Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 190: Sao lại trùng hợp như thế



Khi Tô Song Song gào lên, thật ra trong lòng rất chột dạ, cô có một xu ấy! Nhưng mà bây giờ chỉ có thể gửi gắm trên người Tần Mặc, Tô Song Song khẩn trương nhìn chằm chằm vào người đàn ông xăm mình đứng đối diện.

Không ngờ người đàn ông xăm mình này lại đáp lại một câu giày vò cô, bà nội nó, thậm chí tiền cũng không cần, bây giờ giặc cướp cố chấp như vậy sao?

Tô Song Song theo bản năng lui lại phía sau, cho đến khi chạm vào giường, cũng không động được nữa, cô liền căng thẳng thân thể khẩn trương nhìn chằm chằm giặc cướp đối diện.

Người thủ lĩnh xăm mình nhổ một ngụm, quay đầu liếc mắt nhìn thủ hạ vẫn còn đang loay hoay chỗ máy chụp hình mắng một câu: “Được rồi! Đừng làm, nhanh cầm điện thoại!”

Tô Song Song vừa nghe điện thoại di động, mặt trắng bệch, cô nhìn Triệu Điềm Nhi nằm trên giường ác độc nhìn mình đã thoi thóp một hơi, đầu vang lên ong ong, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao lại biến thành như vậy!

“Chờ! Chờ một chút! Anh biết, tôi... Anh tôi là Tần Dật Hiên, anh nếu như... Nếu như... Đừng nghĩ tới có kết quả tốt!” Tô Song Song biết tính khí bên ngoài của Tần Dật Hiên, cho nên lấy ra hù dọa bọn họ đầu tiên.

Đối phương vừa nghe, hơi sửng sốt, ngay sau đó hừ lạnh một tiếng, trực tiếp cầm khăn lông quẳng lên người Tô Song Song, dọa cho cô sợ đến khẽ kêu một tiếng.

“Anh mày? Thúi lắm!” Người thủ lĩnh xăm mình bây giờ đã không còn kiên nhẫn, vung mạnh tay định đi lên, mấy người sau lưng anh ta bắt đầu cười khanh khách.

Tô Song Song đảo tròng mắt, giống như bất cứ giá nào, nhắm mắt lại gầm nhẹ: “Chồng tôi là Tần Mặc, các người muốn chết cứ tới đây thử một chút!”

Lúc này coi như hù dọa bọn họ, người thủ lĩnh xăm mình dừng bước, quan sát Tô Song Song từ trên xuống dưới một chút, mấy thủ hạ sau lưng anh ta cũng không động.

Tô Song Song thấy đối diện di3n~d@n`l3q21y"d0n không có động tĩnh, thở phào một cái, thận trọng mở to hai mắt nhìn sang, đã thấy bọn họ đứng yên tại chỗ bất động.

Chỉ có điều giọng điệu này của cô còn chưa xong, người thủ lĩnh xăm mình đã tung một cước đá văng cái ghế bên cạnh, phun một bãi nước miếng, rất khinh thường nói: “Mày mà là vợ của Tần Mặc, tao còn là cha của Tần Mặc!”

Tô Song Song vừa nghe anh ta nói như vậy, trong lòng nhất thời run lên, thấy dáng vẻ đi về phía cô, cô hét lên một tiếng, ngay sau đó thủ lĩnh này cũng không bình tĩnh túm lấy Tô Song Song, đang định cho Tô Song Song một cái tát, cửa phòng đột nhiên bị người phá ra.

“Rầm!” Một tiếng, dọa sợ đến người cả phòng run lên, Tô Song Song giống như thấy được hy vọng, đang định nhảy xuống giường, người thủ lĩnh này lại phản ứng cực kỳ nhanh, một phát túm được Tô Song Song, coi cô như con tin.

Trên tay Tần Dật Hiên còn đang cầm điện thoại di động, đầu tóc rối bời, đi vào lập tức hốt hoảng quét mắt nhìn, khi nhìn thấy Tô Song Song bị người ta túm lấy thì trong đôi mắt nhỏ dài tràn đầy tàn bạo.

