Lúc Nguyễn Nhuyễn cùng Lục Ly đến phim trường, toàn bộ mặt cô đều đỏ bừng, cổ cũng ửng đỏ, môi lại có chút sưng đỏ.
Ngược lại Lục Ly phía sau, vô cùng bình tĩnh, vẻ mặt đắc ý nhìn bóng lưng tiểu bạch thỏ, cong cong môi.
Cố đạo vừa thấy hai người, liền gọi to: “Nguyễn Nhuyễn, trang điểm xong liền ra đóng phim.”
Nguyễn Nhuyễn đáp: “Vâng.”
Vừa đi vào phòng hóa trang, Cố Y cùng Lục Tê đúng lúc ở bên trong chụp ảnh, vừa nhìn thấy Nguyễn Nhuyễn, hai mắt liền sáng lên: “Nguyễn Nhuyễn tới rồi sao?”
Nguyễn Nhuyễn ừ một tiếng: “Tới rồi.”
Cố Y nhìn sắc mặt cô, chậc chậc: “Tiểu bạch thỏ bị ăn rồi hửm?”
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Lục Tê chống cằm, đánh giá Nguyễn Nhuyễn: “Chưa đến mức bị ăn sạch, nhưng cũng phải có một phần ba.”
Nguyễn Nhuyễn trừng mắt nhìn hai người: “Ai nói cho Lục Ly em muốn qua đây vậy?”
Chuyện cô muốn tới đây, cũng chỉ có bốn bô gái trong nhóm đăng lên thôi.
Lúc ấy đúng lúc đang ăn cơm, Lục Tê hỏi cô khi nào tới đây, Nguyễn Nhuyễn thuận miệng nói ăn xong cơm trưa rồi về phòng nghỉ ngơi một hồi liền tới, cô nói một mốc thời gian, không nghĩ tới vừa lúc gặp phải Lục Ly.
Dùng đầu ngón chân cũng biết hai người kia để lộ ra thời gian.
Lục Tê cùng Cố Y nhìn nhau, làm bộ cái gì cũng không hiểu: “Cái gì, không phải em nói cho anh em sao?”
“Em không có, là chị đúng không chị Cố Y.”
“Ai nha, chị cảm thấy có thể là Lục Ly không cẩn thận nghe được, em cảm thấy đúng không.”
“Em cũng cảm thấy vậy.”
“Đúng không.”
“Đúng vậy.”
Hai người vừa nói vừa đi ra ngoài, Nguyễn Nhuyễn cũng không lên tiếng, liền nhìn hai người vừa đi vừa nói, chuồn ra phòng hóa trang.
Cô xoa xoa mi tâm, bất đắc dĩ cười, nói với chuyên viên trang điểm đang đứng xem diễn bên cạnh: “Chị trang điểm cho em đi.”
Chuyên viên trang điểm cười: “Được.”
Sau khi trang điểm xong, Nguyễn Nhuyễn liền đi ra ngoài, cả buổi chiều quay chụp, ngoài lúc đóng phim, thời gian còn lại cô đều không phản ứng Lục Ly.
Sau khi kết thúc hai cảnh diễn, Lục Ly đi tới bên Cố đạo xem hiệu quả quay chụp, mới vừa đi qua, Cố đạo liền hỏi: “Cậu đắc tội Nguyễn Nhuyễn sao?”
“Hả?” Lục Ly nhướng mày: “Sao vậy?”
Cố đạo chỉ chỉ nói: “Cô gái nhỏ đang lườm cậu đấy.”
Lục Ly quay đầu nhìn lại, Nguyễn Nhuyễn vừa thấy anh quay đầu liền thu hồi tầm mắt mình, xoay người đi đến bên kia.
Nhìn phản ứng đáng yêu của Nguyễn Nhuyễn, Lục Ly cong môi cười: “Chắc là vậy.”
Đè cô gái nhỏ ở trong xe hôn mấy cái, có tính là đắc tội không?
Anh cười nhẹ, cúi đầu nhìn cảnh quay trong ống kính, thảo luận với Cố đạo.
Trêи chuyện phim ảnh, Lục Ly vẫn vô cùng nghiêm túc.
Một buổi chiều, ngoài chính thức quay chụp ra, thì Lục Ly thảo luận vấn đề kịch bản với Cố đạo.
Hậu kỳ kịch bản, có một chút thay đổi nho nhỏ.
Hai người thảo luận hồi lâu, Cố đạo nhìn về phía Lục Ly: “Hai người còn có mấy cảnh diễn, tôi chuẩn bị sắp xếp toàn bộ vào đêm nay cùng đêm mai, thế nào?”
Nghe vậy, Lục Ly hơi ngẩn ra một chút, quay đầu nhìn Nguyễn Nhuyễn bên kia.
