Nam Thần Và Mèo Của Anh Ấy

Chương 102



Buổi sáng, thật đúng là bị hôn rất lâu rất lâu… Nguyễn Nhuyễn mới được hít thở bầu không khí trong lành.

Cô hơi buông lỏng cánh tay Lục Ly, ghé mắt nhìn ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ.

“Có chút không muốn về nước.”

Lục Ly cười khẽ, “Muốn ở đây chơi?”

Nguyễn Nhuyễn gật gật đầu nói: “Hơi luyến tiếc nơi này.”

Nghe vậy, Lục Ly ừ một tiếng, xoa xoa tóc cô an ủi: “Về sau chúng ta có thể lại đến.”

“Anh nói đấy.”

“Ừ, anh nói.”

Hai người ở trêи giường anh anh em em một hồi mới dậy, thu dọn thỏa đáng xong, đoàn người liền chạy tới sân bay.

Sau khi ăn cơm trưa ở sân bay xong, mới chuẩn bị đăng ký.

Buổi chiều bay, đến trong nước thì cũng gần rạng sáng.

Trần Diễm cố ý chọn thời gian này, không vì cái gì cả, chủ yếu nghệ sĩ quá nhiều, sợ gặp quá nhiều fans, vì để ngừa vạn nhất, cố ý chọn thời gian ít người.

Chẳng qua Trần Diễm xem nhẹ lực lượng fans của Lục Ly.

Rạng sáng hai giờ, bên ngoài sân bay còn đứng không ít fans.

Còn có không ít phóng viên truyền thông cũng chờ ở bên ngoài, nói đùa cơ hội tốt như vậy, mọi người sao có thể sẽ bỏ qua chứ.

Sau khi Lục Ly công khai tình yêu, đây là lần đầu tiên đứng trước mặt fans cùng truyền thông, tất cả mọi người đều không muốn bỏ qua cơ hội có thể tiếp cận hai người, có thể phỏng vấn được Lục Ly.

Cũng may Lục Ly cùng Nguyễn Nhuyễn trực tiếp đi cửa VIP, nhanh chóng rời đi, đương nhiên cũng để cho Trần Diễm nói cho phóng viên truyền thông một câu.

Trần Diễm nhìn phóng viên dũng mạnh tràn vào, cười cười nói: “Lục Ly đi trước, biết mọi người muốn phỏng vấn, nhưng tốt xấu gì cũng cho bọn họ thời gian thở dốc đã chứ, ngày mai phòng làm việc Lục Ly tuyên bố sẽ thanh minh, đến lúc tổ chức chiêu đãi hội ký giả, hy vọng các vị có thể đến.”

Phòng viên truyền thông cuối cùng cũng không toàn bại mà về.

Bắt được một chút tin tức đáng tin cậy như vậy, mọi người cũng như bình thường phỏng vấn một chút các nghệ sĩ khác, sau khi hỏi xong, mọi người đều lục tục rời đi.

Vừa lên xe, Trần Bân liền cười với Nguyễn Nhuyễn cùng Lục Ly: “Hoan nghênh về nước.”

Nguyễn Nhuyễn bật cười: “Làm phiền anh rồi.”

Trần Bân nhướng mày: “Không phiền đâu.” Anh ta nhìn về phía Lục Ly: “Cậu mới nói ngày mai tổ chức hội chiêu đãi ký giả sao?”

Lục Ly ừ một tiếng, cúi đầu thắt đai an toàn cho Nguyễn Nhuyễn, mới nói: “Sớm hay muộn đều phải đối mặt, vẫn luôn bị truy hỏi, không bằng trực tiếp tổ chức hội chiêu đãi ký giả, cho bọn họ hỏi toàn bộ đi.”

Nghe vậy, Trần Bân suy tư một chút, cũng cảm thấy phương pháp này không tồi.

“Đến lúc đó cậu cùng Nguyễn Nhuyễn đều phải ra mặt.”

“Ừ, không thành vấn đề.”

Lục Ly ghé mắt nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn: “Có thể chứ?”

Nguyễn Nhuyễn cười cười: “Đương nhiên có thể.” Cô cũng không thể để cho tất cả mọi chuyện đều do Lục Ly đối mặt.

Thật ra thì tự mình đối mặt, cô cũng cảm thấy không tồi.

