Nguyễn Nhuyễn nghẹn đỏ cả mặt nhìn về phía Lục Ly, đối với hành vi này của anh, tỏ vẻ vô cùng bất đắc dĩ.
Lập tức không chút suy nghĩ cự tuyệt.
“Không cần.”
Lục Ly nhướng mày: “Thật không cần?”
“Đúng vậy, không cần.”
Lục Ly nhẹ ừ một tiếng: “Vậy được rồi.” Sau khi nói xong, Lục Ly vô cùng ủy khuất thêm đôi mắt nhỏ ai oán, nhìn Nguyễn Nhuyễn.
Ánh mắt kia, thiếu chút nữa làm Nguyễn Nhuyễn cho rằng chính mình rốt cuộc đã làm chuyện gì quá phận với Lục Ly.
Nhưng nghĩ lại, cô lại nhanh chóng ném cái ý niệm này trong đầu ra, cô không làm chuyện gì có lỗi với Lục Ly cả.
Là Lục Ly… Qúa phận rồi.
Hai người đối mặt, Lục Ly nhìn Nguyễn Nhuyễn, một bên lồng vỏ chăn, liền thở dài nói: “Ngày đầu tiên yêu nhau, bạn gái không quá thích tôi làm sao bây giờ?”
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Lục Ly tiếp tục nói: “Thật vất vả mới theo đuổi được bạn gái, bạn gái lại cự tuyệt cùng ngủ với tôi làm sao bây giờ?”
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Lục Ly: “Cùng bạn gái yêu đương ngày đầu tiên, ngay cả một nụ hôn cũng chẳng có.”
Nguyễn Nhuyễn cũng không nói lời nào, trực tiếp ngửa đầu hôn anh.
Mà biểu tình trêи mặt Lục Ly, giống như con mèo trộm được thịt vậy, vô cùng thỏa mãn.
Nguyễn Nhuyễn nửa híp mắt nhìn anh, lúc này mới phát hiện hình như mình đã rơi vào bẫy của Lục Ly… Người như Lục Ly, sao có thể sẽ ngày đầu tiên liền đề nghị một yêu cầu quá phận như vậy chứ, đơn giản chỉ muốn chiếm một chút tiện nghi thôi.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Nguyễn Nhuyễn trừng mắt nhìn anh, Lục Ly cười nhẹ, duỗi tay xoa xoa đầu cô nói: “Nguyễn Nhuyễn.”
“Làm gì?” Nguyễn Nhuyễn lúc này cố ý làm bộ tức giận đáp lời.
Lục Ly cười khẽ: “Không có gì, tên em dễ nghe.”
Nguyễn Nhuyễn: “……” Đỏ mặt, cô cúi đầu à một tiếng: “Anh nhanh đi nấu cơm đi.”
“Tuân mệnh.” Lục Ly nhướng mày, sau khi cùng cô lồng vỏ chăn cho phòng cho khách xong, vươn tay xoa xoa tóc cô, liền đi tới phòng bếp.
Nguyễn Nhuyễn nhìn bóng lưng người nọ, trêи mặt treo ý cười thỏa mãn.
Hình như, như vậy cũng rất tốt.
Cô đưa tay sờ sờ khóe môi còn có chút nóng của mình, trong ánh mắt tràn đầy ý cười yêu kiều.
*
Lúc ăn cơm tối, Lục Ly chỉ làm hai món mặn một món canh, bởi vì Nguyễn Nhuyễn nói đừng lãng phí, có thể ăn bao nhiêu thì làm bấy nhiêu.
Vốn hai người mặt đối mặt cùng nhau ăn cơm, Nguyễn Nhuyễn mới vừa dọn xong chén đũa, Lục Ly từ phòng bếp đi ra, liền trực tiếp dời chén đũa ở đối diện tới, hai người kề sát cùng nhau ăn cơm tối.
Nguyễn Nhuyễn nhìn động tác của anh, cũng không nói gì thêm.
Đối với Nguyễn Nhuyễn mà nói, Lục Ly vui vẻ là được rồi.
“Thế nào?” Lục Ly cúi đầu hỏi Nguyễn Nhuyễn đang ăn rất vui sướиɠ.
