Mị Sắc là trung tâm giải trí đứng đầu thành phố, trở thành một chỗ ăn chơi trác táng, bao gồm quán bar, sòng bạc...
Trên sàn cao, tất cả mọi người đang nhảy nhót, âm nhạc quán bar đinh tai nhức óc, chỉ cần người khác vừa vào đây sẽ lập tức hòa nhập theo điệu nhạc.
Hoa Khâm ngồi trên sô pha, kêu một ly rượu đỏ, khuôn mặt lạnh nhạt tiếp tục tìm kiếm mục tiêu của mình.
Xung quanh có rất nhiều ánh mắt trộm dừng trên người cô, trong mắt là dục vọng trần trụi không che dấu, nhưng không ai dám tiến lên một bước.
Cô ngồi ở chỗ này khoảng hai tiếng, trong lúc đó nữ sinh lại gần đây cũng không phải ít, chỉ là sau khi Hoa Khâm không chút lưu tình bình tĩnh bẻ gãy tay một người, những người khác có dục vọng lập tức trở nên sợ hãi.
Người này... Các cô không thể trêu vào được.
Hoa Khâm cảm thấy càng thêm bực bội.
Xung quanh là một đám phụ nữ trang điểm diêm dúa, căn bản là không có một người nào phù hợp với yêu cầu của công ty, phù hợp với yêu cầu của cô.
Một bàn tay của cô bởi vì dùng sức quá độ mà khớp xương trở nên trắng bệch.
Móng tay bấm thật sâu vào da thịt, nhưng cô lại không hề hay biết.
Truyện được đăng tải trên wattpad @-alesrisann-.
Uống một ly rượu lại thêm một ly rượu nữa, nhưng bực bội trong đầu lại không giảm bớt.
Con ngươi Hoa Khâm đen tối quỷ dị. Cô kêu rượu là loại rượu mạnh nhất, hiện giờ đầu đã hơi choáng váng.
Không thể tiếp tục chờ đợi nữa.
Hoa Khâm híp mắt lại, dáng vẻ thoải mái lười biếng, khi cô nghiêng người tóc mái khẽ lướt qua trán cô, trông vô cùng gợi cảm.
Lúc cô tới Mị Sắc là tự mình lái xe đến đây, hiện giờ muốn tự lái trở về, chắc chắn không thể được.
Hoa Khâm lấy di động từ trong túi ra, sau khi tìm được giấy ghi chú của dì Thanh thì hơi dừng lại, sau đó trực tiếp gọi điện thoại.
Chờ điện thoại được chuyển, cô chỉ đơn giản nói một câu: “Quán bar Mị Sắc, tới đón tôi... Đưa Hoa Thuần theo.”
Trương Thanh chưa kịp nói câu nào, điện thoại đã bị cắt đứt.
Vẻ mặt bà hơi trì trệ, không phải Hoa Khâm đang đi làm sao, vì sao lại ở Mị Sắc? Chẳng lẽ mấy ngày hôm nay đều là giả vờ?
Mị Sắc, chỉ cần là người trong thành phố thì không ai không biết đến nơi này.
Truyện được đăng tải trên wattpad @-alesrisann-.
Cũng không trách Trương Thanh nghĩ như thế, nhưng mặc kệ như thế nào thì làm sao có thể mang theo tiểu thiếu gia đến đó chứ? Tiểu thiếu gia mới mười tuổi, không nên đi vào nơi như Mị Sắc mới đúng.
Nhưng đại thiếu gia nói, bà cũng không thể không nghe.
“Dì Thanh, có chuyện gì vậy?”
Khi Thượng Dật Cảnh đi vào đại sảnh thì nhìn thấy Trương Thanh đứng ở giữa sảnh, trên tay cầm di động, khuôn mặt rối rắm.
“Hả... Tiểu thiếu gia, Hoa tổng muốn tôi đưa cậu đi đón cậu ấy, tiểu thiếu gia, cậu không muốn đi thì không cần đi cũng được.” Trương Thanh khiếp sợ, xoay người qua thì nhìn thấy Thượng Dật Cảnh đang trừng một đôi mắt to trong veo như nước nhìn bà, làm tâm bà cũng mềm nhũn theo, sau đó bà nhanh chóng tàn nhẫn hạ quyết tâm.
Đôi mắt này của tiểu thiếu gia thật xinh đẹp, trừ làn da bởi vì thiếu dinh dưỡng mà kém cỏi đi, ngũ quan cũng tính là tinh xảo, khi trưởng thành tuyệt đối không kém hơn đại thiếu gia.
Thượng Dật Cảnh phản ứng lạnh nhạt, trong đó hơi lộ ra vẻ coi thường: “Anh ấy bảo tôi đi, vậy thì đi thôi.”
Không đi lại nổi điên cho xem.
Thật là một đứa trẻ ngoan.
Tình thương của mẹ trong Trương Thanh nhanh chóng tràn ra, sau đó bà bảo tài xế Lưu lái xe đến Mị Sắc.
Nói muốn đưa Hoa Thuần theo, ngay cả bản thân Hoa Khâm cũng không biết vì sao, cô vừa nghĩ đến lập tức không khắc chế được buột miệng thốt ra.
Sau khi Hoa Khâm tắt điện thoại, một tay chống trên sô pha, một tay khác cầm ly rượu, không chút do dự đem ly rượu đỏ rực đưa vào yết hầu.
Môi mỏng bởi vì dính chút rượu mà trở nên đỏ tươi, ở trong mắt người khác còn mê người hơn so với xuân dược.
Làm hai cô gái ở một bên trộm nhìn cô chăm chú, nhìn đến đỏ cả hai mắt.