Nam Thần Quốc Dân Là Nữ Sinh: Ác Ma, Ở Cách Vách

Chương 10



Editor: May

“Không quen biết.” Mạc Bắc lại rũ mắt lần nữa, cô cũng là vừa mới chú ý tới có một bé trai ở đây, mới có thể vứt cặp sách ra, bằng không gậy bóng chày xuống dưới, chỉ sợ sẽ tổn thương đến bé.

“Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?”

Trường học không cho nuôi trẻ con nha……

Triệu Kiện Kiện là một tên đàn ông thô lỗ, thật sự chưa từng tiếp xúc qua đứa bé nhỏ như vậy.

Mạc Bắc không nói chuyện, đầu tiên là mở chân ra một chút.

Đứa bé không buông tay, đi theo cô, cái miệng nhỏ cách khẩu trang màu đen còn ho khan một tiếng.

Mạc Bắc dứt khoát nghiêng đầu: “Em đi đâu, anh đưa em trở về.”

Ánh mắt đứa bé sáng lên, giọng nói truyền ra từ khẩu trang: “Anh trai nhỏ, em muốn đi đối diện.”

Đối diện?

Mẹ ơi!

Nhất Trung?

Triệu Kiện Kiện như là gặp quỷ: “Em trai nhỏ, nói thật, em cảm thấy để anh Nam của anh mang em đi Nhất Trung thích hợp sao? Anh Nam của anh vừa mới làm xong một trận với Nhất Trung, đi Nhất Trung? Đó không phải là chui đầu vô lưới ư?”

Huống chi thanh danh “Anh Nam" của anh ở Nhất Trung thật là một lời khó nói hết.

Sau khi đi, sẽ bị đánh chết!

Đứa bé nghe vậy, nửa cúi thấp đầu xuống: “Nhưng anh trai em ở đó, em là tới tìm anh trai.”

Trên tay Mạc Bắc còn cầm quai đeo cặp sách, nhìn thoáng qua Nhất Trung cách một đường cái một cái, biểu tình thực đạm.

Triệu Kiện Kiện còn ở đó lắc đầu: “Không được, anh Nam của anh không thể đi, em trai nhỏ, em là mới tới, đại khái không hiểu, Nhị Trung của tụi anh và Nhất Trung, từ trước đến nay đều là tồn tại anh chết tôi sống, cho dù muốn đi cũng phải gọi hơn mười người mới……”

“Đi thôi.”

Mạc Bắc không chút để ý nói ra hai chữ, làm Triệu Kiện Kiện chợt dừng lại, tiếp theo xoay đầu qua, nhìn về phía “Anh Nam.” của mình.

Chỉ thấy người giống như vương tử băng sơn kia, một tay cầm quai đeo cặp sách, một tay dắt đứa bé, bước chân dài ra, liền đi về phía đối diện.

“Không phải, anh Nam, cho dù anh muốn đi, cũng phải mang khẩu trang, bảo đảm an toàn nhân thân nha!”

Triệu Kiện Kiện ở phía sau hô to, Mạc Bắc đến đầu cũng không có quay lại một chút.

Đứa bé ngược lại nhìn anh ta một cái, nói một tiếng: “Không cần.”

Lúc đi qua đường cái.

Mạc Bắc thuận miệng hỏi một câu: “Sao em lại chạy đến sân thể dục?”

Đứa bé nghe vậy, trả lời lên còn có chút buồn bực: “Lúc tài xế gọi điện thoại cho anh trai, nghe được có người hẹn anh ấy tới sân thể dục đánh nhau, em liền cho rằng anh ấy ở chỗ này, kết quả không tìm được người, em còn đi lạc.” Để anh trai biết, lại sẽ nói cậu đần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.