Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 330: Nói dối chuyên nghiệp



Sáng sớm hôm sau Tô Song Song quay đầu nhìn qua lồng ngực trần trụi bên cạnh mình, cực kì hối hận, thế nhưng những gì có thể làm đều đã làm rồi, cô cũng không thể già mồm cãi láo được.

Tô Song Song phóng khoáng ngồi dậy, trong nháy mắt lập tức thấy được một vết hôn cực kì rõ ràng trên người mình, liền đỏ ửng cả mặt, cô vội vàng lấy mấy cái quần áo đã nhăn nhúm trên đất rồi khoác lên người.

Thật ra thì Tần Mặc đã thức dậy từ sớm, anh nhìn lướt qua thì hơi hoảng hốt, ngày tháng vừa tỉnh lại liền có thể nhìn thấy Tô Song Song đang ở trong ngực mình thật là quá xa xôi, ngay cả việc hoài niệm cũng làm cho anh cảm thấy thật xa xỉ. 

“Vậy, hôm nay Bánh Bao sẽ về đúng không, em muốn gặp nó.” Lúc Tô Song Song nói chuyện thì cô đã mặc xong đồ bị nhăn rồi.

Tần Mặc khẽ ừ một tiếng, cũng đứng dậy, trên người anh cũng chẳng mặc gì cả, vừa đi là thấy hết, Tô Song Song vừa thấy được thì trái tim vốn đã bình tĩnh lại nhanh chóng nhảy lên, cô vội vàng nhìn sang hướng khác, thế nhưng cô vẫn không nhịn được mà nuốt nước miếng một cái, che giấu nhịp tim vội vã của mình.

“Nó đã ở phòng bên cạnh rồi, bây giờ em có thể đến xem, lúc xế chiều anh sẽ cho người đưa bọn nhỏ đến nhà trẻ.” Tần Mặc nói xong thì cũng mặc quần áo xong, đứng dậy đi ra ngoài. 

Tô Song Song vừa nghe thì lập tức chạy đến phòng kế bên, khi cô nhìn thấy Bánh Bao đang ngủ say thì suýt chút nữa liền khóc.

Tô Song Song mới đi ra ngoài, liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại dưới lầu vang lên, cô không để ý nhưng đột nhiên nghe được Tần Mặc gầm lên một cách giận dữ: “Cô ấy không ở đây!”

Tô Song Song lập tức dựng thẳng lỗ tai mình lên, Tần Mặc nói câu cô ấy không ở đây, tám phần là chỉ cô, cô lập tức lật đật xuống lầu. 

“Tìm em?” Tô Song Song lập tức sáp lại gần, Tần Mặc nhìn thoáng qua cô, trong mắt là lửa giận, lập tức cúp điện thoại.

Tần Mặc vừa cúp điện thoại xong, điện thoại lại vang lên lần nữa, Tần Mặc muốn cúp tiếp, Tô Song Song lại nhanh chân nhận điện thoại trước anh một bước: “Ai?”

“Là cô Tô Song Song phải không ạ? Tình huống của ngài Âu Dương không tốt lắm, kính xin cô hãy đến đây một chuyến!” Tô Song Song vừa nghe thấy thì sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi. 

Cô trả lời một tiếng, còn chưa kịp hỏi tình huống cụ thể, Tần Mặc đã cướp điện thoại rồi cúp máy.

Tô Song Song lập tức giận dữ, cô nhìn Tần Mặc rồi hét lên: “Anh làm gì vậy, sao lại cúp điện thoại của em, anh có biết lễ phép hay không!”

Tần Mặc liếc nhìn Tô Song Song, giọng điệu trào phúng: “Điện thoại của em? Ở chỗ này tất cả mọi thứ đều là của anh, bao gồm em!” 

Tô Song Song sững sờ, cô không nói rõ, cũng không cãi nhau với Tần Mặc được, hơn nữa căn bệnh bá đạo tổng tài này của anh càng lúc càng nghiêm trọng rồi, cô không muốn tranh chấp với một bệnh nhân thời kì cuối!

