Nam Thần Và Mèo Của Anh Ấy

Chương 22: Nhiệm vụ thứ mười hai (1)



“Không cần.” Nguyễn Nhuyễn ngay cả suy nghĩ cũng không có, trực tiếp cự tuyệt đề nghị của hệ thống.

Cô bám hệ thống nói: “Mii nói là nhiệm vụ phụ, cũng đồng nghĩa với việc ta có thể cự tuyệt chứ?”

Hệ thống nghẹn nghẹn, còn chưa kịp phản bác, Nguyễn Nhuyễn tiếp tục nói: “Đừng tưởng rằng ta không biết, nhiệm vụ này ta có thể không làm.”

Hệ thống: “…” Lúc trước sao không phát hiện, Nguyễn Nhuyễn cũng thông minh như vậy?

Nó trầm mặc hồi lâu, ừ hử một tiếng: “Chính cô cảm thấy thế nào?”

“Có thể không cần làm, cũng không phải nhiệm vụ chính.”

“Vậy nhiệm vụ này lại có mười điểm thì sao?”

Ánh mắt Nguyễn Nhuyễn sáng lên, đề cao âm lượng: “Thật sự?”

Hệ thống”… Giả đấy.”

Nhiệm vụ đơn giản như vậy, sao có thể có mười điểm, nó bất quá chỉ là thuận miệng nhắc tới thôi.

Dưới đáy lòng Nguyễn Nhuyễn mắt trợn trắng, lẩm bẩm: “Ta biết mi sẽ không tốt bụng như vậy mà, cho nên ta không nhận nhiệm vụ này.”

“Vì sao không nhận, tuy rằng không có mười điểm, nhưng tốt xấu cũng vẫn có một chút xíu điểm.”

Nguyễn Nhuyễn hừ cười: “Đây là nhiệm vụ ta làm, vì sao phải cho fans nhìn thấy thân thể Lục Ly?”

Cô cũng không phải là đồ đầu đất, huống chi, Nguyễn Nhuyễn không nói, ɖu͙ƈ vọng chiếm hữu của cô rất mạnh, mới nãy cũng không có thấy rõ vị trí xé rách lớn bao nhiêu, sao có thể cho các fans khác nhìn đến.

Cái này có lẽ là phúc lợi chỉ thuộc về mình, mà không phải phúc lợi của mọi người.

Mọi người có thể thưởng thức thịnh thế mỹ nhan của Lục Ly cũng đủ rồi, tuyệt đối không thể nhìn thấy thứ khác.

Hệ thống a một tiếng, cười nói: “Qủy hẹp hỏi.”

“Hẹp hòi thì làm sao.” Nguyễn Nhuyễn không chút nào xấu hổ thừa nhận.

Hệ thống: “…” Bị tức đến hộc máu: “Chính cô tùy ý đi, dù sao nhiệm vụ này xem như hoàn thành, có mười điểm.”

“À, ta bây giờ tổng cộng bao nhiêu điểm?”

Hệ thống trầm mặc một hồi, sâu xa nói: “Bốn mươi hai điểm.”

Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn a một tiếng: “Mới từng ấy điểm sao.”

Hệ thống không nói, giọng chua chát: “Cô nên thỏa mãn, mới bao lâu, tôi đã cho cô mấy nhiệm vụ mười điểm rồi.”

Nguyễn Nhuyễn liếc mắt, lời lẽ chính đáng sử đúng nó: “Chỉ có hai cái, cảm ơn.”

Hệ thống: “…… Hai cái cũng là mấy cái.”

Nguyễn Nhuyễn cạn lời: “Mi mau biến mất đi, khi nào có nhiệm vụ mới hãy xuất hiện, thế nào?”

” Được, gặp lại.”

Nguyễn Nhuyễn: “…”

Sau khi hệ thống biến mất, Lục Ly còn tiếp tục phát trực tiếp, fans còn sôi nổi năn nỉ ỉ ôi muốn nhìn phía sau Lục Ly, có phải áo thật sự bị Nguyễn Nhuyễn cắn rách hay không.

“Nam thần cầu xin anh lấy đàn ghi-ta ra được chứ?”

“Mèo của nam thần thật sự cắn quần áo anh sao?”

Phía dưới có fans hâm mộ trả lời: “Đương nhiên, nam thần mặc áo sơ mi trắng, trong miệng mèo cũng là vải màu trắng, đây nhất định chạy không thoát.”