“Tôi không thành vấn đề, đợi lát nữa hỏi Nguyễn Nhuyễn một chút.”
Cố đạo đáp: “Ừ, tôi đã biết, không còn mấy ngày nữa, sau khi quay xong phải quay mấy phân cảnh còn thiếu trong phòng trước đó, bộ phim này liền đóng máy.
Bộ phim này, có lẽ là bộ mà Cố đạo quay thoải mái nhất, ở phim trường không có nam nữ diễn viên ồn ào nhốn nháo lục đục nhau, mỗi ngày đều vô cùng sung sướиɠ.
“Đúng rồi, nữ xứng trước đó, ở trung tâm thành phố bên kia còn có hai cảnh diễn cùng Nguyễn Nhuyễn, không có vấn đề gì chứ?” Cố đạo nói, là nhân vật của Tư Đồ Nguyệt kia.
Lục Ly hơi ngẩn ra một chút, suy nghĩ một lát: “Không có vấn đề gì lớn, đến lúc đó lại nói.”
“Được, tôi bảo trợ lý thông báo trước, bên này vài ngày sau liền hoàn thành, trước thông báo một tiếng, đến lúc đó trực tiếp đi qua đóng phim.”
“Được.”
Lục Ly cùng Cố đạo thương lượng, Cố đạo lôi kéo Lục Ly ngồi ở bên kia, còn đang sắp xếp các vấn đề liên quan đến cốt truyện: “Ở đây cậu cảm thấy thế nào?”
Lục Ly cúi đầu nhìn, đưa ra kiến nghị hợp lý mình.
Ở phương diện phim ảnh, Lục Ly có rất nhiều cái nhìn không tệ, Cố đạo thảo luận với Lục Ly vô cùng sôi nổi, Nguyễn Nhuyễn ở bên kia lại hung hăng trừng mắt nhìn Lục Ly.
Người xấu.
Người vô cùng xấu.
Lúc mới vừa đóng phim, thế mà lại bấm eo cô.
Nguyễn Nhuyễn đưa tay vỗ vỗ mặt mình, hai tay chống trêи mặt bàn, nhìn người đàn ông bên kia.
“Nguyễn Nhuyễn.”
“A?” Nguyễn Nhuyễn quay đầu nhìn Cố Y: “Sao vậy?”
“Khẩn trương sao?”
Nguyễn Nhuyễn lắc lắc đầu: “Không khẩn trương.”
“Chị đang nói cảnh diễn buổi tối kìa, em có khẩn trương không.” Cố Y thở dài: “Đáng tiếc, tối hôm qua em chưa xem xong đã bị Lục Ly gọi đi rồi, nếu không đêm nay tiếp tục chứ?”
Cô cũng không phải rất muốn xem, cô cảm thấy nếu lại xem, bị Lục Ly phát hiện, lại làm chuyện như ngày hôm qua vậy, thật là mất mặt mà.
“Không xem.” Nghĩ nghĩ, Nguyễn Nhuyễn kiên định cự tuyệt Cố Y.
Cố Y chậc chậc: “Được được, tiểu bạch thỏ nói không xem liền không xem, đợi lát nữa đừng khẩn trương đấy nha.”
“Em sẽ không.” Nguyễn Nhuyễn đỏ mặt giải thích cho mình: “Em chắc chắn sẽ không khẩn trương.”
Cố Y bật cười, “Được được, em sẽ không.”
Hai người ghé vào trêи mặt bàn, nói chuyện một hồi, Cố Y đột nhiên cảm khái nhân sinh: “Phiền gì chứ?”
“Em nói sau khi bộ phim này đóng máy, chị về sau còn có thể gặp được một đoàn phim vui sướиɠ như vậy không?”
Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn bật cười: “Khẳng định sẽ.”
Nhưng mà nói thật, bản thân Nguyễn Nhuyễn cũng luyến tiếc đoàn phim này.
Đây là lần đầu tiên cô đóng phim điện ảnh, cũng là lần đầu tiên đóng phim với Lục Ly, huống chi, ở đây Nguyễn Nhuyễn còn quen rất nhiều người, những người này đối với cô cũng rất tốt.
Trước kia, Nguyễn Nhuyễn thường nghe nói lăn lộn bên trong đoàn phim không tốt, nhưng cô lại cảm thấy, bộ phim này của bọn họ, đều thật sư rất tốt rất tốt.
Ít nhất tất cả diễn viên trong đoàn phim đều rất bình dị gần gũi, cũng không tự cao tự đại, đạo diễn tuy rằng có đôi khi hung hăng, nhưng điểm xuất phát cùng mục đích đều rất tốt.
Nguyễn Nhuyễn nghĩ nghĩ nói: “Em cũng luyến tiếc các chị.”
Cũng không biết, sau này còn có bao nhiêu thời gian tụ tập cùng Lục Tê còn có Cố Y.