Hai người quyết định chuyện này, sau khi Trần Bân đưa hai người về nhà liền trực tiếp rời đi.

Trong nhà rất sạch sẽ, chắc là trước khi hai người trở về, Trần Bân đã tìm người tới quét dọn.

Nguyễn Nhuyễn đi một vòng, nhịn không được khen Trần Bân nói: “Lục Ly, người đại diện của anh thật đúng là tri kỷ đấy.”

Lục Ly nhướng mày, nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn: “Em nói ai?”

Mi mắt Nguyễn Nhuyễn khẽ nhúc nhích, nhìn vẻ mặt Lục Ly, nghịch ngợm nói: “Em nói, Lục Ly ca ca thật tri kỷ, còn tự sửa sang lại mọi thứ cho em.”

Nghe vậy, Lục Ly cười khẽ, ôm người vào trong ngực, hôn hôn nói: “Miệng càng ngày càng ngọt.”

Nguyễn Nhuyễn nửa híp mắt, nhìn người trước mắt: “Ừ, còn có ngọt hơn đấy.” Cô nói, liền chủ động hôn Lục Ly, cái hôn này… Cho đến ngày kế tới, Nguyễn Nhuyễn đều cảm thấy hối hận.

Cô cũng không nên chủ động.

Cảm xúc bị đè nén hơn nửa tháng, sau khi về nhà, được giải tỏa.

*

Nguyễn Nhuyễn cùng Lục Ly trực tiếp ngủ đến trưa mới dậy.

Hay là nói, Lục Ly đã dậy, mà Nguyễn Nhuyễn còn nằm ở trêи giường, ôm chăn hoàn toàn không muốn hoạt động thân mình.

Lục Ly nhìn cười không ngừng, lại gần hôn cô: “Không đói bụng sao?”

“Đói, nhưng em không muốn dậy.”

Lục Ly ừ một tiếng: “Đi rửa mặt trước, anh bưng cơm vào cho em ăn?”

Nguyễn Nhuyễn ngẩn ra, nghĩ nghĩ nói: “Đừng, em dậy đây.”

Ăn trong phòng không tốt lắm đâu, huống chi Lục Ly còn có bệnh sạch sẽ, cho dù mình có lười, Nguyễn Nhuyễn cũng sẽ không muốn Lục Ly phá lệ cho cô như vậy.

Buổi chiều hai giờ mới ăn cơm trưa, Nguyễn Nhuyễn nằm ở trêи đùi Lục Ly xem TV.

“Đúng rồi, tối nay anh phải về nhà sao?”

Lục Ly cúi đầu nhìn cô: “Em muốn đi không?”

Nguyễn Nhuyễn nghĩ nghĩ nói: “Em cũng có thể chứ, đi thôi.” Vừa lúc đưa quà tặng cho Lục Tê.

“Được, anh nhắn tin cho mẹ, buổi tối chúng ta về nhà ăn cơm.”

“Ừm ừm.”

Hai người vô cùng hưu nhàn ở nhà cả một buổi chiều, đến hơn bốn giờ chiều, hai người liền ra cửa, trở về nhà Lục Ly.

Vừa đến cửa nhà, mẹ Lục liền ra đón, vươn tay nhéo nhéo mặt Nguyễn Nhuyễn, có chút cả giận nói: “Gầy đi rồi, trong khoảng thời gian này rất mệt phải không?”

Nguyễn Nhuyễn cười lắc đầu: “Dì, không có đâu, chúng cháu khoảng thời gian này rất tốt, cháu còn cảm thấy mình béo lên đấy.”

Mẹ Lục liếc nhìn Lục Ly phía sau một cái, “Không mập, gầy gầy, dì còn đang nấu ăn, sắp ăn được rồi đấy.”

Nguyễn Nhuyễn vội vàng đáp lời: “Vâng ạ.”

Lục Ly đi theo cùng nhau vào nhà, Lục Tê nghe được tiếng liền từ trêи lầu chạy xuống, sau khi nhìn thấy Nguyễn Nhuyễn, vô cùng kinh hỉ: “Chị Nguyễn Nhuyễn, chị rốt cuộc đã trở lại.”

Nói xong liền ôm lấy Nguyễn Nhuyễn.