“Mèo con nghịch ngợm như vậy, nam thần chuẩn bị phạt nó như thế nào?”

“A a a a a, cầu nam thần cho chúng ta xem… Cơ bụng có khỏe không?”



Nguyễn Nhuyễn nhìn màn hình, hơi híp mắt.

Dưới đáy lòng hừ lạnh, còn muốn nhìn cơ bụng, chính cô còn chưa được nhìn.

Trần Bân nháy nháy mắt với Lục Ly, cũng không thể để cho fans vẫn luôn nháo như vậy được.

Lục Ly ho nhẹ một tiếng, ôm mèo để một bên sofa, Nguyễn Nhuyễn vừa định vươn chân ra trốn đi Lục Ly, bị Lục Ly dùng ánh mắt trấn áp, ngồi tại chỗ không nhúc nhích.

Cô trầm mặc một hồi, suy nghĩ ánh mắt của Lục Ly mới vừa nhìn mình, có chút ý cảnh cáo.

Chỉ có thể ngoan ngoãn mà an tĩnh ngồi ở bên cạnh Lục Ly, nhìn Lục Ly cùng những fans hâm một nói chuyện.



Lục Ly nhìn còn đang fans không ngừng spam, cong cong môi, trêи mặt hàm chứa một nụ cười nhẹ: “Xin lỗi, là mèo con có chút nghịch ngợm.”

Lúc nói lời này, ai cũng có thể nghe ra trong lời nói của anh mang theo mùi vị cưng chiều.

Lục Ly nhìn fans spam, cười trả lời: “Làm sao trừng phạt mèo sao.” Anh dừng một chút, ghé mắt nhìn chằm chằm Nguyễn Nhuyễn nói: “Mèo không thể trừng phạt.”

” Tại sao??”

Lục Ly cười khẽ: “Mèo của tôi tương đối bướng bỉnh, tôi mà nổi giận với nó, đoán chừng nó cũng muốn lên cơn.”

Fans nghe, nhịn không được ngao ngao kêu to.

“Nam thần anh không cần quá cưng chiều mèo.”

“Đúng rồi, nam thần mèo con của anh tên gọi là gì.”

Lục Ly cười nói, duỗi tay xoa xoa đầu Nguyễn Nhuyễn, lông Nguyễn Nhuyễn xù xù, rất thoải mái.

Anh thấp giọng nói: “Kêu Nhuyễn Nhuyễn.”

“Tên cũng nhuyễn manh như vậy, rất thích hợp với mèo con.”

“Muốn làm mèo của nam thần được không?”

“A a a a, không được, ta sắp hít thở không thông. Nam thần thật sự là quá cưng chiều.”

*

Cả một đêm, hơn bốn mươi phút phát sóng trực tiếp, gần như fans đều không ngừng spam.

Cho đến khi sắp kết thúc còn vài phút, fans còn lưu luyến không rời, cảm thấy thời gian trôi quá nhanh.

Nhưng theo với tính cách của Lục Ly, thời gian không có khả năng kéo dài.

Cho nên đến giờ liền kết thúc, Lục Ly đêm nay phát sóng trực tiếp, cũng thuận lợi xông lên bảng hot search, cơ hồ mấy ngàn vạn fans xem trực tiếp, đều ở dưới nghị luận sôi nổi, về Lục Ly, về mèo Lục Ly.

Nhưng cái này, Lục Ly không có tâm tư đi xem.

Sau khi tắt phát trực tiếp, Trần Bân yên lặng thu thập đồ dùng, mà sắc mặt Lục Ly, cũng trong nháy mắt trầm xuống, nhìm chằm chằm Nguyễn Nhuyễn hồi lâu, mới đem đàn ghi-ta lấy ra, đứng lên.

Anh vừa đứng lên, Nguyễn Nhuyễn liền bị nước miếng của mình làm cho sặc.

Trợn tròn tròng mắt nhìn quần áo Lục Ly, tại sao… Nơi mình cắn rách, lại lớn như vậy?

Cô loáng thoáng có thể nhìn thấy cơ bụng của Lục Ly.

Nuốt nuốt nước miếng, Nguyễn Nhuyễn nhìn chằm chằm vào vị trí như ẩn như hiện kia, yên lặng nhìn chằm chằm, đôi mắt như hai hạt châu cũng không hề chuyển động mà nhìn thẳng.