Tô Song Song vừa thấy Tần Dật Hiên cầm điện thoại di động trong tay, đã hiểu, mới vừa rồi gọi điện thoại đến chỗ Tần Dật Hiên rồi, Tô Song Song theo bản năng kêu lên một tiếng, “Anh...”

Thủ lĩnh đang túm Tô Song Song rõ ràng nhận ra Tần Dật Hiên, hơi do dự, khi nghe được Tô Song Song thật sự gọi anh ta là anh, do dự trong mắt trong nháy mắt biến mất không thấy.

Nếu như Tô Song Song thật sự là em gái Tần Dật Hiên, theo tính cách của Tần Dật Hiên, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mấy người bọn họ, đoán chừng đến lúc đó sẽ sống không bằng chết.

Anh ta vội vàng liếc nhìn ra sau lưng Tần Dật Hiên, không có ai, thủ lĩnh này lập tức cười đểu, anh ta túm tóc Tô Song Song, hung ác nhìn Tần Dật Hiên: “Nếu mày dám tới đây, tao sẽ lập tức vặn gãy cổ cô ta!”

Bước chân đi về phía trước của Tần Dật Hiên dừng lại, quét một vòng người trong phòng, trong lòng không có bài bản đặc biệt gì, mới vừa rồi anh vội vàng tới vốn quên gọi người, bây giờ anh mới thấy dường như không ổn.

Nhưng mà cho dù anh ở thế yếu cũn sẽ không để cho bọn họ nhìn ra, Tần Dật Hiên cố làm ra vẻ trấn tĩnh, chậm rãi nói: “Thả cô ấy, tao tha cho bọn mày đi.”

Tóc Tô Song Song bị người này kéo tới làm đau, cô đỏ mắt yên lặng mặc niệm một giây vì vận mệnh bi thảm của mình, vì sao luôn ép buộc cô! Cô cũng không trêu chọc ai!

“Tần Dật Hiên, nó thật sự là em gái mày?” Người thủ lĩnh hầm hừ hỏi một câu, giống như đang dò xét gì đó.

Tần Dật Hiên khựng lại, cũng không lập tức trả lời anh ta, chỉ nhìn Tô Song Song thật sâu một cái, anh biết bây giờ mình nên hủy bỏ, hơn nữa phủi sạch quan hệ với Tô Song Song mới có lợi nhất.

Thế nhưng trong một khắc, anh lại bốc đồng không muốn chặt đứt một chút liên lạc cuối cùng với Tô Song Song, cho dù chỉ chặt đứt trên đầu môi, anh cũng không bỏ được.

Tần Dật Hiên lại bước lên trước, hoàn toàn lộ mình ra trước tầm mắt bọn họ, chậm rãi gật gật đầu: “Đúng, thả cô ấy, tụi mày muốn gì tao đều cho tụi mày.”

“Cái rắm! Mày nghĩ rằng tụi tao ngu à! Nếu thả cô ta, chúng tao chết thế nào còn không biết!” Người thủ lĩnh còn không ngu xuẩn, nhìn qua Tô Song Song, lại nhìn qua Tần Dật Hiên.

“Mày, đi túm lấy thằng đó, chúng ta coi nó như con tin, tỷ lệ ra ngoài lớn!” Thủ lĩnh này nhìn sang người anh em bên cạnh, người anh em kia lập tức tiến lên, định bắt Tần Dật Hiên.

Tô Song Song thấy không ổn, vội vàng quát: “Anh, anh chạy mau!”

“Câm miệng! Con đàn bà thúi!” Người thủ lĩnh lôi kéo Tô Song Song vừa thấy, vung một bạt tai, quạt đến khiến đầu Tô Song Song nghiêng sang một bên, khóe miệng chảy máu.

Tần Dật Hiên lập tức nổi giận, gầm nhẹ một tiếng, “Nếu mày còn dám đụng vào cô ấy, tao giết cả nhà mày!”

Tiếng gào này hết sức âm độc, dieendaanleequuydonn bị sợ đến tiểu đệ định bắt Tần Dật Hiên đó run lên, không dám ra tay rồi, thủ lĩnh này cũng lo sợ trong lòng, suy nghĩ một chút, lúc này không phải sợ.

Hắn hất cằm lên, thở hổn hển nói: “Thả cô ta, mày ngoan ngoãn đi theo chúng tao.”