Nguyễn Nhuyễn gật đầu không ngừng, trong mắt lóe sáng: “Ăn ngon, vẫn giống như trước kia.” Trong miệng cô còn thức ăn, cho nên câu sau nói mơ hồ không rõ.
Lục Ly hơi ngừng, cúi đầu hỏi cô: “Em vừa mới nói gì?”
Anh cũng không nghe được rõ ràng, nhíu nhíu mày, Lục Ly nhìn Nguyễn Nhuyễn nói: “Cái gì giống?”
Tay Nguyễn Nhuyễn cầm đũa hơi dừng lại, a một tiếng: “Ý em là giống như trong tưởng tượng của em, ăn rất ngon.” Cắn cắn môi, cô tránh đi tầm mắt Lục Ly, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Đều do vừa rồi quá mức khẩn trương, liền lập tức buột miệng thốt ra câu nói chân thật nhất trong đáy lòng.
Lục Ly hơi nheo mắt nhìn cô hồi lâu, mới đáp: “Như vậy sao, thích thì ăn nhiều chút.”
Nguyễn Nhuyễn ừ ừ hai tiếng: “Em sẽ, đảm bảo đều ăn hết.”
Lục Ly cười khẽ, gắp đồ ăn cô thích, mới thấp giọng nói: “Ăn đi.”
“Được.”
Trong nhà Nguyễn Nhuyễn, rất lâu rất lâu chưa có hơi thở sinh hoạt như vậy.
Cô không biết nấu cơm, cho nên cho dù ngày thường ở nhà cùng Lâm Thanh, cũng chỉ gọi đồ ăn bên ngoài, dù sao đồ ăn bên ngoài rất tiện.
Hơn nữa bởi vì đọc sách, thời gian ở nhà ít lại càng ít.
Cô cúi đầu vừa ăn cơm vừa nghĩ, chẳng biết tại sao, đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu.
Thật ra thì Nguyễn Nhuyễn vì sao thích Lục Ly, có lẽ cũng bởi vì nguyên nhân này, từ thần tượng biến thành tình yêu, thật ra rất dễ dàng.
Lục Ly cho Nguyễn Nhuyễn cảm nhận được ấm áp trước kia không có, lúc làm mèo đó, mỗi ngày đều ôm cô, làm đồ ăn cho cô, một ngày ba bữa cũng không thiếu, có đôi khi bản thân Lục Ly cũng chưa kịp ăn cơm, lại nhớ rõ nhắc nhở Trần Minh Vũ hoặc là Trần Bân, chuẩn bị cho Nguyễn Nhuyễn ăn.
Bất kể đi đâu, cũng đều mang Nguyễn Nhuyễn theo, bởi vì sợ Nguyễn Nhuyễn cô độc.
Quen một mình lâu rồi, lại lần nữa cảm nhận được ấm áp, rồi lại thích ứng lại với cô độc, sẽ rất khó rất khó.
Nguyễn Nhuyễn ăn một hồi, không nhịn được ghé mắt nhìn người bên cạnh, vừa lúc nhìn tới tầm mắt Lục Ly, cô chưa kịp nói chuyện, Lục Ly liền cười: “Làm sao vậy, có phải bộ dáng anh ăn cơm rất đẹp không?”
Lục Ly cười khẽ: “Mau ăn, ăn xong muốn đi ra ngoài một chút không?”
Hiện tại bên ngoài trời đã sập tối, cho dù hai người đi ra ngoài, cũng không cần quá mức lo lắng.
Nguyễn Nhuyễn ngẫm nghĩ chốc lát, gật gật đầu: “Đi đi, nhưng anh cần ngụy trang một chút chứ?”
“Ừ, nghe em.”
Nguyễn Nhuyễn cười, cong cong môi: ” Được.”
*
Bóng đêm tĩnh lặng, trong tiểu khu vào mùa hè, có không ít hộ gia đình đều ở dưới lầu tản bộ, hoạt động.
Cách đó không xa sân cỏ bên kia, còn có chú dì cùng các ông bà vận động, nhảy vũ điệu quảng trường.
Nguyễn Nhuyễn cùng Lục Ly cũng xếp hàng đứng chung một chỗ, chiều cao hai người chênh lệch không ít, nhưng lúc này nhìn, lại cảm thấy ngọt ngào khác thường.