Lục Ly nhìn chằm chằm vào mèo của mình, lại lần nữa cúi đầu nhìn quần áo trêи người.

Sắc mặt càng khó coi.

Nguyễn Nhuyễn lúc này mới phát hiện, Lục Ly hình như tức giận.

Cô nhìn Lục Ly cúi đầu khom lưng không ngừng tới gần chính mình, không tự giác lui về sau… Yên lặng cẩn thận giẫm lên sofa, cho đến khi tựa lưng vào sofa, cô mới không còn đường lui ngẩng đầu nhìn Lục Ly.

“Meo.”

Cô nho nhỏ kêu một tiếng, muốn làm cho Lục Ly không tức giận.

Lục Ly nhìn chằm chằm cô hồi lâu, duỗi tay nắm cái đuôi Nguyễn Nhuyễn trực tiếp nhẹ nhàng đánh một cái.

Nguyễn Nhuyễn: “……”

Cô trợn tròn mắt nhìn về phía Lục Ly, nếu như mặt cô có thể nhìn ra màu sắc, như vậy nhất định là ửng đỏ.

Cô lớn như vậy, cho tới bây giờ vẫn chưa bị ai đánh cái ʍôиɠ, hiện tại thân là một con mèo, thế nhưng bị nam thần của chính mình đánh ʍôиɠ???

Đây rốt cuộc là việc gì.

Nguyễn Nhuyễn cảm thấy xấu hổ đến không chịu được, đánh ʍôиɠ gì đó… Thật sự quá mức làm người cảm thấy thẹn thùng.

Cô tiếp tục kêu.

“Meo.”

Lục Ly khẽ hừ một tiếng, liếc cô một cái nói: “Lần sau còn nghịch ngợm không?”

“Meo.” Cô tỏ vẻ, nếu không phải nhiệm vụ yêu cầu, nhất định không nghịch ngợm.

Lục Ly thấy cô hoàn toàn không có nửa điểm ăn năn, lại lần nữa duỗi tay nhẹ nhàng vỗ ʍôиɠ cô.

Nguyễn Nhuyễn: “……”

Liên tiếp vài cái, Nguyễn Nhuyễn im lặng.

Cô ngửa đầu nhìn Lục Ly, đang suy nghĩ, hay là Lục Ly đánh ʍôиɠ mình đến nghiện rồi?!

“Qua bên kia phạt đứng, nghĩ lại việc chính mình vừa làm.”

Nguyễn Nhuyễn: “……”

Cho nên đánh ʍôиɠ còn chưa đủ, còn muốn phạt đứng mình?

Diện bích tư quá*?

*diện bích tư quá 面壁思過 quay mặt vào tường suy nghĩ lỗi lầm.

Nguyễn Nhuyễn bất động, không muốn đi diện bích tư quá, vẫn luôn ngồi trêи sofa, cũng không nhìn Lục Ly.

Cô trừng Lục Ly, một đôi mắt sáng ngời, bên trong mang theo chút liều lĩnh.

Lục Ly nhìn, nhướng mày, kinh ngạc nói: “Còn cáu kỉnh với ta?”

Nguyễn Nhuyễn bẹp bẹp miệng, rõ ràng Lục Ly vừa mới nói với fans sẽ không trừng phạt chính mình, chỉ chớp mắt, liền đổi sắc mặt.

Cô tỏ vẻ rất tức giận.

Hừ.

Lục Ly nhìn, bị tức làm cho cười lên.

Vừa lúc Trần Bân ở một bên cũng thu dọn xong, hắn duỗi tay vỗ bả vai Lục Ly nói: “Trước đi lên tắm rửa thay quần áo đi, Nhuyễn Nhuyễn tôi trông coi thay cậu.”

Lục Ly nhẹ ừ một tiếng, mím môi nói: “Đừng khoan dung với nó quá, để cho nó đi đứng tường, thật tốt tỉnh lại một chút.”

Nghe vậy, Trần Bân bật cười nói: “Cậu không thể xem mèo thành người mà đối xử được, mèo con cũng không phải cố ý.”

Lục Ly hừ cười một tiếng, rũ mắt cúi đầu nhìn Nguyễn Nhuyễn nói: “Tôi đoán chừng là cố ý.”

Nguyễn Nhuyễn: “…” Cô thật là có khổ mà không nói nên lời mà T.T

Lục Ly nhìn chằm chằm cô hai giây, mới xoay người đi lên phòng.

