Nam Thần Và Mèo Của Anh Ấy

Chương 15: Nhiệm vụ thứ chín (1)



Nguyễn Nhuyễn không chỉ hôn Lục Ly, mà còn ɭϊếʍ.

Cho đến khi cô bị phạt đứng, đối mặt với vách tường, vẫn còn dư vị vừa mới cảm thụ kia.

Hai người im lặng nhìn nhau, Nguyễn Nhuyễn sốt ruột, muốn né tránh.

Chân giẫm trêи người Lục Ly, vừa vặn móng vuốt giẫm lên cánh tay cùng bả vai, Lục Ly động một cái, cả người Nguyễn Nhuyễn liền ngã xuống người Lục Ly.

Cô meo meo kêu, nhưng Lục Ly lại hoàn toàn không phản ứng lại. truyện đam mỹ

Chỉ nắm đuôi của Nguyễn Nhuyễn, ném xuống dưới giường.

Anh ngồi bên cạnh mép giường, hai tay nắm vào nhau, cúi đầu nhìn mèo con, trêи mặt, còn dính nước miếng của mèo con.

Ở trong đêm tối, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào căn phòng, nước miếng trêи mặt, rất rõ ràng.

Đặc biệt Nguyễn Nhuyễn bây giờ là mèo, ở trong đêm nhìn đồ vật rất rõ, đôi mắt sáng ngời.

Cô ngửa đầu vô cùng đáng thương nhìn Lục Ly, đối mặt với Lục Ly.

Lục Ly nhìn chằm chằm cô hồi lâu, cuối cùng cái gì cũng không nói, chỉ xuống giường phạt cô đứng tường, Nguyễn Nhuyễn vừa động, đôi mắt sắc bén của Lục Ly liền nhìn lại đây.

Chớp mắt, cô ngoan ngoãn cũng không dám nhúc nhích.

Chỉ có thể nghe chủ nhân trừng phạt mình, ngoan ngoãn phạt đứng.

Cô đối mặt với vách tường tự hỏi cảm xúc trêи mặt của Lục Ly vừa nãy, rốt cuộc là thẹn thùng hay là phẫn nộ.

Nguyễn Nhuyễn bày tỏ, chính mình là một con mèo thế nhưng lại không hiểu tâm tư nhỏ của nam thần, thật là có chút bi ai.

” Hoàn thành nhiệm vụ, chúc mừng cô được năm điểm.”

Nguyễn Nhuyễn hữu khí vô lực trả lời: “Ồ.”

Hệ thống: “Hoàn thành nhiệm vụ sao cô lại không vui?”

Nguyễn Nhuyễn yên lặng ở dưới đáy trợn mắt: “Chẳng lẽ mi không thấy ta đang bị Lục Ly phạt đứng sao, anh ấy khẳng định là chán ghét ta đúng không, ta sợ ngày mai Lục Ly liền đem ta ném ra khỏi nhà, không muốn nuôi ta.”

Hệ thống cạn lời, nhác nhở nói: “Chắc sẽ không phải.”

“Cái gì không phải.”

“Lục Ly chắc là không phải giận cô.”

Mắt Nguyễn Nhuyễn sáng lên, kinh hỉ* hỏi: “Nhưng bởi vì sao lại phạt đứng ta chứ?”

*kinh ngạc + vui mừng.

Hệ thống nghẹn nghẹn, cố ý tìm một lý do: “Có lẽ là bởi vì thẹn quá thành giận, giống như cô buổi chiều vậy.”

Nguyễn Nhuyễn: “… Thật hay giả?”

” Giả.”

“Mọe nó, mi biến mất đi, ta không cần mi xuất hiện an ủi.”

Hệ thống chậc một tiếng: “Đừng nghĩ nhiều, nhiều nhất thì xem vận mệnh ngày mai của cô như thế nào, dù sao tôi cảm thấy Lục Ly không đến mức tức giận như vậy.”

Nguyễn Nhuyễn ủ rũ cụp đuôi đáp lời, cô cảm thấy rất ủy khuất, bởi vì cô cho rằng, Lục Ly giận mình.

*

Mà Lục Ly bên này, mãi đến khi nằm trêи giường một lúc, anh mới duỗi tay chạm bên má vừa bị Nguyễn Nhuyễn hôn.

Lúc mèo chạm lên mặt một khắc kia, càng ngày càng tới gần, trong nháy mắt Lục Ly cảm giác tim mình đập nhanh nửa nhịp.

Anh không biết đó rốt cuộc là cảm giác gì, vì sao mèo con tới gần mà cảm thấy tim đập nhanh, thậm chí còn có một ít phản ứng khác.

Nhưng Lục Ly cũng hiểu được, đây cũng không phải là một hiện tượng tốt.