Tay trong tay đứng ở bên kia, từ khi ra cửa đến giờ, vẫn luôn chưa từng tách ra.
Lục Ly nhìn chung quanh một vòng rồi lại nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn: “Giới thiệu cho anh một chút chứ?”
Nguyễn Nhuyễn nhỏ giọng a một tiếng: “Giới thiệu cái gì?”
Lục Ly chỉ chỉ tiểu khu: “Giới thiệu cho anh đường đi ở đây chứ, tránh cho lần sau anh không tìm được nhà bạn gái, rất mất mặt.”
Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn bật cười, hờn dỗi liếc Lục Ly một cái: “Trí nhớ của anh sẽ không kém như vậy chứ.”
Nguyễn Nhuyễn dừng một chút, bất đắc dĩ cong cong môi, đáp ứng yêu cầu của Lục Ly.
Bắt đầu từ cửa vào bên kia, giới thiệu từng tòa nhà trong tiểu khu, trong tiểu khu, mỗi một tòa nhà đều có một cái tên lịch sự tao nhã.
Nguyễn Nhuyễn chỉ tòa nhà kia, tên là ‘ Thính Vũ* ‘.
*Nghe mưa.
Mỗi một tòa nhà lấy tên đều rất có ý cảnh, khi còn bé kia, Lâm Thanh mỗi lần tới nhà cô đều trời mưa, lúc ấy liền chế nhạo Nguyễn Nhuyễn, nói nhà cô không hổ ở tại tòa nhà Thính Vũ, rất rất ứng với tên này.
Hiện tại nhớ tới, Nguyễn Nhuyễn mới kinh ngạc phát hiện, hình như đúng thật như vậy.
Nhưng mà, cô cảm thấy, phần lớn là do trùng hợp, dù sao còn có tòa nhà gọi là trời nắng đấy, cũng không thấy mỗi ngày đều có ánh mặt trời.
Hai người đi dạo an toàn bên trong tiểu khu một hồi, không gặp được mấy người quen, cũng không gặp được người nhận ra được Lục Ly, cho nên rất an toàn trở về nhà.
Trước khi Nguyễn Nhuyễn vào phòng ngủ, Lục Ly còn trêu ghẹo cô: “Thật sự không ngủ cùng anh?”
Nguyễn Nhuyễn trừng mắt nhìn anh: “Không cần.”
Lục Ly nhướng mày, dừng một chút nói: “Ừ, buổi tối nếu một mình mà cảm thấy sợ hãi, hoan nghênh tới gõ cửa phòng anh, cửa phòng anh không khóa.”
Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn cho Lục Ly một ánh mắt xem thường, sau đó đóng cửa lại.
Cô chưa bao giờ biết, thì ra Lục Ly… Mặt dày vô sỉ như vậy?!
…
Sau khi rửa mặt, Nguyễn Nhuyễn liền nằm về trêи giường của mình, trêи giường là ga giường sạch sẽ, buổi chiều vừa mới tròng lên.
Cô ngửi ngửi, luôn cảm thấy ngửi được một mùi hương thoang thoảng, giống như từ phòng của Lục Ly bên kia, nhưng thật ra.. Rõ ràng thì không phải.
Lục Ly bên kia, là Trần Bân từ nhà Lục Ly lấy tới.
Nguyễn Nhuyễn cũng không nói láo, nhà cô quả thật không có thừa ga giường, có thừa cũng không quá sạch sẽ, hơn nửa năm chưa dùng qua, cô sợ Lục Ly dùng không thoải mái, cho nên dứt khoát không lấy.
Lăn trêи giường mấy vòng, Nguyễn Nhuyễn cũng không thể thuận lợi ngủ.
Chẳng biết tại sao, rõ ràng rất mệt, nhưng lại khó chìm vào giấc ngủ, cô có lẽ kϊƈɦ động quá mức rồi.
Đến cuối cùng, Nguyễn Nhuyễn phải đếm cừu, nhưng cũng không ngủ được.
Nguyễn Nhuyễn ngẫm nghĩ chốc lát, không thể nhịn được từ trong chăn vươn tay ra, lấy di động ở đầu giường.
Lên Wechat của mình, nói chuyện phiếm với Lâm Thanh.