Biến mất trước mắt bọn họ, Trần Bân liền cau mày nhìn về phía sofa, ngữ khí thống khổ nói: “Áo sơ mi được đặc biệt cắt may, độc nhất vô nhị, một chiếc mấy chục ngàn, liền như vậy bị mày xé rách.”

Trần Bân hận sắt không thành thép nhìn Nguyễn Nhuyễn, bất đắc dĩ nói: ” Mày nói xem, mày kéo kéo tóc Lục Ly cũng được, tại sao phải xé rách cái áo sơ mi này?”

Nguyễn Nhuyễn: “……”

Trần Bân còn tiếp tục khóc lóc kể lể: “Ta lại phải làm cho Lục Ly cái mới, mày có biết ta một chút cũng không muốn xuất ngoại không hả.”

Cô thật ra, cũng không phải là cố ý đâu.

Trần Bân ôm Nguyễn Nhuyễn, đem cô từ trêи sofa đặt xuống mặt đất, thấp giọng dặn dò: “Về sau muốn cắn đồ vật, ngàn vạn lần đùng cắn quần áo Lục Ly, mày có thể tới cắn ta đây, hoặc là kêu ta một tiếng, ta liền mua chín mươi chín bộ quần áo khác cho mày tùy tiện cắn, thế nào?”

Nguyễn Nhuyễn: “…” Người đại diện của Lục Ly, vẫn luôn chọc cười như vậy sao.

Cô yên lặng nghe Trần Bân nói, cho đến khi Lục Ly tắm rửa xong xuống lầu, Trần Bân liền rời đi, Nguyễn Nhuyễn tiếp tục bị Lục Ly phạt đứng.

Nguyễn Nhuyễn ủy khuất mong đợi nhìn Lục Ly, muốn về phòng ngủ.

Lục Ly chỉ vào một bên vách tường nói: “Qua bên kia đứng.”

Nguyễn Nhuyễn bất động.

Lục Ly nhướng mày, cũng không nói chuyện nữa, trực tiếp nắm cái đuôi Nguyễn Nhuyễn tới vách tường phạt.

“Không ngoan ngoãn nghe lời, buổi sáng ngày mai liền không có bánh quy cùng sữa bò.”

Nguyễn Nhuyễn vừa mới chuẩn bị động, nghe được câu này, trong nháy mắt ngoan ngoãn đứng lên.

Cô nghĩ nghĩ, diện bích tư qua, cũng không quá khó khăn như vậy.

Ngoan ngoãn đứng về phía vách tường, nghe động tĩnh sau lưng.

Lục Ly nhìn cô mấy giây, xoay người lên lầu ngủ.

Nguyễn Nhuyễn còn lưu tại phòng khách, thẳng đến 12 giờ sau, Lục Ly cũng không xuống dưới gọi cô.

Cô đoán chừng, là thật sự tức giận.

Nguyễn Nhuyễn ở dưới đáy lòng khẽ hừ một tiếng, người gì chứ, không phải chỉ cắn rách một chiếc áo sao, có cần phải tức giận như vậy sao.

Nguyễn Nhuyễn không biết là, lúc cô đối mặt với vách tường, Lục Ly hai tay đút túi đứng ở khúc quanh cầu thang nhìn cô chằm chằm.

Cho đến nhìn Nguyễn Nhuyễn đứng không vững, đi tới ổ mèo, nằm xuống ngủ, Lục Ly mới thu mắt, nhẹ nhàng nhéo nhéo lỗ tai Nguyễn Nhuyễn, giọng cưng chiều nói: “Thật là một tiểu nghịch ngợm.”

Nghịch ngợm đến mức cũng không sợ hãi mình.

Lục Ly nhìn thật lâu, mới xoay người trở về phòng ngủ.

……

Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Nhuyễn bị hệ thống đánh thức.

“Chuyện gì?”

Hệ thống sâu xa nói: “Nhiệm vụ tới.”

“Nói.” Nguyễn Nhuyễn cả giận nói, tối hôm qua bị Lục Ly trừng phạt như vậy, cô tỏ vẻ rất tức giận, hôm nay muốn cả ngày không thèm quan tâm đến Lục Ly.

Hệ thống trầm mặc, trong tiếng mang theo một chút ý cười nói: “Giống như hoàng tử hôn mỹ nhân ngủ trong rừng, hôn tỉnh Lục Ly.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.