Một nhát dao của Âu Dương Cẩm, mặc dù không sâu lắm, nhưng rất dài, da thịt cô bị rạch ra, vì Tô Song Song quá căng thẳng, nên máu nhanh chóng chảy xuống, không hề có ý định dừng lại.
Chỉ cần Tô Song Song thấy máu là choáng, lúc này cô cảm giác đầu mình đang lơ lửng, hô hấp không thông, vội vàng thở dốc, nhưng theo nhịp tim phập phồng lên xuống, máu càng chảy nhanh hơn.
Dường như Âu Dương Cẩm cảm thấy bộ dạng giống cá chết của Tô Song Song không còn thú vị gì, gã xoay người đặt máy quay lên kệ rồi trở lại mép giường.
Ngay sau đó gã cúi người kéo Tô Song Song lên, định cởi dây trói hai tay cho cô.
Tô Song Song mơ mơ màng màng, vừa thấy mình sắp được giải thoát, cô nhanh chóng giả chết, tính toán đợi gã hạ phòng bị xuống, sẽ tập kích bất ngờ.
"Ồ? Ha ha!" Âu Dương Cẩm vén ống tay áo Tô Song Song lên, nhìn thấy vòng bạch ngọc che giấu dưới tay áo, gã dừng lại động tác, nở nụ cười.
Gã cười hết sức đắc ý, nhướng mi nhìn Tô Song Song, một bộ cô thật ngu ngốc.
Tô Song Song đang giả chết, không dám cử động, cô hơi híp mắt lại, nhìn chăm chú Âu Dương Cẩm, nhận ra sự ghét bỏ trong mắt gã, cô tự động xem nhẹ nó.
Tô Song Song thấy gã đột nhiên dừng lại động tác, cả người không khống chế được cứng đờ, cô run sợ tự hỏi: Chẳng lẽ gã nhìn ra mình đang giả chết?
Sau khi Âu Dương cẩm kéo cánh tay Tô Song Song, để người cô gần sát vào mình.
Gã nhìn chăm chú cặp mắt ti hí của Tô Song Song, cười gian: "Vòng tay tổ truyền Tần gia ở trên ngừoi cô, Tô Song Song! Cô vẫn còn giả ngu nói Tần Mặc không quan tâm mình?"
Một câu Tô Song Song kia, giọng nói gã chợt cao lên, Tô Song Song bị dọa sợ đến mức cả người run rẩy, nghĩ tới vòng tay đòi mạng kia, Tô Song Song muốn khóc, không ngờ rằng Âu Dương Cẩm biết cả chuyện này.
"Cái đó... Vì lừa gạt ông nội cho nên tôi mới nhận, tôi... Tôi thấy nó rất đáng giá nên sẽ không trả lại!" Đầu óc vẫn luôn ngu xuẩn của Tô Song Song rốt cuộc cũng đã được khai thông vào lúc này.
Cô không dám nói vòng tay này là Tần Mặc chủ động cho mình, nếu không dựa theo dáng vẻ biến thái của Âu Dương Cẩm, không chừng sẽ trực tiếp chặt chân tay cô.
Lời nói của Tô Song Song nhất thời chọc giận Âu Dương Cẩm, gã dí sát vào gò má Tô Song Song, hơi thở ẩm ướt phun ngay mặt cô, lạnh lẽo đến rợn người.
Lập tức cả người Tô Song Song cứng đờ, cô không dám cử động, ngay cả hô hấp cũng nhẹ đi, rất sợ rằng chỉ cần hơi run rẩy một cái, sẽ phải dán lên làn da giống độc xà của gã.
Tô Song Song chẳng dám quay đầu, ánh mắt chuyển hướng về phía sau, cẩn thận nhìn Âu Dương Cẩm từng li từng tí.
"Tô Song Song, là cô quá ngây thơ, nên vẫn cảm thấy tôi khờ? Tần Mặc gì đó, nếu như anh ta không muốn đưa, cô nghĩ ai có thể lấy đi? Hử?"
Chữ cuối cùng, Âu Dương Cẩm nâng cao giọng, con dao trong tay gã chuyển động theo từ cuối, nhanh chóng làm rách ống tay áo phải của Tô Song Song.
"Hít...." Cánh tay truyền tới sự đau đớn, làm Tô Song Song giãy giụa kịch liệt, Âu Dương Cẩm gập người lại, ép cô dưới thân mình, mở to mắt nhìn chằm chằm Tô Song Song.
"Tô Song Song, cô cho rằng mình và Tần Mặc cùng nhau diễn tuồng này, là có thể lừa gạt tôi sao? Tôi muốn để cho anh ta tự cao tự đại... Ha ha... Sau đó hối – hận – đến – chết!"
Âu Dương cẩm nói xong liền cắt đứt sợi dây trên cổ tay của Tô Song Song, cô vừa định giãy giụa, nào biết Âu Dương Cẩm lqd nhanh hơn một bước, nhanh chóng bấu chặt hai tay cô cố định trên đỉnh đầu.
Tô Song Song căng thẳng thở hổn hển, nhìn một tay khác của Âu Dương Cẩm đang cầm dao chậm rãi tiến đến đỉnh đầu mình, ngay sau đó một xúc cảm lạnh như băng dán lên cổ tay cô.
Tô Song Song cảm nhận có thứ gì đang loay hoay trên cổ tay, lạnh lẽo đến mức làm cô nổi da gà.
"Anh... Rốt cuộc anh muốn làm gì! Âu Dương Cẩm, anh lại điên rồi! Thật sư tôi không có quan hệ với anh ra! Nếu tôi chết, anh ta cũng sẽ không để ý!"
Tô Song Song không thể chịu nổi áp lực này, cô gầm nhẹ để phát tiết, gào xong, cả người bắt đầu không khống chế được run rẩy, càng ngày càng run hơn.
Nhưng con dao Âu Dương Cẩm đặt trên cổ tay cô không hề rời đi, ngược lại còn dần dần sâu xuống.
"Làm gì, không biết lúc Tần Mặc nhìn thấy cô... máu chảy khô cả người, sẽ có cảm giác thế nào!" Âu Dương Cẩm nói xong, đâm thẳng xuống.
"Hít..." Tô Song Song cảm giác tay phải mình truyền đến cảm giác tê dại, rồi đau nhói lên, sau đó sự đau đớn càng ngày càng lan rộng.
Tô Song Song nhận ra có chất lỏng từ trong cơ thể mình chảy ra mãnh liệt, cô biết rõ đó là máu.
Giờ phút này, Tô Song Song chẳng bao giờ dám mang ảo tưởng không thực tế nữa, cô nhìn người đang đè lên mình, nụ cười điên cuồng hiện trên mặt gã - Âu Dương Cẩm, đôi mắt cong lưỡi liềm hơi híp lại.
Mồ hôi ướt đẫm dính vào trán, vô cùng không thoải mái, đột nhiên Tô Song Song cắn mạnh răng, ngồi phắt dậy, nặng nề đụng vào đầu Âu Dương Cẩm.