Nửa tháng sau, Tô Song Song ngồi trước máy vi tính, nhìn kết thúc của Thục Tiên Truyện, hơi giật mình.
Cô cho rằng kết thúc Thục Tiên truyện bị đưa ra ánh sáng trước thời hạn, Tần Mặc nhất định sẽ sửa, cô không hề nghĩ tới, kết thúc này vẫn không thay đổi, giống hệt như lúc đầu.
Nhưng mà Tần Mặc lại vẽ hình ảnh cuối cùng của Song Song và nam thần ở cùng nhau hết sức hoa lệ, nhất thời cảm giác tuyệt mĩ này làm cho người ta thấy đây không phải một bộ manhua lớn được đầu tư kĩ càng, mà là manhua lãng mạn dành cho nữ sinh rồi.
Tô Song Song nhìn đi nhìn lại hình ảnh cuối cùng Song Song cùng nam thần dắt tay trên màn hình vi tính, rồi sững sờ xoa cái mũi của mình.
Tô Song Song cúi đầu nhìn tay mình, thấy không có máu, thở phào nhẹ nhõm, vừa mới cảm giác một dòng nước nóng xông thẳng lên đỉnh đầu, chảy xuống đường mũi, cô còn tưởng rằng bởi vì quá kích động mà chảy máu mũi.
Thế nhưng cô vẫn hít mũi một cái như cũ, vì cô có một bệnh không tốt, chính là kích động một chút đã chảy nước mũi!
Tô Song Song vội vàng cầm giấy vệ sinh, vừa định lau nước mũi, bỗng cửa mở ra, người chưa thấy đã nghe giọng nói: "Song Song, xem tôi mang đồ ăn gì cho cô này... Ai da, cô làm sao vậy?"
Tô Mộ vừa thấy Tô Song Song đang lau nước mũi, còn tưởng rằng rốt cuộc cô không nhịn được bắt đầu len lén khóc, bị dọa sợ đến mức vội vàng buông đồ ăn trong tay xuống, chạy tới trước người cô, nâng mặt của cô nhìn chăm chú, nhíu mày, một bộ dạng sao cô lại không khóc.
Tô Song Song không nghĩ tới Tô Mộ lại đột nhiên xuất hiện, hành động này làm cô ngây ra, vẫn để nguyên bộ dáng ngốc nghếch một tay lau nước mũi như cũ.
Tô Mộ kịp thời phản ứng trước, nới lỏng tay đang nâng mặt Tô Song Song, vừa lui về phía sau, đứng vững, nhìn Tô Song Song nói: "Tôi còn tưởng rằng cô khóc đấy, làm tôi sợ muốn chết! Cô làm sao vậy? Bị cảm?"
Trong nửa tháng này, Tô Mộ ngày ngày chạy đến nơi Tô Song Song ở, vốn cho rằng cô sẽ khó chịu khóc lớn một trận, vậy mà trừ ngày thứ nhất, Tô Song Song hơi cô đơn ra.
Thời gian sau, đừng nói khóc, ngay cả vẻ cô đơn cũng không hề tìm thấy trên mặt Tô Song Song, thật sự có chút không bình thường.
Bởi vì càng như vậy, Tô Mộ lại càng lo lắng, rất sợ Tô Song Song nhịn gần chết, nhưng mình lại không thể cho Tô Song Song hai bạt tai, làm cô khóc lên, nên cuối cùng cũng chỉ có thể giả bộ không có chuyện gì xảy ra.
Tô Song Song lau nước mũi đi, ngẩng đầu nhìn Tô Mộ, giọng nói cũng buồn rầu: "Không bị cảm, chỉ là vừa mới vừa nhìn thấy kết thúc Thục Tiên Truyện, có chút hưng phấn, cô biết đấy, chỉ cần tôi kích động là chảy nước mũi."
"Không nghĩ tới hình ảnh cuối cùngcủa nam thần và Song Song lại đẹp như vậy!" Tô Song Song nói một hồi, lại bắt đầu kích động, lau nước mũi nửa ngày, mới dừng lại được.
Khóe miệng Tô Mộ hơi run rẩy, đối với kỹ năng này của Tô Song Song kỹ, cô vô lực nhổ nước bọt rồi, lần đầu tiên cô thấy một người hưng phấn liền chảy nước mũi.
Tô Mộ thở dài, liếc mắt cẩn thận nhìn Tô Song Song, thấy cô thực sự không có chuyện gì, nhấc chân lên, tới cửa nhặt lại cơm tối bị mình ném xuống đất.
Tô Song Song dùng sức một chút, xoay ghế sang hướng Tô Mộ, hơi nghi ngờ hỏi: "Tô Tô, gần đây cô mua trúng vé số độc đắc?"
Tô Mộ đang khom người nhặt đồ vừa mới bị mình ném xuống đất, nghe Tô Song Song hỏi như vậy, có chút dở khóc dở cười, nhướng mi nhìn cô, tỏ ý cô cứ nói tiếp, mà mình thì để cơm lên bàn, dọn xong.
"Nếu không theo như bộ dáng này của cô, làm sao có thể ngày ngày mang thức ăn ngon như vậy cho tôi?" Không phải Tô Song Song nói móc Tô Mộ, chẳng qua là Tô Mộ vì trả tiền vay phòng, bây giờ mỗi khoản tiền đều phải tiết kiệm.
Đột nhiên ngày ngày mua cho cô đồ ăn ngon xa xỉ, thật sự làm cô được sủng ái mà lo sợ, nhiều hơn chính là trong lòng không yên.
Chợt cô quay đầu nhìn Tô Song Song, dự định trước tiên dùng khí thế áp đảo cô, sau đó lừa bịp lãng chuyện này đi: "Còn không phải là tôi lo lắng cô ăn không ngon, chân khôi phục không tốt sao."
"Tôi đã khổ một tháng rồi, nếu dinh dưỡng không đầy đủ suốt cả đời, tôi có thể an tâm được? Chờ khi nào cô kiếm tiền tự nhiên sẽ trả tôi mà!"
Tô Mộ càng nói càng có lý chẳng sợ, cuối cùng bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tô Song Song, nhưng khi thấy cặp mắt Tô Song Song ửng đỏ, cô lại lúng túng không biết làm sao: "Cô... cô sao vậy? Khó chịu trong lòng thì khóc lên!"
Tô Mộ cho rằng rốt cuộc Tô Song Song không kiềm chế được nữa, muốn bộc phát rồi, vừa định thở phào một hơi, nào biết Tô Song Song đột nhiên nhào tới, ôm Tô Mộ vào ngực.
"Tô Tô, cũng là cô tốt, yên tâm đi, chờ tôi kiếm tiền, nhất định cho cô ăn nhiều đồ ngon hơn nữa!"
Tô Mộ sửng sốt một chút, trong lòng hơi áy náy, nhưng vừa nghĩ tới mục đích cuối cùng của mình, vẻ mặt lại dịu dàng, cô vỗ vỗ lưng Tô Song Song.
"Được rồi! Mấy thứ bán bên ngoài trị giá bao nhiêu tiền, nhìn cô cảm động chưa kìa,nếu có ai đối tốt với cô một chút, cô không thể móc cả tim gan ra được!"
Tô Song Song ôm Tô Mộ, buồn rầu chẳng biết nói gì, nước mắt lại không kìm được chảy ra, cô dứt khoát khóc như vậy một hồi.
Tô Mộ không nói không rằng, chỉ ôm cô, mặc cho Tô Song Song khóc lóc, chờ đến khi Tô Song Song khóc xong, vạt áo Tô Mộ đã ướt đẫm.