Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 87-2: Chính là thử anh (2)



"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Bạch Tiêu vừa nhận được tin tức, liền vội vã chạy tới, mới đến cửa đã nhìn thấy gương mặt căng thẳng của mấy người trong Tần trạch, còn chưa đi vào, đã chặn đầu gặp phải Tần Mặc đang đi ra ngoài.

Tần Mặc căn bản không có dư thừa tâm tư để nói gì, hiện tại cả người anh đều căng chặt thành một đường thẳng, chỉ cần hơi buông lỏng một chút, sợ là sẽ lập tức điên cuồng lên.

Bạch Tiêu hiểu rõ Tần Mặc, không hỏi lại cái gì, lúc này Dương Hinh đi theo sau lưng anh, cũng vội vã bước tới, vừa thấy Bạch Tiêu, hơi giật mình sửng sốt một chút.

"Làm sao vậy?" Bạch Tiêu vừa đi vừa vội vàng hỏi Dương Hinh, anh vừa nghe Tần Mặc lại có thể ra lệnh sử dụng cấp AAA, vội vàng chạy đến, trên đường lại biết được là vì Tô Song Song, đầu óc luôn thông minh của anh cũng nghĩ không thông.

Tần Mặc bây giờ không phải đang ở cùng một chỗ với Dương Hinh sao, Tô Song Song bị trói, anh sốt sắng như vậy làm gì, lại còn sử dụng mệnh lệnh cấp bậc cao nhất nữa.

Tuy rằng trong lòng Bạch Tiêu lo lắng Tô Song Song, thế nhưng vừa gặp Dương Hinh, trong lòng lập tức tức giận, Tần Mặc đối xử với Tô Song Song như thế, vậy Dương Hinh thì tính là gì?

Dương Hinh muốn nói lại thôi, bây giờ cô còn không nghĩ sẽ đem chuyện cô và Tần Mặc diễn trò nói cho Bạch Tiêu biết nhanh như vậy.

Thế nhưng bộ dáng muốn nói lại thôi này của Dương Hinh, ngược lại lại làm cho Bạch Tiêu có một loại ảo giác, cho rằng trong lòng cô đầy tủi thân, nhưng không muốn nói.

"Rốt cuộc là làm sao vậy!" Lửa giận được đè nén suốt dọc đường của Bạch Tiêu rốt cục bùng nổ, anh kéo cánh tay Dương Hinh lại, gầm nhẹ một tiếng.

Dương Hinh sững sờ, ngẩng đầu nhìn anh, nhìn cặp mắt luôn mang theo vẻ thờ ơ bất cần đời kia lúc này đang phản chiếu hình ảnh chính mình, Dương Hinh đột nhiên cảm thấy hai mắt nóng lên.

"Không có chuyện gì, chính là Song Song bị bắt đi rồi, bây giờ không phải là lúc nói chuyện này. . ." Dương Hinh còn chưa nói hết, nước mắt không nhịn được mà ứa ra bên ngoài.

Dương Hinh còn chưa nói hết, đã nhìn thấy hành động của Bạch Tiêu, sợ đến nỗi kinh hãi thét lên một tiếng: "A! Anh Tiêu!"

Bạch Tiêu vừa thấy, còn tưởng rằng Dương Hinh ở chỗ Tần Mặc nhận biết bao nhiêu uất ức, dù sao ở trong mắt Bạch Tiêu lúc này, chính là Tần Mặc chân đạp hai thuyền (bắt cá hai tay).

Anh bước nhanh tới hai bước, trực tiếp bắt lấy tay Tần Mặc lại, kéo lấy anh, đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Tần Mặc.

Tần Mặc đã bị vây vào sát mép giận dữ, chợt bị Bạch Tiêu kéo, một chút lý trí còn sót lại, không để cho anh làm loạn, chẳng qua là ánh mắt nhìn Bạch Tiêu lại lạnh hơn một phần.

"Buông tay." Giọng nói của Tần Mặc rất bình thường, thế nhưng lại càng bình thường, thì càng khiến người ta sợ hãi.

Dương Hinh cũng đi tới, vươn tay giữ lấy Bạch Tiêu, trong lòng cô vẫn còn ôm chút suy nghĩ muốn dò xét tâm tư Bạch Tiêu, vì vậy nên khi mở miệng khuyên nhủ liền tránh nặng tìm nhẹ: "Bạch Tiêu, buông tay, bây giờ tìm được cô Tô mới là chuyện quan trọng nhất!"

"Tần Mặc! Anh không thấy có lỗi với Hinh nhi sao!" Bạch Tiêu gầm nhẹ một tiếng, ra vẻ muốn huơ quyền đánh thế nhưng Tần Mặc lại nhanh hơn anh một bước, trực tiếp vung một đấm tới.

