Nguyễn Nhuyễn vẫn còn đang lúc ngơ ngác, không phản ứng kịp.
Hệ thống tiếp tục bổ sung một câu: “Phải ngủ chung một giường ở trong chăn, cô không thể ngủ ở bên ngoài chăn.”
Nguyễn Nhuyễn: “…”
Từ từ tiêu hóa lời nói của hệ thống, Nguyễn Nhuyễn nhẹ giọng nói: “Mi thật sự không sợ ta đánh mi?”
Hệ thống có nề nếp trả lời: “Cô không thể đánh tới tôi.”
Nguyễn Nhuyễn: “Mi... Ta có câu nói không biết có nên nói hay không.”
“Không nên nói thì đừng nói, dù sao nhiệm vụ ở đây, cô mau nhanh một chút hoàn thành, suy nghĩ một chút chuyện cô biến thành người, có phải cảm thấy động lực tràn đầy hay không?”
Nguyễn Nhuyễn muốn ói máu, cô cũng không cảm thấy có bao nhiêu động lực.
Cô chỉ cảm thấy nếu như bị Lục Ly biết, da của cô lại kéo căng.
Lục Ly tối nay có thể để cho mình trở về phòng ngủ đã là vô cùng may mắn, mình còn phải nửa đêm len lén bò lên giường, đi vén chăn lên ngủ chung với anh?
Chỉ nghĩ thôi, Nguyễn Nhuyễn cũng liền cảm giác cái ʍôиɠ của mình đau rát.
Lục Ly có bệnh sạch sẽ như vậy, nhất định sẽ không tiếp nhận mình ngủ chung với anh.
“Có thể ta... ” Lời còn chưa nói hết, hệ thống liền nói: “Tôi tin tưởng cô, cố gắng lên.”
Nguyễn Nhuyễn: “…”
Cuối cùng, thật sự bế tắc, chỉ có thể yên lặng đón nhận một nhiệm vụ mới đặc biệt như vậy.
Cô lén lén nhìn Lục Ly bên kia, Lục Ly vừa mới chuẩn bị vừa mới chuẩn bị buông xuống điện thoại di động ngủ, liền nhìn thấy tầm mắt của Nguyễn Nhuyễn.
Nhíu mày, Lục Ly nhẹ hỏi: “Còn có việc?”
Nguyễn Nhuyễn nhanh chóng lắc đầu, cô quyết định, tối nay không dám trèo lên giường Lục Ly.
Dù sao mới vừa phạm sai lầm, sáng ngày mai, làm nũng Lục Ly vui vẻ một chút, buổi tối lại đi bò lên giường, chắc cũng sẽ không bị trực tiếp bỏ lại giường.
Nguyễn Nhuyễn âm thầm ở trong lòng suy nghĩ, Lục Ly tắt ánh đèn bên trong phòng đi, liền an ổn ngủ.
Lục Ly cũng giống vậy, một người một mèo, ngọt ngào tiến vào mộng đẹp.
*
Ánh sáng nắng ban mai nhàn nhạt.
Sáng sớm từng luồng ánh sáng tà tà rơi vào, sau khi đi vào Nguyễn Nhuyễn liền tỉnh lại, ngước mắt nhìn về phía Lục Ly còn ở trêи giường ngủ, lâm vào trầm tư.
Hôm nay, phải làm thế nào lấy lòng Lục Ly mới được đây, có thể để cho mình leo lên nói đó của anh, ngủ chung với anh.
Nhìn Lục Ly hồi lâu, thẳng cho đến khi hai mắt đều mệt mỏi, Nguyễn Nhuyễn mới đứng dậy đi ra bên ngoài.
Nguyễn Nhuyễn tiếp nhận đi xuống lầu, vừa lúc phòng khách bị ánh mặt trời chiếu vào, lại lần nữa bò đi xuống, phơi nắng.
Hôm nay Lục Ly có công việc muốn đi ra ngoài, cho nên sớm liền đi, là tuyên truyền một sản phẩm, phải đi tới sân ga.
Mà Nguyễn Nhuyễn, cũng không chút ngoại lệ đi theo.
Từ sau khi Lục Ly nuôi mèo, bất kể đi nơi nào đều sẽ mang theo Nguyễn Nhuyễn.
Nguyễn Nhuyễn cũng chỉ có ở bên cạnh Lục Ly, mới có thể cảm thấy an toàn.