Anh đối với con mèo mình nuôi này, hình như quá nuông chiều.

Duỗi tay nhẹ nhàng chạm lên má, nước miếng không biết khi nào đã lau sạch sẽ, mà hiện tại, chỉ có độ ấm còn lưu lại.

Làm anh nhịn không được suy nghĩ liên tục.

Ngước mắt nhìn mèo ngoan ngoãn đứng ở vách tường, Lục Ly cũng không biết chính mình sao lại ấu trĩ như vậy, sao lại phạt đứng nó.

Có lẽ nói không chừng mèo con chỉ cảm thấy thú vị, mới hôn mình.

Lắc lắc đầu, Lục Ly mím môi nhìn trần nhà, không ngừng suy nghĩ.

Cho đến sau nửa đêm, Lục Ly cũng trằn trọc trở mình ngủ.

Bóng đêm càng thêm dày đặc, ngoài cửa sổ thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng kêu của những con vật khác, Nguyễn Nhuyễn bị phạt đứng, chẳng biết khi nào trực tiếp nằm trêи sàn nhà ngủ.

*

Nắng ban mai yếu ớt.

Vào buổi sáng ánh mắt trời chiếu vào trong phòng, bên trong một người một mèo không có động tĩnh gì.

Trừ Lục Ly trở mình, đưa lưng về phía mặt trời bên ngoài, cơ thể Nguyễn Nhuyễn gần như không hoạt động.

Tối hôm qua ngủ quá muộn, cho nên một người một mèo đều mệt không chịu được.

Lúc Trần Bân mang theo trợ lý của Lục Ly đến, Lục Ly còn chưa rời giường.

Anh ta hồ nghi mở cửa tiến vào, trong nhà một mảnh an tĩnh.

Trần Minh Vĩ có chút kinh ngạc nhìn Trần Bân: “Bân ca, Lục Ly ca còn chưa rời giường sao?”

Trần Bân nhìn một vòng, nghĩ nghĩ nói: “Chắc vậy.”

Anh ta duỗi tay chỉ chỉ nói: “Trước đem bữa sáng đặt trêи bàn, dọn dẹp một chút, tôi đi lên lầu gọi Lục Ly.”

“Vâng.”

Trần Minh Vũ là bà con xa của Trần Bân, lúc trước tốt nghiệp xong tìm công việc, nhưng bởi vì tính cách có chút yếu đuối, bị người bắt nạt, sau đó lại đúng lúc Lục Ly yêu cầu tìm trợ lý mới, Trần Bân liền đề cử cho Lục Ly.

Rồi sau đó, Trần Minh Vũ liền thông qua phỏng vấn, trở thành trợ lý của Lục Ly, đến bây giờ, đã được ba năm.

Công việc trợ lý, cậu ta làm càng ngày càng thuần thục.

Cũng may Lục Ly đối với yêu cầu trợ lý cũng không cao, cho nên khi ở chung, cũng rất hòa hợp.

Trần Minh Vũ trù nghệ không tồi, sau khi hai người ở bên ngoài mua bữa sáng, Trần Minh Vũ còn ở trong phòng bếp nấu một ít cháo, lúc không có Trần Bân, đều là Trần Minh Vũ phụ trách ẩm thực của Lục Ly, cho nên cũng rõ anh thích gì.

“Đúng rồi.” Trần Bân quay đầu lại nhìn về phía cậu ta, nhắc nhở: “Lục Ly bây giờ nuôi một con mèo, cậu nhân tiện chuẩn bị một chút đồ mèo thích ăn.”

Anh ta dừng một chút, nói thẳng: “Mèo của Lục Ly, thích ăn thịt.”

Mấy ngày trước trong nhà Trần Minh Vũ có chuyện, xin phép về, lúc này nghe nuôi mèo, biểu tình vô cùng kinh ngạc, cậu ta nuốt nuốt nước miếng, hỏi: “Nuôi mèo?”

Trần bân gật đầu: “Đúng vậy, cậu tự xem mà làm đi, có thể lên Baidu tìm xem mèo thích ăn gì.”

“Được.” Trần Minh Vũ cao hứng đồng ý, cậu ta cũng rất thích mèo, chẳng qua bởi vì công việc, vẫn luôn không có cơ hội nuôi mèo.

Trần Bân lên lầu gọi Lục Ly rời giường, mới vừa đẩy cửa đi vào, Nguyễn Nhuyễn liền tỉnh lại, lúc quay đầu nhìn về phía Trần Bân, Nguyễn Nhuyễn yếu ớt kêu một tiếng.

“Meo.”

Trần Bân nhìn về phía cô, nhướng mày: “Mày sao lại ở chỗ này?”