Một đấm này của Tần Mặc đánh cho Bạch Tiêu trở tay không kịp, trực tiếp buông lỏng tay lui về phía sau một bước, tay trái anh theo bản năng che lấy gò má đang đau đớn không thôi của mình, trong mắt đầy khó tin.

Tần Mặc lại có thể ra tay với anh? Anh ta làm việc không biết xấu hổ như vậy, lại còn có mặt mũi mà đánh người! Bạch Tiêu càng nghĩ càng giận.

Tần Mặc lạnh lùng nhìn lướt qua Dương Hinh, anh tự nhiên nhìn ra là cô ấy cố ý không nói ra chân tướng, anh hơi hơi híp mắt, đối với việc cô làm chậm trễ thời gian của mình, vô cùng tức giận.

Dương Hinh bị Tần Mặc quét qua như thế, trong lòng run lên, có chút áy náy cúi đầu, đối với sự nhỏ mọn mới vừa rồi của mình cũng cảm thấy có chút khinh thường.

Hiện tại đã là lúc nào, cô lại chỉ nghĩ tới bản thân, cứu Tô Song Song mới là chính yếu nhất, cô không những không giúp một tay, ngược lại còn trả lại thêm cho anh phiền phức, làm cho Bạch Tiêu và Tần Mặc trở mặt thành thù, thật là đáng chết!

Tần Mặc nhìn cô xong, trực tiếp xoay người bước nhanh đi tới xe, lòng anh nóng như lửa đốt, thời gian trôi qua một phút, liền đại biểu Tô Song Song có thể nhận lấy đau đớn mới nhiều hơn.

"Tần Mặc!" Bạch Tiêu gầm nhẹ một tiếng, còn đang muốn đuổi theo, Dương Hinh lại liều mạng ôm lấy hông của anh.

Cô sốt ruột giải thích: "Em và Tần Mặc chỉ là diễn trò, để câu ra con cá lớn là Âu Dương Minh! Không nghĩ tới. . . Anh Tiêu, chúng ta mau giúp đỡ tìm cô Tô một tay đi! Nếu như cô ấy xảy ra chuyện gì, Anh Mặc. . . Anh Mặc. . ."

Bạch Tiêu vừa nghe, trong chốc lát dường như không phản ứng kịp, anh hơi há miệng, thân thể cứng ngắc, sau đó chợt quay đầu lại nhìn Dương Hinh đang ôm anh eo.

"Sao em không nói sớm! Loại chuyện này gạt anh làm gì? Lẽ nào anh còn có thể để lộ bí mật sao?" Bạch Tiêu vừa nghĩ tới vừa rồi mình vô cớ gây rối, lập tức xấu hổ không chịu nổi.

Ánh sáng trong mắt Dương Hinh chìm xuống, điều kiện cô đưa ra để giúp Tần Mặc chuyện này chính là không được nói cho Bạch Tiêu, là cô muốn thử xem rốt cuộc trong lòng Bạch Tiêu có cô hay không.

Thế nhưng giờ phút này, Dương Hinh lại cảm thấy rất mệt mỏi, cô chậm rãi buông tay của Bạch Tiêu ra, cô biết không nên tùy hứng vào lúc này, thế nhưng cô không cam lòng.

Dương Hinh vừa nhắm mắt lại lại mở ra, nhìn vẻ mặt kinh ngạc Bạch Tiêu, trong mắt lộ ra một tia dứt khoát, cô vò đã mẻ lại sứt (đại khái là: chuyện đã hỏng rồi thì mặc kệ nó luôn; hoặc không còn gì để mất) nói: "Là em cố ý không nói cho anh, chính là muốn nhìn một chút xem rốt cuộc trong lòng anh có em không! Bạch Tiêu, em yêu anh!"

Ba chữ sau cùng, Dương Hinh nói vừa hết hi vọng vừa cương quyết, nếu như mới nãy Bạch Tiêu chỉ là hơi hơi lộ ra vẻ mặt có chút kinh ngạc, vậy thì bây giờ biểu cảm trên mặt anh nhất định chẳng khác nào mở xưởng nhuộm rồi.

"Hinh. . . Hinh nhi, có phải em bị sốt hay không?" Bạch Tiêu sợ đến nỗi vươn tay muốn sờ trán Dương Hinh một cái, Dương Hinh lại chặn ngang đẩy tay anh ra.

Trong mắt của Dương Hinh mang theo một tia dứt khoát, cô cắn răng, cứng rắn đem nước mắt trong mắt nghẹn trở lại: "Sau khi tìm được cô Tô em sẽ ra nước ngoài, anh không cần phải gánh vác gì cả , hiện tại nhanh đi tìm cô ấy đi!"

Dương Hinh nói xong, đi về phía trước, lướt qua Bạch Tiêu bên cạnh sau đó nhanh chóng chạy đi, nước mắt cố nén rốt cục không nhịn được mà rơi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.