Phong cảnh ngoài cửa thoáng lướt qua, rất là đẹp.
Trần Bân ở phía trước nói hành trình công tác hôm nay: “Sau khi tuyên truyền kết thúc, phải đi tới Cố đạo bên kia.”
“Ừ, cái này tôi biết.”
Trần Bân tiếp tục nói: “Buổi tối có một yến hội, tôi đã thay cậu đáp ứng rồi, là sinh nhật của một vị tiền bối.”
Trần Bân nói một cái tên, Lục Ly hơi gật đầu: “Tôi đã biết.”
Kia đúng thật là một vị tiền bối, là bạn của Cố đạo, cũng quen biết Lục Ly, nhưng không phải quá thân quen.
Nghĩ nghĩ, Trần Bân bổ sung một câu: “Người nọ khả năng sẽ làm giám chế của bộ phim điện ảnh mới lần này.”
“Ừ, đã chuẩn bị lễ vật chưa?”
“Mua một bộ tranh chữ.”
Lục Ly cười khẽ: “Vậy là tốt rồi.”
Lục Ly đối với rất nhiều chuyện đều không quá chú ý, đều là Trần Bân xử lý, cho nên ở một mặt nào đó, Lục Ly cùng Trần Bân hợp tác nhất định là một đôi người đại diện cùng nghệ sĩ ăn ý.
Trần Minh Vũ lúc này đang ngồi ở ghế phó, nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn nói: “Lục Ly ca, mèo của anh thật sự rất đáng yêu.”
Lục Ly nhìn Nguyễn Nhuyễn gật gật đầu: “Cũng không tệ lắm, nhưng rất bướng bỉnh.”
Nói đến cái này, Trần Bân liền nhịn không được cười: “Tối hôm qua bình hoa thế nào?”
“Tìm Cảnh Việt, đến lúc đó đi tìm hắn nhờ cậu ta hỗ trợ tìm người tu bổ một chút, nếu không được thì thôi vậy.”
Nguyễn Nhuyễn yên lặng nghe, rúc vào trong góc.
Vừa nói đến việc này, cô liền cảm thấy chột dạ vô cùng.
Lục Ly hiếm khi nhìn cô một cái, cong cong môi.
Một đường cười cười nói nói, không bao lâu sau liền đến nơi làm việc.
Chung quanh hai bên con đường đứng đầy người ái mộ, toàn bộ đều giơ cao bảng Lục Ly, tên viết rất lớn, Nguyễn Nhuyễn nhìn, hai mắt trừng thẳng.
Lục Ly bảo vệ Nguyễn Nhuyễn rất kỹ, ở dưới sự an bài của nhân viên làm việc tiến vào phía sau phòng làm việc.
Bắt đầu thay quần áo hóa trang, đây là một nhãn hiệu hoạt động ở sân ga, Lục Ly sở dĩ xuất hiện, là bởi vì anh là người phát ngôn của nhãn hiệu này, đây là một hoạt động tuyên truyền đồng hồ đeo tay.
Nguyễn Nhuyễn bị an bài cho Trần Minh Vũ chăm sóc, ngồi ở một bên nhìn chuyên viên thợ trang điểm hóa trang cho Lục Ly.
Sau khi trang điểm xong, Lục Ly liền cầm lấy quần áo đi vào thay, sau khi đi ra, nhân viên làm việc đưa tới một chiếc đồng hồ đeo tay cho anh.
Nhìn Lục Ly đeo đồng hồ, là một loại hưởng thụ.
Cổ tay của anh đẹp, đeo đồng hồ có vẻ đặc biệt tinh xảo, ưu nhã.
Cả người phát ra hương vị đàn ông thành thục, đều có chút bất đồng.
Lúc Lục Ly đeo đồng hồ, có thể không nhìn đồng hồ, đôi mắt anh thẳng tắp nhìn về phía nơi khác, có chút không để ý.
Rồi sau đó, không bao lâu, đồng hồ đeo tay liền mang xong.
Nguyễn Nhuyễn xem xong toàn bộ quá trình, chỉ muốn nói một câu, Lục Ly không hổ là nam thần của mình, mang đồng hồ đeo tay cũng mê người như vậy.
Làm thế nào mới phải đây.
Sau khi hoàn thành bài trí bên ngoài xong, Lục Ly nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn: “Ngoan ngoãn ở chỗ này, một giờ sau ta tới đó đón mày?”
