Tô Song Song đợi một lúc, Âu Dương Minh vẫn không nói gì, cô nhìn đường càng lúc càng xa, càng đi càng lệch, hai bên đường đều vắng lặng, thấy vô cùng ảo não, nháy nháy con mắt, cảm thấy Âu Dương Minh ở trước mắt mình có chút kinh khủng.
Tô Song Song theo bản năng nắm chặt quần áo mình, muốn ói đến chảy nước miếng, không nhịn được nghĩ, càng ôn nhu người càng dễ dàng ẩn giấu nhân cách thứ hai, chẳng lẽ Âu Dương Minh thật ra là đại biến thái? Dù sao cô cũng không hiểu rõ anh.
Âu Dương Minh chú ý đến cô, anh không nói lời nào vì muốn cho cô một niềm vui bất ngờ, nhưng nhìn cô ngày càng khẩn trương, đoán là cô đã nghĩ sai, không nhịn được cười khẽ.
"Nghĩ gì vậy?" Âu Dương Minh hiểu tác giả truyện tranh, trí tưởng tượng chắc cũng phong phú, nếu không sao có thể sáng tác được.
Tô Song Song nghe Âu Dương Minh nói, cảm giác mình bị anh nhìn thấu, cô cười ha ha, mới phát hiện mìn lại mắc bệnh nghề nghiệp, hay suy nghĩ lung tung.
Cô vội vàng lắc đầu một cái, đùa, nếu để cho Âu Dương Minh biết rõ cô suy nghĩ gì, phỏng chừng anh không phải biến thái, cũng bị cô chọc tức thành biến thái.
Cũng không cần anh đem cô phân thây, chỉ cần ném cô lại đây, cô dựa vào cái chân bị què này nói không chừng một đi không trở về.
"Không cần khẩn trương, tôi thấy tâm tình cô không tốt, muốn mang cô đi giải sầu một chút, trước mặt mà có một chỗ không tệ, tôi nghĩ cô nhất định có thể thích."
Giọng nói của Âu Dương Minh trầm thấp giàu có từ tính, ngữ điệu không gấp gáp, hoảng hốt, khiến người nghe hết sức thoải mái, không có nửa phần cảm giác bị bức ép.
Tô Song Song buông lỏng thần kinh căng thẳng, tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn phong cảnh bên ngoài, giờ mới nhận ra là Âu Dương Minh mang cô tới bờ biển.
Một lát sau, tiếng sóng biển dần dần rõ ràng, Tô Song Song không nhịn được nhìn ra ngoài, chỉ tiếc bên ngoài một mảnh đen như mực, căn bản không thấy rõ biển.
Tô Song Song lại thấy có chút mất mác, nhưng càng nhiều hơn là không hiểu, tại sao Âu Dương Minh nửa đêm lại mang cô đến xem biển đây?
Âu Dương Minh dừng xe, đỡ cô một đoạn, Tô Song Song nhìn cảnh tượng trước mắt đến ngây ngẩn.
Bờ biển có một phòng cà phê nhỏ, trang trí đủ loại đèn sáng huyền ảo, cả không gian giống như là một căn phòng đầy kẹo ngọt ngào trong đêm tối, khiến người ta vô cùng thoải mái.
Tô Song Song không nhịn được đưa ngón tay ra chỉ trước mặt, nháy mắt mấy cái, cô nhớ đã từng tới đây! Tại sao không có chú ý tới ở đây có một nơi đẹp như vậy?
Âu Dương Minh hiểu rõ nghi ngờ của Tô Song Song, một bên đỡ cô đi vào phòng cà phê, một bên giải thích nói: "Nơi này ban ngày thì không mở cửa, ban ngày nó chỉ là một căn phòng nhỏ bình thường, nên có thể cô không chú ý tới."
Tô Song Song nhích tới gần nhìn một chút, liền biết Âu Dương Minh tại sao nói như vậy, phòng cà phê quả thật chỉ là một căn phòng nhỏ bình thường, nếu như không phải nhờ những thứ trang trí kỳ diệu này, người đi qua sẽ nghĩ đây chỉ là một căn nhà gỗ bị bỏ hoang.
Tô Song Song xem bên trong nhìn một chút, lại không thấy bất kỳ ai, cô không nhịn được nhẹ kêu một tiếng: "Có ai không? Khách đến thăm!"
Đáp lại cô chỉ là tiếng vang trống rỗng, Tô Song Song thật bối rối, đêm nay tiệm mở cửa, thế nào chủ tiệm còn không ở đây, hơn nữa chỗ này đẹp như vậy sao có thể không có khách.
Cô quay đầu nhìn khuôn mặt đầy nét cười của Âu Dương Minh, chẳng lẽ là hôm nay đóng cửa.
Âu Dương Minh trầm mặc như trước không nói, đặt Tô Song Song ngồi ở bàn giữa, cô không nhịn được tò mò, đánh giá xung quanh.
Phòng cà phê chỉ có năm chiếc bàn, cô ngay ngắn ngồi chính giữa, ánh đèn đỏ thắm như hoàng hôn chiếu xuống, tự nhiên cũng làm người ta thấy ấm áp.
Ánh đèn mơ hồ khiến căn nhà có cảm giác thần bí, Tô Song Song thu tầm mắt lại mới phát hiện Âu Dương Minh không biết lúc nào đã đứng ngay phía trước sau quầy ba.
Anh nhìn Tô Song Song khẽ mỉm cười, liền cúi đầu xuống, bắt đầu loay hoay trong tay đủ loại rượu, dáng vẻ thu hút, thần thái hết sức nhu hòa, ánh đèn phả trên người anh, khiến toàn thân phủ lên một tầng sáng vô cùng dịu dàng.
Tô Song Song một tay chống bàn, thỉnh thoảng lại nghe tiếng sóng vỗ bên ngoài, nhìn Âu Dương Minh thuần thục pha rượu, tựa như bartender chuyên nghiệp, tâm tình buông lỏng rất nhiều.
Một lát sau, Âu Dương Minh đem tới hai lỹ rượu, đưa cho cô một lý, rồi tự kéo ghế ngồi xuống.
"Không có số độ, có thể giúp cô thả lỏng một chút, yên tâm uống đi." Âu Dương Minh nói nhỏ nhẹ, âm thanh hết sức vững vàng, vô cùng phù hợp với không khí xung quanh.
Tô Song Song cúi đầu nhìn ly rượu trước mặt, đôi mắt mở to, bởi vì cô thật sự chưa từng nhìn thấy ly rượu nào đẹp như vậy.
Màu sắc như có một loại phép thuật động đậy, khiến cô không nhẫn tâm uống.