“Anh!” Tô Song Song che khuôn mặt sưng đỏ, gào to một tiếng, đám người này vừa nhìn thì biết không phải người tốt lành gì, nếu Tần Dật Hiên đi theo bọn họ, khó bảo đảm sẽ không bị bọn họ dọa giết.

“Có thể!” Tần Dật Hiên nhìn thật sâu vào Tô Song Song bị ngã xuống giường, sóng nước chẳng xao động đáp.

Người thủ lĩnh lập tức gào một câu lên với tiểu đệ không dám làm ra cử động nào: “Còn lo lắng làm gì, không muốn mạng hả! Nhanh chóng bắt lấy hắn, chúng ta đi!”

Tiểu đệ đó lập tức hồi hồn, một người khác cũng vọt tới, hai người một trái một phải túm được Tần Dật Hiên, tiện thể giật luôn điện thoại di động của anh, vứt trên mặt đất, rớt bể.

Tô Song Song giùng giằng định đứng lên, Tần Dật Hiên sợ cô bị thương nữa, nổi giận gầm lên một tiếng: “Em đàng hoàng ở đó cho anh!”

Tô Song Song giật giật, biết mình phản kháng cũng không làm nên chuyện gì, ngược lại lãng phí thể lực, cô cắn môi đỏ mắt không dám động rồi, nhưng tầm mắt vẫn rơi lên trên người Tần Dật Hiên.

Thủ lĩnh này nhìn Tần Dật Hiên giống như nhìn mỏ vàng, hắn cười lạnh một tiếng: “Vậy phiền toái Tần tổng đi theo chúng tôi một chuyến rồi.”

“Tôi có thể bảo đảm cho tụi mày an toàn rời đi, cũng cho tụi mày một khoản tiền, nhưng tụi mày phải thả cô ấy, chuyện này không liên quan đến em gái tao!” Tần Dật Hiên mặt không đổi sắc nói, dáng vẻ kia giống như anh không phải là con tin.

“Có thể!” Bây giờ Tô Song Song ở đây chính là một gánh nặng trong mắt tên thủ lĩnh. Hắn bắt Tô Song Song vốn vì trả nhân tình, nhưng bây giờ mạng hắn cũng không có, nào có ý định đi để ý đến nhân tình của ai.

Tần Dật Hiên thấy bọn họ đồng ý, thở phào nhẹ nhõm, cho Tô Song Song một ánh mắt, để cho cô yên tâm, rồi bị bọn họ áp giải ra ngoài.

Bọn họ vừa đi ra ngoài, Tô Song Song lập tức nhảy xuống giường, định mở cửa đi cầu cứu, nhưng cửa lại khóa trái, Tô Song Song lập tức lấy điện thoại di động của mình, vừa nhìn thấy có nhiều cuộc gọi nhỡ của Tần Mặc.

Tô Song Song lập tức gọi điện thoại qua cho Tần Mặc, điện thoại vừa thông, Tần Mặc ở đầu bên kia đã hỏi một câu: “Không có chuyện gì chứ?” Giọng Tần Mặc nghe vững vàng, nhưng cẩn thận nghe sẽ phát hiện âm điệu hơi run rẩy.

“A Mặc, nhanh! Mau cứu anh trai em, anh ấy bi người ta mang đi!” Tô Song Song bởi vì gấp gáp, gào to một tiếng, sau khi gào xong thì không kiềm chế được bắt đầu khóc, “Em đang ở...”

“Anh biết rõ, em chờ anh!” Tần Mặc đang vội sang bên này.

Tô Song Song đang ở đây khóc, cửa đột nhiên được mở ra, Tô Song Song còn chưa kịp quay đầu lại, chỉ nghe thấy ngoài cửa có một tiếng hô to: “Song Song?”

Tô Song Song mới nghe còn tưởng mình xuất hiện ảo giác, chợt quay đầu lại nhìn thấy Tần Dật Hiên hoàn hảo không vấn đề gì đứng ở cửa, hơi sửng sốt, một giây kế tiếp chợt nhảy xuống giường, chạy về phía anh.