“Meo.”
Nguyễn Nhuyễn đáp lời, cũng biết đây là hoạt động chính quy, Lục Ly luôn không có khả năng mang mình theo.
Lục Ly duỗi tay nhéo nhéo tai cô, cười nhẹ sau đó mới xoay người rời đi.
*
Tiếng thét chói tai của fans ở phía trước rát lớn, đều truyền tới lỗ tai của Nguyễn Nhuyễn.
Nguyễn Nhuyễn tò mò vươn đầu ra nhìn, nhưng cái gì cũng nhìn không thấy.
Trần Minh Vũ nhìn Nguyễn Nhuyễn, đột nhiên đề nghị nói: “Muốn đi xem Lục Ly ca không?”
Ánh mắt Nguyễn Nhuyễn sáng lên: “Meo.”
Đương nhiên muốn.
Trần Minh Vũ cười cười: “Vậy tao ôm mày đi lên phía trước xem?”
“Meo.”
Cứ như vậy, Trần Minh Vũ ôm Nguyễn Nhuyễn đi lên, ở vị trí thính phòng nhìn Lục Ly.
Lục Ly mặc tây trang giày da lên sân khấu, vừa xuất hiện, fans ở toàn trường hét còn chói tai hơn.
“Lục Ly Lục Ly.”
“A a a nam thần hôm nay thật đẹp trai.”
“Nam thần anh thật đẹp trai, nhìn chúng em bên này được không!”
“Lục Ly thật sự quá đẹp!”
……
Lục Ly cười cười, hướng fans ở bên dưới sân khấu chào hỏi.
“Chào mọi người.”
Người chủ trì ở một bên khẽ cười nói: “ Nhân khí của Lục Ly, trước sau như một vẫn cao như vậy, hôm nay hoạt động này của chúng ta…..”
Người chủ trì thao thao bất tuyệt nói, ngẫu nhiên còn hỏi vấn đề của Lục Ly.
Lục Ly đều cười trả lời.
Sau đó kế tiếp, đó là tuyên truyền đồng hồ.
Quay quảng cáo tuyên truyền đồng hồ, là Lục Ly lúc trước quay chụp xong, đây không phải là lần đầu tiên truyền bá, nhưng mỗi một lần truyền bá, lại đều có thể làm cho fans thét chói tai không thôi.
Bên trong người đàn ông kia, dáng dấp thật sự là quá đẹp trai.
“Đúng rồi, hiện trường có fans đề nghị, muốn nhìn dáng vẻ của anh lúc đeo đồng hồ, có thể không?”
Lục Ly gật đầu: “Đương nhiên không thành vấn đề.”
Anh vừa nói, ngay trước tất cả fans, khóe môi mỉm cười lấy đồng hồ trêи tay xuống, lần nữa đeo lên.
Cứ như vậy, không tốn một phút, toàn trường truyền tới tiếng thét chói tai của fans, liên tục không ngừng.
Ngay cả Nguyễn Nhuyễn nhìn, cũng cảm thấy Lục Ly đẹp trai muốn hôn mê, tại sao lại có người, chỉ là đeo đồng hồ thôi cũng đẹp như thế?
Tinh xảo như vậy?
Sau khi kết thúc hoạt động, fans còn chưa đã thèm muốn tiếp một lần nữa.
Nguyễn Nhuyễn ở dưới đáy lòng âm thầm bật cười, Lục Ly tuyệt đối sẽ không làm lại lần nữa.
Qủa nhiêu, không bao lâu Lục Ly liền hướng fans vẫy tay, chuẩn bị rời đi.
Trần Minh Vũ cũng ôm Nguyễn Nhuyễn, trước khi Lục Ly trở lại về phía sau phòng nghỉ bên trong hội trường.
Lục Ly nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn: “Vừa mới đi ra ngoài, hử?”
Nguyễn Nhuyễn: “…”
Lục Ly nhìn về phía Trần Minh Vũ một bên, Trần Minh Vũ gật đầu một cái: “Nhuyễn Nhuyễn muốn nhìn anh.”
Nghe vậy, Lục Ly khẽ cười một tiếng, vươn tay nhéo nhéo lỗ tai Nguyễn Nhuyễn nói: “Ta đi thay quần áo, chờ ta.”
“Meo.”