Cố Y cười cười: “Được rồi, chúng ta đừng cảm khái nhân sinh nữa, trò chuyện vui vẻ chút thôi.”
“Trò chuyện gì?”
Cố Y hì hì cười: “Nguyễn Nhuyễn em có weibo không?”
“Không có.”
Một lát sau, Nguyễn Nhuyễn lại gật đầu: “Em có Weibo.”
Chẳng qua Weibo của cô, quá mức não tàn, tất cả đều là về Lục Ly, ảnh chụp Lục Ly, video ngắn, còn có chia sẻ tin của Weibo Lục Ly, trêи cơ bản hơn nghìn nội dung trêи Weibo, liên quan đến bản thân mình không vượt qua mười cái, toàn bộ đều liên quan tới Lục Ly.
Quan trọng nhất, còn có lúc thời niên thiếu, lúc đó lại là smart* của một số từ ngữ ngốc bạch ngọt, trêи thực tế, có lẽ được xem như thời kỳ không chính thống của một ít từ ngữ đó.
*杀马特: Shā mǎ tè xuất phát từ smart có thể dịch là mốt; thông minh.
“Nhìn xem nhìn xem.”
Nguyễn Nhuyễn lắc đầu cự tuyệt: “Không xem, Weibo của em quá cay mắt.”
Cố Y nghẹn nghẹn, “Vậy em tạo một cái mới đi, em làm một nghệ sĩ, đến lúc đó chắc chắn sẽ cần Weibo.”
Nguyễn Nhuyễn ừ một tiếng, cô nhìn về phía Cố Y nói: “Cố đạo trước đó kiến nghị em, bảo em ký hợp đồng với tập đoàn Cảnh Thức, ngài ấy nói giới thiệu cho em một người đại diện.”
“Có thể đấy.” Cố Y nhìn cô: “Đúng lúc em bây giờ chưa ký hợp đồng không phải sao, hay là nói em muốn tới công ty quản lý tốt hơn?”
Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn lắc lắc đầu: “Không có.”
Tập đoàn Cảnh Thức đương nhiên tốt, nhưng cô lo lắng người ta không muốn ký với cô thì thật là mất mặt.
Hơn nữa, Nguyễn Nhuyễn cũng không phải rất muốn đi cửa sau.
Cố Y chỉ chỉ nói: “Em có thể ký với phòng làm việc Lục Ly kìa, anh ấy khẳng định vô cùng hoan nghênh.”
Nguyễn Nhuyễn nhìn theo hướng Cố Y chỉ, vừa lúc Lục Ly quay đầu lại hai mắt nhìn nhau, cô nàng vội vàng lắc đầu nói: “Không không… Không tốt lắm.”
Cố Y ai nha một tiếng: “Không có gì là không tốt cả, tự em suy nghĩ cẩn thận, ký với tập đoàn Cảnh Thức cũng được, tài nguyên cũng không tồi đâu, có thể đi ký.”
Nguyễn Nhuyễn hơi trầm tư: “Em biết, đến lúc đó trở về rồi quyết định vậy.”
Cũng may còn có mấy ngày, chuyện này, lúc cô vừa tới đây không bao lâu, Cố đạo liền nói với Nguyễn Nhuyễn.
Chủ yếu Cố đạo cảm thấy, Nguyễn Nhuyễn là một hạt giống tốt, huống chi cô cũng cố gắng, ký hợp đồng với tập đoàn Cảnh Thức, có thể có tài nguyên tốt hơn, cũng có thể nâng cao một bước.
“Ừm, tự mình nghĩ kỹ đã.”
Hai người ở bên này trò chuyện một hồi, không bao lâu Cố đạo ở bên kia liền gọi: “Đóng phim, chuyên viên trang điểm bổ trang cho diễn viên.”
Nguyễn Nhuyễn đi tới, chuẩn bị quay phim.
Cả buổi chiều, nhoáng cái liền trôi qua.
Cảnh diễn buổi chiều đã quay xong, cảnh buổi tối, thuận lợi ngoài dự doán của tất cả mọi người, Nguyễn Nhuyễn cùng Lục Ly tổng cộng quay hai cảnh thân mật, đều hô cắt một lần đầu, lần thứ hai liền trực tiếp qua.
Ngay cả Cố đạo, cũng vô cùng kinh ngạc với độ phối hợp của hai người này.
Kết thúc công việc, còn nhịn không được khen Nguyễn Nhuyễn: “Nguyễn Nhuyễn đêm nay biểu hiện không tồi, rất tuyệt.”
Cảnh diễn này được khen, hình như cũng không quá vui vẻ.
“Cảm ơn Cố đạo.”
Cố đạo nhìn Lục Ly phía sau lưng Nguyễn Nhuyễn, cười khẽ: “Lục lão sư cũng không tồi đâu.”