Tô Song Song hừ một tiếng, xoay người ra ngoài, Tần Mặc lại kéo cô lại, đôi lông mày nhíu đến mức muốn kẹp chết luôn con ruồi, lạnh lùng hỏi một câu: “Đi đâu?”

“Em đi đến bệnh viện một chuyến, hai đứa nhỏ đều ở đây hết, anh không cần phải sợ em sẽ chạy trốn!” Tô Song Song nói xong thì nhìn thấy Chiến Bảo Nhi đang từ trên lầu đi xuống, trong lòng lại cảm thấy chán ghét, lập tức bỏ tay Tần Mặc ra rồi ra ngoài. 

Tần Mặc muốn ngăn Tô Song Song lại nhưng cuối cùng anh vẫn thu tay lại, anh buồn bực vuốt vuốt mái tóc của mình, xoay người lại ngồi trên ghế sofa, đốt một điếu thuốc.

Chiến Bảo Nhi thấy Tô Song Song đã ra ngoài, cô ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội tiếp cận Tần Mặc, vội vàng sáp vào, cười với vẻ dịu dàng săn sóc: “Tần tổng anh muốn ăn gì, em làm cho anh ăn!”

“Biến!” Bởi vì Tô Song Song đi tìm Âu Dương Văn Nhân nên Tần Mặc đã rất buồn phiền rồi, anh vừa mở miệng thì giọng điệu lập tức vô cùng tệ hại, thái độ lạnh lùng của anh lập tức làm Chiến Bảo Nhi sợ đến mức rưng rưng đôi mắt.  

“Tần tổng, hai ngày nay Bảo Nhi đã tìm được tin tức tai nạn xe vào năm đó, anh không muốn nghe sao?” Chiến Bảo Nhi vừa nói vừa ra vẻ quyến rũ, đau khổ nhìn Tần Mặc.

Tần Mặc vừa nghe thì quay đầu nhìn cô ta, trong mắt là sự thăm dò, giọng nói càng lạnh hơn: “Nói!”

Chiến Bảo Nhi liền có cảm giác đang tranh ăn với hổ, cô ta cố nén sự run rẩy ở trong lòng, bình tĩnh tỉnh táo nói: “Ông nội biết.” 

“Ông ta biết?” Tần Mặc đăm chiêu nói một câu, lập tức đứng dậy rời khỏi, nếu Chiến lão gia thật sự biết được, anh nhất định sẽ cạy miệng ông ta ra.

Tần Mặc vừa đi khỏi, Chiến Bảo Nhi liền cười lạnh, nghịch nghịch ngón tay của mình, chỉ cần Tần gia và Chiến gia đánh nhau, cô ta sẽ có thể đạt được lợi ích lớn nhất từ đó.



Tô Song Song vừa đến bệnh viện liền nhìn thấy vẻ mặt trắng bệch của Âu Dương Văn Nhân, tầm mắt cô nhìn lướt qua, lập tức dừng lại trên cổ tay của hắn.

Trên tay của Âu Dương Văn Nhân quấn một tầng băng gạc thật dày, Tô Song Song hơi sửng sốt, vẫn không thể tin được mà hỏi một câu: “Âu Dương Văn Nhân, rốt cuộc thì anh đang làm gì vậy!”

Âu Dương Văn Nhân nhìn Tô Song Song, cười với vẻ trắng bệch, bình tĩnh nói: “Không có em, anh sống không có ý nghĩa gì cả.” 

Tô Song Song cắn răng thở dài, thực sự không biết phải nói gì, cô bước đến, Âu Dương Văn Nhân lại lấy ra một chiếc nhẫn, đưa đến trước mặt Tô Song Song.

Tô Song Song nhìn chiếc nhẫn lóe sáng này, lập tức bối rối, đang muốn từ chối liền nghe thấy Âu Dương Văn Nhân cười khổ nói: “Anh biết, anh không thể sống được bao lâu nữa. Song Song em xem như là thương hại anh, chúng ta chỉ làm hôn lễ chứ không kết hôn có được không?”

Tô Song Song chính là người thích mềm không thích cứng, cô bị Âu Dương Văn Nhân cầu xin như thế, nhìn dấu vết trên cổ tay của hắn ta, lại nghĩ đến hắn không còn sống được bao lâu nữa thì không có cách nào từ chối cả. 