*
Vào buổi sáng ánh nắng tươi sáng, hoạt động kết thúc khoảng hơn mười giờ, bọn họ một hàng mấy người, lại lần nữa đi tới phòng làm việc Cố đạo.
Lục Ly tới nơi này, đã quen cửa quen nẻo, nhưng lần này, không giống lần trước, Nguyễn Nhuyễn bị Lục Ly trực tiếp ôm vào phòng làm việc Cố đạo.
Trần Bân cùng Trần Minh Vũ đều có công việc khác, chuẩn bị ở dạ tiệc trước lại tới đón Lục Ly.
Sau khi hai người đi, Lục Ly liền ôm Nguyễn Nhuyễn đi vào.
“Đến?”
Lục Ly cười một tiếng, nhướng mày nói: “Ngài không phải là đang đợi tôi sao?”
Cố đạo bị vạch trần, ngược lại không cảm thấy bao nhiêu lúng túng.
“Ngồi đi, đây là dựa theo yêu cầu của cậu tuyển ra mấy diễn viên cũng không tệ lắm, cậu nhìn xem, nếu cảm thấy còn có thể nói, tôi liền thông báo tới phỏng vấn.”
Nghe vậy, Lục Ly đặt Nguyễn Nhuyễn ở một bên, đưa tay nhận lấy tài liệu cá nhân của một ít diễn viên Cố đạo đưa tới.
Xem từng tờ từng tờ, sau khi xem xong, Lục Ly hơi cau lại chân mày: “Không có nữa?”
Cố đạo hơi nghẹn, có chút kinh ngạc nhìn mấy người bên trong: “Những người này cũng coi như là diễn viên có kỹ năng, cậu cũng không hài lòng?”
Lục Ly trầm ngâm một chút: “Không phải là không hài lòng, chỉ là cũng cảm giác không đúng lắm.”
Lục Ly cười khẽ, bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Không có gì, ngài trước tiên thông báo một chút tin thử sức, mấy người này đều có thể thử một chút, sau đó nói sau.”
Cố đạo cũng cảm thấy phương pháp này cũng được: “Ừ, vậy như thế đi.”
“Đúng rồi, Cố Y nói cậu muốn sửa đổi một chút kịch bản?”
“Có chút vấn đề.”
“Mèo hay là những thứ khác?”
Lục Ly dừng một chút, nói thẳng: “Về phương diện tình cảm.”
Nghe vậy, Cố đạo ngẫm nghĩ chốc lát nói: “Phương diện tình cảm, quả thật viết có chút thiếu sót, nhưng cũng khá tốt, cậu muốn đổi là phương diện tình cảm kia?”
“Hỗ động nhiều thêm một chút.”
“A?” Cố đạo làm sao cũng không nghĩ tới, Lục Ly là muốn đổi nữ nhân vật chính về phần tương tác.
Lục Ly cười khẽ, thấp giọng nói: “Ngài không có nghe lầm.”
Hai người ở trong phòng làm việc thảo luận, Nguyễn Nhuyễn ở một bên yên lặng nghe.
Không khỏi cảm thấy tiếc hận..
Không bao lâu sau, Cố Y liền đến.
Cố Y đưa vở kịch mới ra lò cho Lục Ly xem, sau khi xem, Lục Ly nói: “Mèo của cô cũng cần thay đổi một chút, nếu như là mèo biến dị, vậy chắc là rất thông minh.”
Cố Y gật đầu bày tỏ đồng ý: “Điểm này không sai, nhưng anh nói phương diện kia, tôi cảm thấy chúng ta bên quay bên sửa.”
“Đặc biệt là phương diện tương tác của chủ nhân cùng mèo, mèo của anh không thành vấn đề chứ?”
Lục Ly nhướng mày: “Không sao.”
Cố Y hơi trầm mặc, thấp giọng nói: “Mèo của anh ngày thường đều ngủ cùng anh?”
“Hả?” Lục Ly kinh ngạc nhìn về phía Cố Y: “Cái gì?”
Nguyễn Nhuyễn ở một bên yên lặng nghe.
Cô đột nhiên thật thích Cố Y.
Lại dám hỏi loại vấn đề này.
“Mèo của anh ngủ một mình sao?”
“Ừ.”
Cố Y mím môi, suy nghĩ một chút nói: “Tôi đề nghị anh nên cùng mèo làm quen một chút, buổi tối thử ngủ chung một chút, bởi vì bên trong kịch bản, mèo là cùng chủ nhân ngủ.”