Tần Dật Hiên nhìn thấy Tô Song Song bình an cũng rất kích động, trực tiếp dang cánh tay ôm cô vào trong ngực, ôm chặt lấy.

“Anh! Anh! Anh không có chuyện gì!” Tô Song Song chưa tỉnh hồn, nỉ non hết lần này đến lần khác.

Tần Dật Hiên rất nhanh lấy lại tinh thần, đưa tay vỗ nhè nhẹ sau lưng Tô Song Song, an ủi cô: “Không có chuyện gì, vừa rồi có người cứu anh rồi, thật sự không có chuyện gì!”

“Hai người đang làm gì?” Giọng nói lạnh lẽo, Tô Song Song lại cực kỳ quen thuộc, vừa ngẩng đầu đã thấy Tần Mặc đứng cách đầu cầu thang không xa.

Đôi mắt Tô Song Song đẫm lệ mơ hồ, nhìn thấy Tần Mặc, càng thêm không nhịn được nước mắt, đang định khóc, die~nd a4nle^q u21ydo^n đột nhiên phát hiện mình đang ở trong ngực Tần Dật Hiên, lập tức hơi hốt hoảng.

Cô còn chưa nghĩ ra rời khỏi lồng ngực Tần Dật Hiên, Tần Mặc đã bước qua, đưa tay tách Tần Dật Hiên ra, kéo Tô Song Song vào trong ngực mình.

“Mặt của em, xảy ra chuyện gì?” Tần Mặc vốn định hỏi Tô Song Song và Tần Dật Hiên xảy ra chuyện gì, nhưng đến gần đã thấy má trái của Tô Song Song sưng lên, trên mặt có bốn dấu tay, rõ ràng chính là bị người đánh.

Lúc này Tô Song Song mới cảm nhận được mặt của mình đau, một tay cô che mặt mình, đỏ mắt nói: “Mới vừa rồi em không giải thích được bị người ta bắt cóc, may mà anh trai đã xuất hiện cứu em.”

Tần Mặc túm được tay che mặt của Tô Song Song, lạnh lùng nói một câu: “Đừng đụng vào.” Nói xong, anh ngẩng đầu lên nhìn về phía Tần Dật Hiên đối diện, chân mày hơi nhíu lên.

Trong ánh mắt lạnh lẽo của anh lộ ra vẻ hoài nghi, hỏi một câu: “Thật đúng là khéo!”

Một câu nói khiến Tần Dật Hiên đối diện cũng nhíu mày, trong nháy mắt anh hiểu Tần Mặc hoài nghi cái gì, anh há miệng, định giải thích, nhưng lại cảm thấy giải thích với Tần Mặc không cần thiết, chỉ đưa mắt nhìn về phía Tô Song Song, muốn nhìn xem cô có tin tưởng mình không.

Tô Song Song hơi hậu tri hậu giác *, nhưng bây giờ cũng cảm thấy chuyện này giống như thật trùng hợp, cô cũng muốn hỏi Tần Dật Hiên, nhưng hỏi không ra miệng.

(*) hậu tri hậu giác: sau khi quan sát mới phát hiện ra.

Lời nói mắc kẹt trong cổ họng Tô Song Song, ba người đứng ở đây trầm mặc.

Tần Mặc khó có được chủ động mở miệng phá vỡ yên lặng, anh bắt đầu hỏi trước: “Sao cậu biết mà chạy tới nơi này trước tiên?”

Tần Dật Hiên nhìn Tô Song Song, thấy cô không nhìn mình, biết mặc dù ngoài miệng cô không nói gì, nhưng trong lòng lại bắt đầu hoài nghi mình, Tần Dật Hiên không trách Tô Song Song.

Dù sao lúc trước anh đã làm chuyện như vậy, hơn nữa hôm nay chuyện như vậy thật sự trùng hợp, anh cân nhắc một chút lại nói: “Vừa đúng có người bạn mời tôi ăn cơm ở đây.”

“Song Song nói cậu bị bắt đi rồi, tại sao cậu trở lại.” Tần Mặc hỏi nữa, những lời này vừa đúng ý trong lòng Tô Song Song, mấy người kia rõ ràng không giống như sẽ từ bỏ ý định, Tần Dật Hiên sao nhanh như vậy đã toàn thân mà lui rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.