Lục Ly ở phía sau nhìn, chậc một tiếng: “Lục Tê.”

“Sao vậy?” Lục Tê trừng mắt nhìn anh một cái.

“Em có thể buông tay ra rồi đấy.”

Lục Tê: “……” Liếc nhìn anh trai mình, có chút cạn lời: “Keo kiệt, ôm một chút cũng không được sao?”

Lục Ly trả lời vô cùng tự nhiên: “Đương nhiên không được, cô ấy là của anh.”

Lục Tê cho anh một ánh mắt xem thường.

“Chị Nguyễn Nhuyễn, chị mau mau nói cho em, chương trình của các chị quay về gì vậy, em nhìn thấy ảnh chị đăng, tò mò chết mất.”

Nguyễn Nhuyễn bật cười, ngồi ở trêи sô pha nói quay chương tình xảy ra một ít chuyện thú vị, còn Lục Ly, lúc này thật sự bị xem nhẹ.

Cha Lục nhìn anh, hỏi: “Gần đây có khỏe không?”

Lục Ly ừm một tiếng: “Khỏe ạ.”

“Ba thấy con muốn tổ chức hội chiêu đãi ký giả?”

Lục Ly cười, nhìn cha mình nói: “Vâng ạ, công việc bình thường mà thôi.”

“Ừ, có thể tự mình giải quyết thì tốt, đừng để cho Nguyễn Nhuyễn chịu ủy khuất.”

“Con biết.” Lục Ly gật đầu đồng ý, đừng nói cha mẹ anh không cho phép Nguyễn Nhuyễn chịu ủy khuất, bản thân Lục Ly anh, cũng không nỡ Nguyễn Nhuyễn bị mắng, bị những người khác phê bình, bởi vì chính mình, mà phải chịu ủy khuất.

Cho nên về hội chiêu đãi ký giả ngày mai, tự Lục Ly nhất định sẽ giải thích rõ ràng tất cả.

Bởi vì Lục Ly cùng Nguyễn Nhuyễn về nhà ăn cơm, trêи bàn cơm bày rất nhiều món Nguyễn Nhuyễn thích ăn.

Người của Lục gia, thật sự rất thích Nguyễn Nhuyễn.

Ngoài là bạn gái Lục Ly ra, ánh mắt đầu tiên nhìn Nguyễn Nhuyễn liền dễ dàng làm cho người thích, ở chung không những không làm người khác cảm thấy chán ghét mà còn thích hơn.

Mẹ Lục thậm chí còn tốt với cô hơn Lục Tê.

Nhưng thần kỳ thay, Lục Tê cũng không cảm thấy tức giận, ngược lại thấy nên như vậy.

Sau khi ăn xong cơm tối, bởi vì Lục Ly lâu lắm không về nhà, mẹ Lục muốn hai người ở nhà nghỉ ngơi một đêm, Nguyễn Nhuyễn không đợi Lục Ly mở miệng, liền gật đầu đáp ứng.

Đối với cô mà nói, hiện giờ phải thật quý trọng tình thân ấm áp này.

Lục Ly nói tất cả đều nghe theo Nguyễn Nhuyễn.

“Vậy thì ở nhà một đêm đi.”

Hai mắt mẹ Lục sáng ngời, kinh hỉ không khép được miệng nói: “Được, mẹ đi dọn phòng cho các con.”

Lục Ly ừm một tiếng: “Nguyễn Nhuyễn sợ lạnh.”

Mẹ Lục cười cười: “Mẹ biết, yên tâm đi.”

“Vâng.”

Nguyễn Nhuyễn đi theo mẹ Lục lên lầu, đi tới phòng Lục Ly trải giường chiếu.

“Thật tốt.” Mẹ Lục nhìn Nguyễn Nhuyễn nói: “Trước kia bảo Lục Ly ở nhà nghỉ ngơi một đêm, thế nào cũng không chịu.”

Nguyễn Nhuyễn bật cười, cong cong môi nói: “Lục Ly sợ quấy rầy công việc của chú dì đấy ạ.”

Dẫu sao thân phận Lục Ly đặc thù, có rất nhiều lúc, Lục Ly đều không muốn người nhà mình bị lộ ra ngoài, sợ mang đến cho bọn họ những phiền toái không cần thiết.

