Tần Mặc vốn dĩ là không thể ngồi yên được, để cho Đông Phương Nhã giúp hắn sửa lại bó thạch cao ở chân một chút, liền ngồi xe lăn đi tìm Bạch Tiêu.
Bạch Tiêu thật ra thì đã sớm đoán được là Tần Dật Hiên sẽ không dễ dàng để cho hắn lấy lại được tro cốt, nhưng mà trăm ngàn lần lại không hề ngờ rằng hắn sẽ cố chấp như vậy. Khi hắn mang theo một xe hộ vệ đi tới nhà của Tần Dật Hiên thì nhìn thấy bên ngoài có khoản hơn vài trăm hộ vệ thì thấy có chút sửng sốt.
Bạch Tiêu vừa mới muốn lấy điện thoại di động ra để gọi Lục Minh Viễn bảo dẫn người đến, thì đã nhìn thấy Tần Mặc lái xe tới. Hắn xoa xoa cái đầu đau nhức của mình, trong đầu nghĩ Đông Phương Nhã thế nào mà lại không giữ Tần Mặc lại chứ.
Tần Mặc đi xuống, được Đông Phương Nhã trợ giúp, nhìn thoáng qua bên ngoài nhà của Tần Dật Hiên có nhiều người như vậy, thì càng thêm khẳng định là bên trong nhất định có tro cốt của Tô Song Song.
"Để cho A Viễn tìm luật sư đến, Song Song là vợ của tôi, sao có thể ở nhà của hắn được chứ."
Tần Mặc bây giờ chỉ muốn nhanh một chút lấy được tro cốt của Tô Song Song, sau đó cầm đi làm giám định. Hắn không có tâm trạng hao phí sức lực với Tần Dật Hiên ở chỗ này.
Tần Dật Hiên đứng ở lầu hai nhìn Tần Mặc ngồi trên xe lăn sắc mặt tái nhợt, bộ dạng hết sức tiều tụy, thì liền không nhịn được cười lạnh, hắn nhìn tro cốt đặt ở bệ cửa sổ, đang suy nghĩ xem không biết nên giày vò Tần Mặc như thế nào.
Đột nhiên ánh mắt hắn sáng lên, đem hộp tro cốt cầm lên. Lúc này quản gia liền đi tới, đưa điện thoại cho Tần Dật Hiên, nhỏ giọng nói:
"Tần Mặc."
Tần Dật Hiên nghe điện thoại, lạnh lùng nói:
"Tro cốt ngươi đừng mong có thể lấy được."
"Anh sẽ nhận được văn kiện của luật sư, luật pháp cũng sẽ xử thuộc về tôi thôi. Cho nên không cần lãng phí thời gian, anh cũng biết là những người này của anh căn bản là không ngăn được tôi."
Tần Mặc càng ngày càng phiền não, hiện tại hắn như cũ ôm theo một chút hy vọng. Giống như Bạch Tiêu nói vậy, Tô Song Song có thể chưa chết.
Cho nên hắn muốn lập tức lấy được tro cốt rồi đi làm giám định. Cho dù chỉ còn lại bụi, hắn cũng phải lấy được kết quả.
"Tần Mặc, cậu không nên ép tôi?"
Tần Dật Hiên nghiêm túc nói nhưng là trên mặt lại lộ ra nụ cười nguy hiểm. Hắn đem nắp của hũ tro cốt mở ra, nhìn bên trong đống tro cốt đã nát bấy thành bụi ở bên trong, vẻ đắc ý trong mắt lại càng ngày càng nhiều thêm.
"Đưa tôi!"
Tần Mặc gầm nhẹ một tiếng, rõ ràng là bị kích động rồi, thân thể vốn vẫn chưa có khỏe lại, vừa kích động một chút liền run rẩy kịch liệt, ngay sau đó lại không nhịn được mà ho khan dữ dội.
"Tần Mặc, cậu bình tỉnh một chút đi!"
Bạch Tiêu nhịn không được liền đi qua dùng sức vỗ một cái vào sau lưng Tần Mặc, vội vàng đưa cho Đông Phương Nhã một ánh mắt.
Lúc này Tần Dật Hiên đột nhiên mở cửa ban công tầng hai, hắn đứng ở ban công từ trên cao nhìn xuống Tần Mặc, trong ngực ôm hũ tro cốt.
"Tần Dật Hiên!"
Tần Mặc tức giận suýt nữa thì đứng lên, cũng may Bạch Tiêu ý thức được động tác của hắn nên đã kịp thời ngăn hắn lại.
"Tần Mặc, đời này cậu cũng đừng nghĩ tới việc được ở cùng một chỗ với Song Song. Cho dù là cô ấy đã chết, thì ngáy cả tro cốt cậu cũng đừng nghĩ đến việc đụng vào!"