Hai người trầm mặc một lát, Tô Song Song đột nhiên cảm thấy mặt mình hơi ướt, cô duỗi tay ra sờ, lúc này mới phát hiện cô đã khóc từ lúc nào không hay.

Âu Dương Văn Nhân vẫn giơ nhẫn kim cương ra, vẻ mặt bi thương nhìn Tô Song Song, khiến Tô Song Song càng thêm khó chịu.

“Vậy thì làm một hôn lễ nhỏ thôi có được không.” Thật lòng mà nói thì Tô Song Song không thể nào từ chối Âu Dương Văn Nhân được. 

Trong lòng Tô Song Song thầm nghĩ: Chuyện này xem như là tâm nguyện cuối cùng của hắn ta, chỉ là làm hôn lễ, lại không có người quen biết được nên cũng chẳng có ảnh hưởng gì.

“Thật sao! Quá tốt rồi! Cảm ơn em Song Song!” Âu Dương Văn Nhân nói xong thì kéo Tô Song Song vào ngực mình, vì quá kích động nên giọng nói cũng đã nghẹn ngào.

Ở chỗ mà Âu Dương Văn Nhân không thấy, cả khuôn mặt của Tô Song Song đều trở nên cau có, bây giờ đầu cô rất hỗn loạn, cái gì cũng không muốn nghĩ đến, chỉ có thể tới đâu hay tới đó. 

“Song Song, hôn lễ càng nhanh càng tốt, tuần sau có được không?” Âu Dương Văn Nhân vừa nói vừa sáp lại gần, hắn thấy vẻ mặt u buồn của Tô Song Song, vội vàng bổ sung: “Kéo dài quá lâu thì anh sợ anh sẽ không chịu đựng được nữa.”

“Được… Được mà… Nhưng mà gần đây em có việc bận, có lẽ trước hôn lễ em sẽ không thể giúp gì nhiều cho anh được, em sẽ cố gắng hết sức!” Tô Song Song vừa nghĩ đến chuyện của Tần Mặc thì đầu càng đau hơn.

Trong ba tháng này cô không thể làm việc như bình thường được, nếu để cho Tần Mặc biết được cô và Âu Dương Văn Nhân cử hành hôn lễ, không biết anh sẽ làm ra chuyện gì nữa! 

Không phải Tô Song Song cho là Tần Mặc vẫn còn quan tâm đến mình, mà Tô Song Song cảm thấy với sự kiêu ngạo và tự tôn của Tần Mặc, anh sẽ không cho phép vợ trước của mình lấy người khác, tính cách của anh chính là dạng dù mình không thích cũng không muốn cho người khác. 

Lần này thì Âu Dương Văn Nhân không ép buộc Tô Song Song nữa, hắn ta dịu dàng săn sóc nói: “Được, thế nhưng anh hy vọng buổi hôn lễ cuối cùng này có thể do hai người chúng ta làm cùng nhau, ít nhất thì em cũng phải chụp một tấm ảnh kết hôn với anh.”

Tô Song Song cắn răng gật đầu, nhìn khuôn mặt tràn đầy tử khí của Âu Dương Văn Nhân biến thành khuôn mặt tràn ngập ánh sáng, rốt cuộc cũng nở được một nụ cười. 

“Vậy anh sẽ nghỉ ngơi một ngày, ngày mai chúng ta đi chụp ảnh cưới được không?” Âu Dương Văn Nhân mang vẻ mặt chờ đợi nhìn về phía Tô Song Song, Tô Song Song vội vàng nhìn sang hướng khác.

Tô Song Song đang muốn từ chối nhưng cô lại vô tình nhìn thấy một đống tóc dưới đất, thế là cô chẳng nói được gì nữa, chỉ có thể gật đầu.

“Vậy em đi xử lý chuyện riêng của mình trước, mai em sẽ đến tìm anh.” Tô Song Song nói xong thì chạy trốn ra ngoài, tựa vào cửa phòng bệnh, Tô Song Song lập tức che miệng mình lại, đè xuống tiếng khóc. 