Lục Ly: “…… Là Cố đạo dạy tốt.”
Cố đạo bật cười, phủ nhận nói: “Cái này thì tôi không dạy cậu, là vấn đề đối tượng chứ nhỉ?”
Nguyễn Nhuyễn nghe, mặt đỏ hồng, cũng may bên này cũng không nhiều người, cô nhìn Cố đạo: “Cố đạo ngài nói cái gì vậy chứ?”
Cố đạo nhướng mày, nhìn về phía Lục Ly nói: “Lục Ly cậu nói cái gì vậy?”
Lục Ly cười, vỗ vỗ đầu Nguyễn Nhuyễn: “Đi trước thay quần áo, chuẩn bị trở về.”
“À.”
Sau khi Nguyễn Nhuyễn thay xong quần áo đi ra, không bao lâu, đoàn người bọn họ liền trở về khách sạn.
Thời gian ở đoàn phim trôi qua quá nhanh.
Nháy mắt, liền tới một đêm cuối cùng, cảnh diễn bên này cũng kết thúc.
Lúc đóng máy, mọi người đều vô cùng luyến tiếc, không rời được nơi xinh đẹp mọi người cùng nhau kiến tạo lên, cũng không bỏ được yên tĩnh nơi này.
Bên này, rất thích hợp để sinh sống.
Nguyễn Nhuyễn quay đầu lại nhìn một hồi lâu, mới bị Lục Ly ôm lấy vai đi vào trong xe.
Đường tương lai còn rất dài, luôn cần kết thúc từ một nơi, rồi lại tiếp tục đi đến một nơi khác để phát triển bản thân.
Cho dù không nỡ nói lời chia tay, cuối cùng cũng phải ly biệt.
Thu dọn đồ đạc xong, đoàn người liền trở về nội thành, Cố đạo cho mọi người nghỉ một ngày, hôm nay nghỉ ngơi, ngày mốt mới tiếp tục quay.
Nguyễn Nhuyễn ngồi xe Trần Bân về, lúc hỏi địa chỉ cô, Lục Ly nhướng nhướng mày nhìn cô: “Em ở đây?”
“Ừm.”
“Ở một mình?”
Nguyễn Nhuyễn gật gật đầu: “Ừ.”
Lục Ly trầm ngâm một lát, “Có sợ không?”
“Hả?” Nguyễn Nhuyễn hơi giật mình, ngước mắt nhìn về phía Lục Ly, có chút kinh ngạc.
Từ sau khi cha mẹ qua đời, cô vẫn luôn ở một mình, nhưng chưa từng có người hỏi Nguyễn Nhuyễn vấn đề này, một người ở có sợ không.
Cô rũ rũ mắt, cười: “Không sợ.”
Thật ra không phải không sợ, chẳng qua là thói quen thôi.
Lúc ban đầu, Nguyễn Nhuyễn mỗi ngày đều ngủ không được, lo sợ bất an sẽ có ăn trộm tiến vào, hoặc những thứ khác.
Cho dù là ngủ rồi, cũng ngủ trong bất ổn.
Cũng may sau đó, cuối cùng cũng từ từ có thể tiếp nhận, nhưng có đôi khi nửa đêm, lúc nằm mơ, cô vẫn cưỡng chế mình từ trong giấc mơ tỉnh táo lại.
Nhìn một phòng tối tăm cùng yên tĩnh, lại lần nữa ngủ.
Nghe vậy, Lục Ly chỉ lẳng lặng nhìn cô, liền không nói nữa.
Cho đến khi xe ngừng ở cửa tiểu khu, Nguyễn Nhuyễn xuống xe, Lục Ly đi theo cùng xuống xe, dọn hành lý cho cô.
Nguyễn Nhuyễn nhìn về phía Lục Ly, có chút khổ sở: “Lục lão sư hẹn gặp lại.”
Lục Ly ừ một tiếng, đi đến ghế lái xe, nói vài câu với Trần Bân, liền vòng ra phía sau, lấy hành lý xuống.
Trần Bân trực tiếp lái xe rời đi.
Nguyễn Nhuyễn chớp chớp mắt, nhìn một loạt thao tác của Lục Ly, chưa thể phục hồi tinh thần lại.
Cô ngơ ngác, há miệng thở dốc nhìn về phía Lục Ly nói: “Lục lão sư… Anh đây là… ” Câu kế tiếp còn chưa nói xong, Lục Ly liền cắt đứt Nguyễn Nhuyễn.
Lục Ly cười khẽ, cong môi nói: “Nguyễn Nhuyễn.”
“Dạ?”
“Lơ anh gần một tuần rồi, đã đủ rồi chứ?”
Nguyễn Nhuyễn hơi kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng vì sao Lục Ly biết mình đang lạnh nhạt thờ ơ với anh.