Tần Dật Hiên vừa nói vừa đem hũ tro cốt trong tay trái giơ lên, trong nháy mắt liền lật ngược lại, đem tất cả tro cốt đều đổ xuống dòng suối bên cạnh.
Tần Mặc nhìn chỗ tro cốt đang bị đổ lẫn vào trong dòng suối phun kia, bụi tro cốt tràn ra bay khắp nới, con ngươi của hắn chợt co rút lại. Trong nháy mắt hắn liền cảm thấy bản thân không nhìn thấy được gì nữa, huyết dịch trong người nhất thời đều tràn lên vào khắp đầu óc.
Hắn hít thở dồn dập, ngay sau đó cổ họng hơi ngứa liền phun ra một ngụm máu, Tần Mặc lại càng không thể nhìn thấy được gì nữa.
Bạch Tiêu ngay lúc nhìn thấy Tần Dật Hiên đem tro cốt đổ ra bên ngoài thì cảm thấy rất hoảng hốt, sau đó lại nhìn thấy Tần Mặc hộc máu thì liền bị dọa sợ đến mức tinh thần cũng đã quay trở lại, lập tức muốn đi qua xem Tần Mặc có xảy ra chuyện gì hay không.
Lúc này, Tần Dật Hiên bắt đầu điên cuồng cười lớn, cười tới mức nước mắt cũng tràn ra. Hắn cúi đầu nhìn Tần Mặc, đối diện với đôi mắt rời rạc của Tần Mặc mà điên cuồng hét:
"Tần Mặc, tôi không có được thì cậu cũng đừng mong có thể lấy được!"
"Phù phù..."
Tần Mặc vẫn thở dốc không có lên đến, lại nhổ một búng máu. Ngay sau đó mắt hắn liền tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh. Trước khi hôn mê bất tỉnh hắn đã dùng sức kéo tay Bạch Tiêu, mơ hồ nói:
"Tìm về..."
Bạch Tiêu vội vàng gật đầu, ra hiệu cho Đông Phương Nhã nhanh chóng đưa Tần Mặc trở về kiểm tra. Hắn quay đầu sững sờ nhìn thoáng qua chỗ tro cốt đã sớm bị trộn lẫn vào với dòng suối, cái này, bảo hắn đi đâu tìm tro cốt trở về bây giờ.
Tần Dật Hiên vẫn cười, cuối cùng cười ngồi xuống ban công, trong mắt lại lóe lên lệ quang. Mặc dù hắn biết đây không phải là tro cốt của Tô Song Song, nhưng mà hắn lại không có chút tin tức còn sống nào của Tô Song Song.
Hắn làm sao có thể không lo lắng, làm sao có thể không kinh hãi chứ. Bây giờ nhìn Tần Mặc nôn ra máu ngất xỉu, sau khi hắn sảng khoái thì phần lớn còn dư lại chỉ là trống rỗng cùng với bất an.
So với Tần Mặc, hắn cũng có chỗ nào tốt hơn chứ!
"Tần Dật Hiên, ngươi là một tên tiểu nhân hèn hạ!" Bạch Tiêu tức giận rống lên, ngay sau đó liền đi vào bên trong. Nói không chừng tro cốt vẫn còn xót lại ở bên khoảng đất trống bên cạnh, hắn nhanh chóng đi tìm trở về.
Tần Dật Hiên nhìn lướt qua phía dưới, tất cả hũ tro cốt này hắn đều đã đổ vào dòng suối phun, trên đất không có thứ gì cả. Hắn phất phất tay, để cho người thả Bạch Tiêu đi vào, hắn chính là muốn nhìn thấy Bạch Tiêu giống như một con chó ở trên mặt đất tìm kiếm tro cốt không biết là của người phụ nữ nào!
Bạch Tiêu vừa vọt vào nhà liền vội vàng chạy đến nhìn xung quanh suối phun, tìm nửa ngày cũng không thấy có thứ gì. Hắn chán nản ngồi bệt dưới đất, nhức đầu, hô hấp cũng có chút khó khăn.
Lần này có lẽ là xong rồi, chờ đến Tần Mặc tỉnh lại, Tô Song Song không có, tro cốt cũng mất, chân của hắn cũng què rồi, Bạch Tiêu thật sự là không dám nghĩ đến Tần Mặc có thể sẽ làm ra chuyện kinh khủng gì nữa.
Bạch Tiêu không tìm được tro cốt, cũng không tâm trạng ở lại lâu chỗ của Tần Dật Hiên, hắn chật vật quay trở về. Nếu không lúc Tần Mặc điên lên thì Đông Phương Nhã căn bản là không chịu được.