Nếu như nói lúc trước cô vẫn chưa ý thức được Âu Dương Văn Nhân thật sự muốn rời bỏ cô, thế nhưng lúc nãy khi cô nhìn thấy một nắm tóc lớn trên đất thì mới nhận ra, Âu Dương Văn Nhân đã không còn nhiều thời gian nữa rồi.

Tô Song Song càng nghĩ thì càng khó chịu, bốn năm qua cô luôn xem hắn ta như người thân của mình, không được chuẩn bị gì mà lại phải đối diện với sự thật là hắn ta sắp rời xa cô, Tô Song Song càng nghĩ càng đau lòng, thân thể cô từ từ trượt xuống, cô co người lại rồi khóc lên.

Lúc này Âu Dương Văn Nhân đứng trước cửa, cửa cũng không được đóng kín, hắn ta có thể nghe được tiếng khóc nhỏ xíu của Tô Song Song. 

Hắn ta rũ mắt xuống, che giấu sự không muốn và do dự, lúc ngẩng đầu lên lần nữa thì trong mắt hắn đã không còn sự do dự, ngược lại còn có vẻ gian xảo và mong đợi.

Tô Song Song khóc một lát rồi mới chỉnh lại tâm trạng của mình, cô cảm thấy chuyện cần làm nhất bây giờ là muốn hoàn thành ước nguyện của Âu Dương Văn Nhân.

Cô khịt mũi, đi về phía nhà tổ của Tần gia, trong lòng lại rất khó xử, đầu tiên thì cô phải tìm một lý do để ngày mai im lặng ra ngoài trước đã. 

Tô Song Song trở về liền thấy gương mặt tệ hại của Tần Mặc trong phòng khách, cô theo bản năng mà nín thở, cẩn thận từng chút một đi về phòng mình.

Cô vừa đi đến trước cầu thang liền nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tần Mặc: “Ngày mai đi với anh đến một bữa tiệc.”

Tô Song Song vừa nghe thì lập tức hoảng hốt, cô vội vàng xoay người lại chạy đến bên cạnh Tần Mặc, sững sờ nói: “Ngày mai không được!” 

Tần Mặc nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn về phía Tô Song Song, ánh mắt rất lạnh, lạnh giống như đang xem một người xa lạ vậy, làm Tô Song Song theo bản năng lui về phía sau một bước, khí thế cũng không sung túc như lúc nãy nữa.

“Ngày mai em… Ngày mai em… muốn đi tảo mộ, từ lúc em trở về vẫn chưa đi tảo mộ!” Tô Song Song lập tức thở phào nhẹ nhõm vì lý do tuyệt hảo mà mình vừa tìm được.

Tần Mặc nghe được chữ tảo mộ, lập tức trầm mặc, hơi do dự nhưng vẫn nói một câu: “Anh đi với em.” 

“Không được!” Tô Song Song lập tức từ chối, nếu nói đến việc tảo mộ thì Tô Song Song có muôn vàn lý do để từ chối: “Chắc chắn là ba mẹ em không muốn thấy anh.”

Tô Song Song nói xong thì hối hận ngay, cô không hề cố ý đề cập đến chuyện này nhưng nếu không nói vậy, ngày mai Tần Mặc chắn chắn sẽ đi theo cô.

Quả nhiên Tần Mặc nghe thấy vậy thì dù sắc mặt anh càng tệ hơn nhưng không nói gì nữa, anh lập tức đứng dậy, không thèm để ý đến Tô Song Song mà đi về phía lầu hai. 

Tô Song Song đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của Tần Mặc, rõ ràng là cô nên vui mừng, thế nhưng trong lòng cô lại rất khó chịu, bởi vì bóng lưng của Tần Mặc lại hiu quạnh, cô đơn như vậy.

Tô Song Song vội vàng lắc đầu, đè ý nghĩ này xuống, bây giờ không phải là cô không chịu chung sống với Tần Mặc, mà là Tần Mặc không còn muốn ở cùng cô nữa.

Nghĩ vậy thì sự khó chịu trong lòng Tô Song Song càng biến thành một loại cảm xúc khác, cô thở dài, bấm mạnh vào cánh tay của mình, dùng đau đớn làm mình tỉnh táo. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.