Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 63-2: Hai chúng ta coi là gì? (2)



Tần Mặc và Tô Song Song cùng quay đầu nhìn sang, liền thấy Âu Dương Minh từ trong một chiếc xe hơi màu đen khiêm tốn bước xuống, vẻ mặt ôn nhu nhìn Tô Song Song mà cười.

Hiện giờ đối với loại không biết khi nào thì thay đổi thành một tính cách khác của Âu Dương Minh mà nói, Tô Song Song thực sự có chút sợ hãi, thế nhưng trên nét mặt không biểu lộ gì, cô nhìn anh tươi cười vẫy vẫy tay.

"Âu Dương Phó tổng, ngài khỏe!" Từ lúc Âu Dương Minh lộ ra tính cách bất cần đời kia, Tô Song Song liền nảy ra suy nghĩ cô nên đối xử khách khí với anh một chút vẫn tốt hơn, người mình không có hiểu rõ, làm sao có thể làm bạn tốt được?

Hiển nhiên Âu Dương Minh đối với việc đột nhiên Tô Song Song trở nên khách khí với mình, có hơi không thích ứng, nét mặt anh hơi cứng ngắc một chút, ngay sau đó sãi bước đi tới.

Hôm nay Âu Dương Minh đeo một chiếc kính mắt màu bạc nhã nhặn, vô cùng phù hợp với khí chất nho nhã của anh: "Song Song, tôi nhớ có nói hôm nay tôi sẽ tới đón em đi làm."

Tô Song Song hơi sững sờ, cô cũng nhớ rất rõ là ngày hôm qua cô đã từ chối rồi a! Lẽ nào nhất thời thay đổi tính tình liền mất trí nhớ, quên mất những chuyện này, nhưng mà làm thế nào anh ấy lại nảy ra cái suy tưởng rằng, cô đã đồng ý để cho anh tới đón cô đi làm kia chứ ?

Tần Mặc vừa nghe mấy lời Âu Dương Minh nói, cúi đầu nhìn đều là vẻ dò xét nồng nặc, ánh mắt đưa tin rất rõ ràng: Nếu thật sự cô đã đồng ý, vậy chết như thế nào chính cô tự chọn đi!

Tô Song Song cảm nhận được ánh mắt giống như dao sắc của Tần Mặc, vội vàng ngẩng đầu nhìn anh cười ha ha một tiếng, sau đó quay đầu lại mà hướng Âu Dương Minh cười xin lỗi.

Cô giải thích: "Âu Dương Phó tổng, ý tốt của anh tôi xin nhận ở trong lòng, nhưng mà chuyện này thực sự không cần làm phiền anh, cứ để boss đưa tôi đi là được! Hai người chúng tôi cũng tiện đường, lại tiết kiệm! Cái kia… Bảo vệ môi trường!"

". . ." Tần Mặc cũng biết rõ mình đừng nghĩ trông cậy vào Tô Song Song sẽ nói ra cái lời gì tốt đẹp, chỉ là nhìn cô trực tiếp cự tuyệt Âu Dương Minh, tâm tình vẫn luôn khó chịu của Tần Boss lúc này hiếm khi dâng lên một chút vui vẻ.

"Song Song, thật sự hai người ở cùng nhau sao ?" Âu Dương Minh nhíu mày nhìn hai người bọn họ, trong đôi mắt dịu dàng tràn đầy đau xót.

"Cái gì?" Tô Song Song kinh ngạc thét lên một tiếng kinh hãi, cô chớp chớp hai mắt, bộ dạng không hiểu chuyện gì.

Âu Dương Minh nhắm mắt lại hít sâu một hơi, sắc mặt đầy vẻ đau đớn, trước khi xoay người rời đi anh nhìn Tô Song Song một cái: "Nếu hai người không ở cùng nhau, vậy rốt cuộc lúc này nên xem là gì?”