Bạch Tiêu trở lại bệnh viện, Tần Mặc liền tỉnh, chính đang điên cuồng đập vỡ đồ vật, giùng giằng muốn đứng lên. Đông Phương Nhã vừa muốn tiêm cho hắn một ống an thần thì Tần Mặc lại giữ lại ống tiêm, đem mũi kim ném ra ngoài.
Bạch Tiêu thấy Tần Mặc giống như kẻ điên vậy, mạng của mình cũng không cần. Hắn tức giận tiến lên cho Tần Mặc một quyền, một quyền này đem Tần Mặc đánh đến choáng váng, hoa mắt chóng mặt, nửa ngày vẫn không thể bình tĩnh lại nổi.
"Mình đã nói rồi, Nhị Manh Hóa không có chết! Nếu không thì cậu cho rằng người như Tần Dật Hiên sẽ đem tro cốt của Nhị Manh Hóa đổ xuống nước như vậy sao? Cậu làm được sao? Hắn dĩ nhiên cũng không làm được."
"Cho nên hắn chắc chắn đã biết, kia không phải là Nhị Manh Hóa nên mới làm như thế. Chính là vì muốn đánh đổ cậu, chờ đến lúc Nhị Manh Hóa trở lại, sẽ thừa thắng xông lên."
Đây đều là những lời bịa đặt của Bạch Tiêu, nhưng mà đây cũng là những lời duy nhất mà hắn có thể giải thích cho tất cả chuyện này. Tần Mặc thoáng dao động, nghe được những lười này của Bạch Tiêu quả thật đã tỉnh táo được một chút.
Lục Minh Viến ở bên cạnh lau mồ hôi. Lúc này chứng kiến Tần Mặc nổi điên như vậy thực sự là đã dọa chết hắn mà, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ nhìn thấy Tần Mặc tức giận đến như vậy, đến mạng cũng không quản, không để ý nữa.
Tần Mặc đưa tay ra lau một ít máu trên miệng, nhắm mắt lại hít một hơi, một lát sau mới mở miệng:
"Chính cậu cũng không lừa được bản thân còn đem ra gạt mình sao?"
"!"
Bạch Tiêu không nghĩ tới Tần Mặc vậy mà lại không tin hắn, hắn nuốt nước miếng một cái, sốt ruột nói:
"Tần Mặc, mình nói chính là sự thật! Cậu sao không chịu dùng đầu óc một chút đi. Cậu nghĩ xem, nếu như đó thật sự là tro cốt của Nhị Manh Hóa thì Tần Dật Hiên làm sao mà chịu nổi?"
"Được rồi, đi tìm, lại đi tìm. Nhìn chằm chằm Tần Dật Hiên hai tư tiếng cho tôi, nhìn xem phản ứng của hắn như nào."
Tần Mặc rất mệt mỏi, cả người trên dưới không có một chỗ nào là không đau, đau đến mức hắn hận không thể tự móc trái tim của mình ra, bóp nát nó, như vậy thì sẽ không còn cảm giác gì nữa.
Hắn cảm thấy Bạch Tiêu nói cũng có đạo lý, hành động đổ tro cốt xuống nước vừa rồi của Tần Dật Hiên thật sự là quá kỳ quái. Bây giờ bị đánh một quyền, tỉnh táo lại thì cũng cảm thấy rất nhiều sơ hở.
Tần Mặc vẫn không muốn tin rằng Tô Song Song đã chết, tiếp tục ôm một tia hi vọng này tìm kiếm.
Tô Song Song ở bệnh viện hai buổi tối, đến ngày thứ ba thì bác sĩ nói không sao, cô liền theo Âu Dương Văn Nhân đi xem phòng thuê.
Vị trí cũng không tính là hẻo lánh, có thể là bởi vì đó là khu đang phát triển cho nên liền phá lệ an tĩnh. Tô Song Song vừa đi vào, liền nhìn thấy một nhà trọ có một phòng ngủ, một phòng khách, chỉnh tề ngăn nắp, mặc dù tiền thuê phòng có hơi cao một chút nhưng cô cũng thấy rất hài lòng.
Xế chiều hôm đó cô liền ký luôn hợp đồng, chờ đến khi cô muốn đi ra ngoài mua chút đồ dùng hàng ngày thì lại kinh ngạc phát hiện Âu Dương Văn Nhân đang ở tại phòng ở cách vách.
Âu Dương Văn Nhân vẫn cười ôn nhu như ánh mặt trời, cầm chìa khóa trên tay quơ quơ, nói:
"Cô muốn đi ra ngoài sao? Tôi vừa vặn cũng muốn đi ra ngoài, cùng nhau chứ?"
"A! Đúng vậy. Tôi muốn đi mua một ít đồ dùng hàng ngày, không biết siêu thị gần đây ở nơi nào?"
Tô Song Song nhìn thấy Âu Dương Văn Nhân, ngược lại thì cảm thấy rất thân thiết.
