật nửa giả lan truyền kia vẫn chỉ là thứ yếu, chỉ có cơ hội được nhìn thấy vị tiểu thiếu gia này mới thực sự là hấp dẫn người khác, khiến rất nhiều người lay động suy nghĩ mà muốn tham gia vào bữa tiệc này.

Bây giờ vừa trông thấy một màn này, xem chừng những tin đồn đó đều là thật rồi.

Không ít người âm thầm suy tư.

Xem giọng điệu này của Giản Nhậm, có vẻ đúng là một bộ dáng rất thân quen với tiểu thiếu gia.

Hơn nữa ngay sau khi Giản Nhậm lên tiếng, mọi người quả nhiên trông thấy Thời tiểu thiếu gia cất bước tiến về phía y.

Giản Nhậm cũng nhìn thấy, thiếu niên từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn thẳng, ánh mắt một đường chăm chăm nhìn về phía mình.

Ánh mắt chăm chú đến mức khiến lòng người mềm nhũn.

Thời Thanh Ninh xác thực đang nhìn Giản Nhậm, cách càng gần, cậu càng muốn nhìn rõ hơn.

Cả một đại sảnh đông người như vậy, cậu liếc mắt một cái liền có thể nhận ra người này.

Giản Nhậm cho cậu một cảm giác quen thuộc rất rõ ràng.

Thời Thanh Ninh nhớ tới cuốn tiểu thuyết cẩu huyết kia, cuốn tiểu thuyết ngược luyến dài dòng đó hình như còn được dựng thành phim, chính vì vậy mà khi Thời Thanh Ninh nhìn thấy gương mặt kia liền nhớ ra được một chút nội dung bộ truyện.

Trong tiểu thuyết hình như đúng là có một gia đình rất giàu có, nhưng đất diễn lại vô cùng ít, nhân vật Thời gia tiểu thiếu gia này cũng chỉ là một nhân vật phụ được xuất hiện một chút ở phần dạo đầu, toàn bộ Thời gia cùng lắm cũng chỉ được coi là một cục đá kê chân, pháo hôi không đáng nhắc đến.

Ký ức có tiến triển, Thời Thanh Ninh liền dự định nhìn nhiều thêm một chút, tranh thủ bù đắp chút ít đầu mối chính của tiểu thuyết.

Nhưng sau khi nhìn kỹ trong khoảng cách gần, Thời Thanh Ninh mới phát giác một điều, tình huống của Giản Nhậm hoàn toàn khác so với những gì mà cậu dự liệu.

Khi mà mới tỉnh lại trông thấy mẹ Thời, Thời Thanh Ninh cũng có cảm giác quen thuộc rất mạnh mẽ, đó là bởi vì bà là người thân ruột thịt của chủ nhân cơ thể này.

Mà cảm giác quen thuộc tới từ Giản Nhậm lại không phải là do bị ảnh hưởng bởi những ký ức sâu sắc giữa y và chủ thể.

Thời Thanh Ninh tiến gần thêm vài bước, rốt cuộc xác nhận.

Cảm giác thân thuộc này là bởi Giản Nhậm trông rất giống một người nào đó.

Nhưng rất nhiều chi tiết nhỏ trên gương mặt của Giản Nhậm lại vẫn thua kém người đó một phần.

Nói theo cách khác, chính là một "phiên bản nhái cấu hình thấp".

Cái người "phiên bản gốc" kia dường như mới thật sự là người khiến cho Thời Thanh Ninh sinh ra cảm giác cực kỳ quen thuộc.

Thời Thanh Ninh càng nhìn kỹ Giản Nhậm, muốn từ đường nét trên mặt đối phương mà gợi nhớ ra được gương mặt của người đó.

Giản Nhậm bị cậu nhìn chằm chằm, lúc này cũng chỉ cảm thấy thoả mãn.

Một tiểu thiếu gia xinh đẹp được nâng trong lòng bàn tay, người khác hoàn toàn không có cách nào trèo cao với tới, lại toàn tâm toàn ý đem lòng thích một mình mình, loại khoái cảm này cũng khiến Giản Nhậm không nhịn được than thở.

Y nhìn Thời Thanh Ninh, bên môi không khỏi nhếch lên lộ ra một nụ cười.

Trong đám người vây quanh bên cạnh có những người đã quen biết lâu với Giản Nhậm, đều bị cảnh này làm cho kinh sợ.

Ai có thể nghĩ tới, một Giản thiếu luôn vô tâm vô tình với người khác, vậy mà sẽ đối với một người lộ ra nụ cười như vậy?
Bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt này của Giản Nhậm.

Có mấy người trong lòng mơ hồ nổi lên dự cảm, Giản ca lúc này tám phần mười là đã thật sự động tâm rồi đi?
Bọn họ thầm than trong lòng.

Cái này chắc không phải thật đâu nhỉ?
Nhưng mà trước giờ Giản ca vốn là thích các cô gái kia mà...?
Những người đến đây vì tiểu thiếu gia cũng đang âm thầm suy nghĩ.

Xem tình hình này, quan hệ của hai người bọn họ quả thật không bình thường.

Tất cả mọi người đều đang đổ dồn sự chú ý nhìn về bọn họ, Giản Nhậm đương nhiên cũng phát hiện ra ánh mắt của những người xung quanh.

Nhưng y cũng không để tâm, chỉ là nhìn thấy Thời Thanh Ninh, khóe môi lại vô thức mỉm cười, đường nét lạnh lùng cứng rắn trên mặt cũng vì vậy mà nhu hoà đi mấy phần.

Tiểu thiếu gia đi tới trước mặt Giản Nhậm.

Vào một khắc bất chợt dừng lại trước mặt y đó, cậu đột nhiên nhẹ giọng mở miệng.

"Đừng cười..."
Cách rất gần, tiểu thiếu gia có tướng mạo tinh xảo càng khiến người khác thán phục.

Giản Nhậm bị gương mặt xinh đẹp trước mắt quấy nhiễu làm cho trái tim đập lệch một nhịp, vô thức mà nghe theo lời của đối phương, thu lại nụ cười trên mặt.

Dáng vẻ thiếu niên cau mày lại nói chuyện, thật sự sẽ khiến người khác không thể phản kháng lại.

Vì để vuốt lên ấn đường của cậu, dù lên núi đao xuống biển lửa cũng sẽ không hối tiếc.

Thế nhưng sau khi thu lại nụ cười, Giản Nhậm lại nghe được đối phương từ tốn nói nốt một nửa câu sau đó.

"Đừng cười, anh cười lên không hề giống hắn."
————————
Truyện đang trong quá trình sửa lại những chương đầu editor quá non tay nên bị rối loạn đại từ nhân xưng TvT
Các xưng hô và đại từ nhân xưng sẽ có sự không đồng nhất giữa các chương, mong mọi người thông cảm!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.