Xem là gì… Xem là gì. . . Ba chữ này liên tục quanh quẩn trong đầu óc Tô Song Song, thẳng đến khi xe dừng dưới lầu công ty, Tần Mặc dìu cô xuống xe, Tô Song Song mới kịp thời phản ứng lại.

Cô ngước đầu nhìn xem Tần Mặc, ngây ngốc cười ha ha hỏi một câu: "Hai chúng ta là thế nào?”

Tần Mặc bị Tô Song Song hỏi ngược lại như vậy, hơi ngẩng người, điều làm anh sững sờ chính là, Tô Song Song làm sao có thể ngốc như vậy kia chứ? Sự thật đơn giản rõ ràng như vậy mà cô vẫn không nhìn ra?

Tần Mặc không định trả lời Tô Song Song, trực tiếp đỡ cô đi lên, Tô Song Song cúi đầu tự trêu chọc bản thân, đột nhiên lại ngẩng đầu, nhìn Tần Mặc, ngây ngô hỏi một câu: "Đúng rồi hai chúng ta lúc này không coi đâu vào đâu, chẳng qua cũng chỉ có thể là tình hữu nghị cách mạng thân thiết mà thôi!" (Linh: ngã ngửa, con lạy thánh, tình cách mạng muốn chết vs thánh quá.)

"Ừ, em chỉ cần biết tôi đối với em không giống những người khác là được rồi." Tần Mặc nhìn vẻ mặt xoắn xuýt lúc này của Tô Song Song, anh cũng không có ý định bức cô quá mức, chủ yếu là sợ cô bị anh dọa đến hoảng sợ mà chạy mất.

Hơn nữa chính bản thân anh cũng cần thêm một khoảng thời gian để hiểu được, đến cùng thì như thế nào mới có thể xem là yêu một người.

Vấn đề làm Tô Song Song khó chịu suốt một quãng đường cuối cùng cũng được giải quyết, cô lại bắt đầu mỉm cười một cách tự nhiên.

Kỳ thực mới vừa nãy rõ là dọa chết cô, nếu như cô thực sự thích Tần Mặc, vậy làm sao bây giờ? Cho nên cô mới quyết định theo bản năng bỏ chạy trốn tránh vấn đề này, cũng may Tần Mặc không có để ý tới, thế nên anh không nhận thấy cô có điểm gì khác thường.

Tô Song Song nghĩ vậy gật gù đắc ý, nhưng không biết vì sao trong lòng cô có chút mất mát, chỉ là cô nhanh chóng bỏ cảm giác này sang một bên.

Bởi vì ngay lúc này cô lại nghĩ tới một việc chuyện rất quan trọng nha, cô kéo kéo ống tay áo Tần Mặc: "Boss, bây giờ không phải chúng ta muốn bắt đầu đặt ra kết cục cuối cùng của “Thục Tiên Truyện” đúng chứ?"

Tần Mặc gật đầu, không coi ai ra gì vỗ về Tô Song Song rồi đi thẳng vào phòng làm việc, suy nghĩ một chút lại nói thêm một câu: "Ngày hôm nay sẽ làm xao định cuối cùng, cô cũng tham gia, có điều phải nhớ giữ kín bí mật."

Tô Song Song vừa nghe, ngay tức khắc tinh thần hoàn toàn hăng hái, vươn tay làm một

tư thế khóa chặt miệng, sau đó gật đầu cười: "Boss, ngài yên tâm, miệng của tôi kín vô cùng !"

Tần Mặc dừng bước, cúi đầu nhìn lướt qua Tô Song Song, cặp mắt đào hoa lạnh lùng không chút lưu tình nào truyền cho Tô Song Song một cái nhìn, làm thế nào mà tôi lại không nhìn ra được cô là người kín miệng vậy, rõ ràng là khinh thường.

Tô Song Song bĩu môi, đẩy kính mắt một cái, bộ dạng như muốn nói nếu anh không tin vậy hai ta chờ xem tình hình sẽ biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.