Anh ta cũng không biết, Lục Ly cùng mèo ngủ một phòng.

Mới vừa kêu, Lục Ly liền tỉnh lại, giật giật mí mắt, yên lặng mấy giây sau, Lục Ly mới mở hai mắt, nhìn về phía người tới.

Có chút kinh ngạc: “Sao anh lại tới đây?”

Trần Bân nghẹn nghẹn, bất đắc dĩ nói: “Gọi cậu rời giường, hôm nay phải đi lễ trao giải, bây giờ đi thử lễ phục, chút nữa còn cùng cố đạo nói chuyện phim điện ảnh, cậu quên sao?”

Công việc cả ngày của Lục Ly, sắp xếp đầy đủ.

“Không.” Lục Ly đáp, chẳng qua là tối hôm qua bị mèo làm cho tâm phiền ý loạn, nhất thời không nhớ tới.

Anh nhìn Trần Bân nói: “Trước ôm mèo ra ngoài, tôi lập tức xuống.”

“Được.” Trần Bân đi tới Nguyễn Nhuyễn, khom người bế Nguyễn Nhuyễn lên đi ra ngoài cửa, nhưng Nguyễn Nhuyễn không biết vì sao, dùng sức quay đầu lại nhìn Lục Ly, vẫn luôn kêu.

“Meo.”

Nhìn đến Lục Ly khẽ nhíu màu, cô tiếp tục kêu: “Meo.”

Cô một chút cũng không muốn rời đi Lục Ly, tuy rằng tối hôm qua bị phạt đứng, nhưng Nguyễn Nhuyễn vẫn thích Lục Ly.

Lục Ly nhìn cô hồi lâu, mới đứng dậy đi về phía Trần Bân, vươn tay vuốt ve đầu nó, sờ lông trêи đầu, cảm thụ độ ấm của cô trong lòng bàn tay, Lục Ly khẽ cười một tiếng, thấp giọng trấn an nói: “Ngoan, ta lập tức xuống.”

Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn không giãy giụa nữa.

Chỉ vươn đầu, ở trong lòng bàn tay Lục Ly cọ cọ, nhỏ giọng ‘ Meo ‘.

Dáng vẻ hiện tại này của cô, đặc biệt làm người mềm nhũn, ngoan ngoãn quá mức làm lòng người động.

Cho dù là Lục Ly, cũng không thể may mắn tránh khỏi.

*

Nguyễn Nhuyễn ngồi trêи mặt đất, ăn bữa sáng mỹ vị.

Cô quay đầu nhìn ba người trêи bàn cơm, vẻ mặt thỏa mãn.

Bữa sáng hôm nay, là bữa ăn ngon nhất từ khi cô biến thành mèo.

Thật sự, vị giác thỏa mãn.

Cô quyết định, cô phải thích người con trai biết làm bữa sáng cho mình.

“Cô thật hoa tâm mà.”

Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn: “Mi sao lại ra rồi.”

Hệ thống chậc chậc, ngữ khí ghét bỏ nói: “Chẳng lẽ, tôi còn không thể ra?”

Nguyễn Nhuyễn không nói, liếc mắt: “Có thể có thể có thể, có phải có nhiệm vụ mới, mi nói mau đi, ta lập tức hoàn thành.”

Cô đối với việc làm nhiệm vụ, hứng thú bừng bừng.

Ngoài tích điểm biến lại thành người, nhiệm vụ còn có thể trở thành trợ công cường đại, để cho cô chiếm tiện nghi của Lục Ly.

Ai mà không muốn cùng nam thần của mình gần gũi nhiều một chút đâu.

“Cô không phải vừa nói cô thích người làm bữa sáng cho cô sao?”

Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn, lời lẽ chính đáng giải thích: “Cái này mi không hiểu đâu, người kia làm bữa sáng tuy ngon, nhưng bữa sáng là tài liệu, là cho Lục Ly không phải sao? Cho nên xét đến cùng ta thích vẫn là Lục Ly.”

Hệ thống: “……”

Đối với cô da mặt dày, hệ thống quả thực không còn lời gì để nói.

“Hiện tại không có tân nhiệm vụ.”

“A, vậy mi xuất hiện làm gì.”

Hệ thống: “Không có nhiệm vụ, tôi cũng có thể xuất hiện không phải sao?”

Nguyễn Nhuyễn: “……Ồ.”

Hệ thống hừ lạnh một tiếng: “ Được rồi, là có nhiệm vụ mới, chỉ là nhiệm vụ này tương đối kỳ quái.”

Nguyễn Nhuyễn tò mò: “Kỳ quái như thế nào?”

“Để cho Lục Ly ôm cô đi thảm đỏ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.