Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 77-1: Thật trùng hợp lại gặp nhau(1)



Editor: Xẩm Xẩm

Sáng sớm hôm sau, Tô Mộ đến đón Tô Song Song thẳng tiến khách sạn nổi tiếng nhất ở đây là Ôn Tuyền, hiện tại Tô Song Song đã có thể tự đi, tuy không quá nhanh, nhưng so với cảm giác chống nạng thật sự tốt hơn rất nhiều.

Cho nên Tô Song Song xuống xe, lúc dừng ở trước cửa Ôn Tuyền, tâm tình kích động khó nói nên lời, giống như trong khoảng thời gian ngắn mà cảm giác chua xót kia đã giảm đi không ít.

Tô Mộ đỗ xe xong, đứng bên cạnh Tô Song Song, nhìn khách sạn năm sao hào nhoáng trước mắt, lập tức hai mắt cũng nhộn nhạo, trong lòng không nhịn được cảm khái nói: có thể đến đây hưởng thụ đãi ngộ này, Tô Song Song thật đúng là có phúc.

“Đi thôi, con nhóc này, một khắc đáng giá ngàn vàng! Có thể tan tành trong chốc lát…!” Tô Mộ nói xong đưa áo khoác cho lễ tân rồi kéo Tô Song Song vào trong.

Nhưng khi Tô Song Song hết nhìn đông nhìn tây lại thấy người không nên thấy, cô không nhịn được nghĩ ngợi, nếu ông trời đã cho cô một cơ hội, cô nhất định phải ngoan ngoãn nắm bắt lấy, tuyệt đối cúi đầu mà đi, nhất định không ngẩng đầu liếc mắt nhìn ai hết.

Hoặc là thời gian có thể xoay chuyển về lúc trước, cô sẽ không đến đây hưởng thụ thế này.

Đang nhìn người đó trong nháy mắt, Tô Song Song lại cảm thấy chính mình như trở nên bất động, dưới chân như bị ghim lại, không thể động đậy, hơn nữa cả người đều cứng ngắc, chỗ bị thương ở chân cũng nhâm nhẩm đau.

Lúc này, Tô Mộ cũng cảm giác thấy có gì không đúng, liền dừng bước lại, quay đầu muốn nhìn Tô Song Song, vừa quay đầu, liền phát hiện ra người đàn ông ở đối diện.

Tô Mộ hơi trừng lớn hai mắt, nhưng ngoài ý muốn cũng không có nhiều kinh ngạc lắm, cô vội vàng quay đầu khẩn trương nhìn Tô Song Song.

“Song Song?” Tô Mộ thử kêu một tiếng, Tô Song Song cũng hoàn hồn, vội thu lại tầm mắt của mình, hướng Tô Mộ cười gượng một cái.

“Đừng cười ngốc ngếch nữa, đi theo tôi nhanh lên.”

Tô Mộ hạ giọng ở bên tai cô bổ sung một câu: “Cô không muốn tìm anh ta giải thích một chút sao?”

Tô Song Song nghe vậy, cả người hơi chấn động, theo bản năng quay đầu nhìn người đàn ông đối diện, cho dù chỉ liếc mắt, Tô Song Song cũng có thể chính xác nhận ra anh.

Người đối diện không phải người khác, đúng là Tần Mặc.

Tô Song Song đột nhiên cảm thấy mình năm nay nhất định có vận xui, nếu không vì sao vào giờ phút này lại trùng hợp gặp được Tần Mặc.

Ngay lúc cô tính định bỏ quên anh đi, một lần nữa bắt đầu cuộc sống vui vẻ, anh lại đột ngột công khai xuất hiện.

Tần Mặc im lặng đứng một góc, vị trí không hề thu hút, anh hơi cúi đầu như đang tự hỏi chính mình, nhưng dù vậy, cảm giác về sự tồn tại của anh vẫn mãnh liệt như trước.

Ngay sau đó, quản lý khách sạn sợ hãi bước nhanh đến trước mặt Tần Mặc, giống như cảm thấy thật có lỗi với việc mình không ra đón anh tận cửa.

Tần Mặc vẫn duy trì khuôn mặt lạnh lùng, khinh thường không nói gì cả, đột nhiên cửa khách sạn mở ra, anh cũng cảm giác được điều gì, nên ngẩng đầu lên nhìn.

Tô Song Song biết mình nên đi tiếp, nhưng cô cứ như cũ không thể động đậy, suy nghĩ đã sớm buông tha trong lòng lại từng bước trỗi dậy.

Cô cảm thấy cho dù Tần Mặc không có ý định cùng cô qua lại, cô cũng muốn giải thích rõ mọi chuyện cho anh biết, để bản thân trong sạch.

Tần Mặc vừa thấy cô, liền đi nhanh về phía cô, trên khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện một tia dịu dàng.

Tô Song Song cất bước rồi lại dừng lại, rụt rè trở về, cô duy trì đứng tại chỗ, nhìn Tần Mặc ở đối diện.

Mỹ nữ vừa đi vào mái tóc đen mượt, váy trắng thướt tha, mười phần đều thục nữ, mỉm cười đầy dịu dàng, đôi mắt to trong đầy quyến luyến nhìn Tần Mặc, công khai sự ái mộ của mình.

Tần Mặc đứng bên cạnh cô ta, vươn tay vỗ về đầu cô ta.

Hình ảnh trai tài gái sắc thật khiến người ta hâm mộ, Tô Song Song rất muốn chúc phúc Tần Mặc nhưng không biết vì sao, cô lòng trầm xuống, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.

“Cái kia… Song Song! Chúng ta mau vào thôi, lát nữa sẽ không có phòng tốt!” Tô Mộ thật sự không muốn nhìn nữa, nhưng cũng không thể rõ ràng, để tránh làm tổn thương lòng tự trọng của Tô Song Song.

Lúc này, trong đại sảnh không còn hình ảnh của Tần Mặc, Tô Song Song lấy lại tinh thần, làm như không có chuyện gì nhìn Tô Mộ nở nụ cười.

“Đi thôi đi thôi, tôi vừa mới nghĩ xem nên ăn cái gì ngon, lại quên mất chúng ta đang ở trong đại sảnh, thật sự xin lỗi!”

Tô Song Song nói xong ra vẻ thoải mái nở nụ cười, nhưng nụ cười kia, Tô Mộ thật sự thấy khó coi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.