Cho nên về nhà cũng ít đi, cũng rất ít ở lại nhà.

Đương nhiên, cũng có một nguyên nhân khác, đó là bởi vì công việc của Lục Ly quá bận rộn.

Mẹ Lục ừ một tiếng, từ ái nhìn Nguyễn Nhuyễn nói: “Không đâu, đứa nhỏ này tính cách trước kia đã như vậy, không thích thân cận với chú dì.”

Bà cười cười, nhìn Nguyễn Nhuyễn thân thiết nói: “Nhưng từ khi mang con về nhà, liền không giống như vậy nữa.”

Nguyễn Nhuyễn a một tiếng, cười hỏi: “Không giống ở đâu ạ?”

Mẹ Lục nói: “Tất cả đều không quá giống, dì trước kia còn luôn lo lắng thằng bé ở giới giải trí sẽ không tìm thấy bạn gái đấy.”

“Ai nói chứ, Lục Ly ưu tú như vậy, sao có thể không tìm thấy đâu.”

Mẹ Lục cười: “Không phải không tìm thấy, mà là thằng bé không muốn tìm.”

Lục Ly có chút bệnh sạch sẽ với cảm tình, mà giới giải trí như một thùng nhuộm lớn*, cái này mọi người đều vô cùng rõ ràng.

*Thùng nhuộm lớn: Rất dễ bị lây nhiễm những điều tốt xấu, nhất là những điều xấu.

Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn trong nháy mắt hiểu rõ.

“Cũng đúng.”

Mẹ Lục ừ một tiếng: “Nói thật, ban đầu thằng bé nói tìm bạn gái, dì cùng cha nó không dám tin đâu.” Mẹ Lục nhớ lại chuyện lúc ấy: “Vẫn là sau khi hỏi Lục Tê, chú dì mới từ từ tin, thằng bé thật sự tìm một bạn gái đấy.”

Nguyễn Nhuyễn bật cười, cong cong môi nói: “Ừm, ban đầu cháu cũng không dám tin đâu.”

Bất tri bất giác, mộng tưởng trở thành sự thật.

Nguyễn Nhuyễn gần đây cũng thấy không ít võng hữu đánh giá mình là người thành công nhất trêи còn đường theo đuổi thần tượng.

Theo đuổi theo đuổi, liền thành bạn gái thần tượng, quả thật là người thắng cuộc.

Nguyễn Nhuyễn rất đồng ý với lời khen này.

Cô thật sự cảm thấy mình hạnh phúc, mà đúng thật là người chiến thắng trong cuộc sống này.

Có Lục Ly, còn có cả gia đình Lục Ly quan tâm mình, đối xử tốt với mình, nghĩ đến, tất cả trước kia, đều đáng giá.

Ở trong phòng trò chuyện với mẹ Lục một hồi, cho đến khi mẹ Lục đi ra ngoài, Lục Ly tiến vào, Nguyễn Nhuyễn còn ngồi bẹp xuống đất.

Lục Ly nhìn, “Không lạnh sao?”

Nguyễn Nhuyễn ừ một tiếng, mi mắt cong cong quay đầu lại nhìn anh: “Em đang xem cái này.”

Lục Ly hơi giật mình, cúi đầu cười: “Đều là chuyện rất lâu rồi.”

Nguyễn Nhuyễn cười nói: “Ánh mắt đầu tiên em đã thích anh rồi đấy, thật đúng là không biết anh toàn năng như vậy, sao cái gì cũng biết vậy chứ.”

“Cũng không phải cái gì đều biết.”

Nguyễn Nhuyễn ngước mắt nhìn anh nói: “Muốn nghe anh hát.”

Từ sau khi Lục Ly đổi nghề liền hiếm khi hát trước mặt mọi người.

Chuyên chú với diễn xuất, ngay cả buổi biểu diễn cũng không mở.

Nguyễn Nhuyễn chờ chờ, sau khi tiết kiệm đủ tiền, Lục Ly đã không tổ chức buổi biểu diễn, điều này là một tiếc nuối nho nhỏ đối với cô.

“Muốn nghe bài gì?”

“Không biết, anh tùy ý hát đi?”

Lục Ly cười nhẹ ra tiếng, vỗ vỗ đầu cô: “Anh đi lấy đàn ghi-ta, hát cho em.”

“Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.