"Vừa vặn tôi cũng muốn đi mua bữa tối, cùng đường, đi thôi."
Âu Dương Văn Nhân vừa nói đưa tay ra dấu mời, Tô Song Song khẽ mỉm cười gật đầu một cái.
"Tôi thấy cô chỉ ký hợp đồng có ba tháng, sau này không tính ở chỗ này nữa sao?" Âu Dương Văn Nhân tùy ý cùng Tô Song Song thảo luận, giọng rất ôn hòa, sẽ không khiến cho người ta cảm thấy ghét.
"Cũng không biết, có thể là sẽ xuất ngoại."
Tô Song Song bây giờ cái gì cũng không muốn nghĩ, chỉ muốn tìm một địa phương yên tĩnh bình an sinh đứa nhỏ. Nhưng mà cô biết, nếu như vẫn còn ở lại trong nước, tuyệt đối sẽ không trốn được sự tìm kiếm của Tần Mặc cùng Tần Dật Hiên.
"Thật là trùng hợp, qua hai tháng nữa tôi cũng muốn xuất ngoại đi đào tạo chuyên sâu, không biết chúng ta có tới cùng một chỗ không nhỉ?"
Âu Dương Văn Nhân nói xong khẽ mỉm cười:
"Ta muốn đi Mỹ."
"Mỹ..."
Tô Song Song còn không nghĩ tới chính mình sẽ đi tới quốc gia nào. Mặc dù tiếng anh của cô rất kém thế nhưng đây cũng tính là thứ ngoại ngữ duy nhất mà cô biết, nói không chừng cô cũng sẽ tới đó.
"Tôi sẽ suy nghĩ một chút. Đúng rồi, buổi tối anh muốn ăn gì?"
Tô Song Song không biết có phải là do mang thai hay không, mấy ngày nay đều ăn rất tốt, mới ăn cơm trưa xong, đã lại đói rồi.
"Ta dự định mua mì ăn liền, làm tô mì thôi. Đúng rồi, ngươi có ăn hay không? Tôi nấu mì rất ngon, bây giờ cô là phụ nữ có thai, không thích hợp dính khói dầu. Bình thường cô cũng có thể qua chỗ tôi ăn cơm, nhưng mà tiền ăn uống thì chia đều."
Âu Dương Văn Nhân luôn là như vậy, mỗi một hành động thiện ý đều phải có chút yêu cầu nho nhỏ kèm theo. Sẽ không để cho người cảm thấy mình không có ý tốt, rất dễ dàng khiến cho người ta tiếp nhận.
Tô Song Song suy nghĩ một chút, mình bây giờ quả thật không có tiện nấu cơm, nếu đi ra ngoài ăn thì lại sợ không sạch sẽ. Âu Dương Văn Nhân nói ra đề nghị như vậy quả thật rất đúng lúc, Tô Song Song trong lòng liền thấy vui vẻ.
Nhưng mà cô vẫn phải làm dáng một chút, ý tứ ngượng ngùng hỏi:
"Như vậy có quá phiền toái hay không?"
"Dù sao thì một mình tôi cũng phải làm, nhân tiện làm luôn cả phần cô nữa, hai người chia đều tiền ăn thì chúng ta có thể ăn thêm chút đồ ngon nữa."
Âu Dương Văn Nhân nói xong liền có lòng tốt hướng về phía Tô Song Song cười một cái.
"Vậy thì thật là cám ơn anh!"
Âu Dương Văn Nhân thật khiến Tô Song Song nhớ tới Âu Dương Minh, ôn nhu hiền lành, chỉ tiếc nhân cách thứ hai của hắn thật sự là không tốt đẹp gì.
"Sau này chúng ta là hàng xóm, cô ở một mình lại còn là phụ nữ có thai thật không dễ dàng gì. Có chuyện gì thì liền kêu tôi, bây giờ tôi đang viết luận văn nên bình thường đều ở nhà."
Âu Dương Văn Nhân nói xong, chỉ chỉ siêu thị bên cạnh.
Tô Song Song hướng Âu Dương Văn Nhân cảm kích cười một tiếng, đi trước tiến vào siêu thị. Âu Dương Văn Nhân đi ở phía sau Tô Song Song, nụ cười trên mặt trong nháy mắt lộ ra một chút xảo trá.
Hắn đưa tay sờ mũi mình một cái, che giấu đi nụ cười như có như không trên khóe miệng.
Trong lòng hắn đang nghĩ: Cái trò chơi, hắn càng chơi càng thấy vui vẻ rồi. Không biết nếu mượn tay Tô Song Song từng bước từng bước bức tử Tần Mặc sẽ là cảnh tượng đẹp đẽ đến nhường nào, phỏng chừng cả đời này hắn cũng sẽ không thể quên được.