Nam Thần Và Mèo Của Anh Ấy

Chương 77-1



Di động vẫn luôn rung, qua năm phút sau mới ngừng lại được.

Nguyễn Nhuyễn cúi đầu nhìn di động, liếc Lục Ly một cái,nhịn không được nói: “Anh cũng quá đáng với Cố Y thật nhỉ?”

Nghe vậy, Lục Ly nhướng mày: “Anh không qua đáng với cô ấy mà cô ấy quá đáng với em đấy.”

Nguyễn Nhuyễn: “……” Không giải thích được cảm thấy những lời này của Lục Ly nói rất chính xác.

Cô thành thật gật gật đầu: “Đúng, anh nói rất đúng.”

Lục Ly: “……” Che miệng cười khẽ, đưa tay vỗ vỗ đầu cô, an ủi: “Đừng để ý Cố Y, cô ấy luôn dạy hư em.”

Nguyễn Nhuyễn chớp chớp mắt: “Thật ra cũng có gì đâu.” Cô vẫn luôn muốn nói hai ba câu vì Cố Y, dạy hư mình thì không phải, nhưng có chút tục, chắc bởi vì là biên kịch nhỉ?

Cô đoán vậy.

Lục Ly cười nhẹ ừ một tiếng: “Được được, nhưng em cũng có thể thâm giao với cô ấy.”

Nguyễn Nhuyễn có chút kinh ngạc nhìn anh: “Là sao?”

Lục Ly nhẹ ừ, ngước mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ nói: “Trong tay Cố Y có mấy kịch bản viết không tồi, đương nhiên đây không phải chính yếu, chủ yếu là bởi vì người không có tâm cơ gì, tiểu bạch thỏ như em, cũng chỉ có thể kết giao với người trực tiếp như Cố Y.”

Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn, không biết vì sao, Cố Y cùng Lục Ly luôn kêu cô là tiểu bạch thỏ.

“Em tiểu bạch thỏ ở đâu chứ?”

Lục Ly cười: “Nơi nào cũng vậy.” Nói, Lục Ly đè nặng thân mình, tới gần Nguyễn Nhuyễn, đánh giá nơi nào đó trước ngực cô, cười nhẹ nói: “Ừ, đúng thật là tiểu bạch thỏ.”

Nguyễn Nhuyễn: “!!!” Nam thần thật là càng ngày càng đen tối.

Trợn mắt nhìn Lục Ly một cái, Nguyễn Nhuyễn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Anh còn như vậy em sẽ không để ý tới anh.”

Lục Ly cười khẽ, quay đầu Nguyễn Nhuyễn lại, đối mặt với cô: “Được được, anh sai.”

“Anh xin lỗi một chút đều không thật thành.” Nguyễn Nhuyễn cúi đầu liếc nhìn, tuy rằng nói mình đúng thật có chút giống tiểu bạch thỏ, nhưng cũng không thể nói mình như vậy chứ, không phải sao?

Nói bạn trai ấm áp đâu chứ!

Cô dừng một chút, hai tay nắm lại trừng mắt nhìn Lục Ly nói: “Đêm nay liền đi mua đu đủ!”

Lục Ly: “……” Còn chưa kịp phản ứng, Trần Bân ngồi trước vẫn luôn giả bộ câm điếc liền không nhịn được cười ra tiếng.

Bị Lục Ly nhẹ nhàng quét mắt qua, Trần Bân nín cười.

Anh ta cuối cùng cũng biết Lục Ly tại sao thích Nguyễn Nhuyễn, quá chân thật, cũng thật là đáng yêu.

Giới giải trí, kể cả không phải giới giải trí, hiện tại thật đúng là khó tìm ra một tiểu bạch thỏ trình độ như Nguyễn Nhuyễn, đáng yêu làm người khác đều nhịn không được muốn chiếu cố cô nhiều một chút.

Càng đừng nói Lục Ly, lúc trước Trần Bân không hiểu vì sao Lục Ly thích Nguyễn Nhuyễn, nhưng hiện giờ, hình như có chút hiểu rồi đấy.

Lục Ly ở giới giải trí lăn lộn quá nhiều năm, nói thật rất nhiều người cũng nhìn thấy rõ ràng, mà Nguyễn Nhuyễn lại không giống, một con tiểu bạch thỏ, vẫn luôn nhịn không được muốn bảo hộ cô thêm.

Ít nhất phải để cho cô không bị thương tổn.

Lục Ly trừng mắt nhìn Trần Bân một cái, rồi sau đó cười nhẹ ra tiếng, ôm người vào trong ngực, trêu ghẹo: “Đừng nói nữa, buổi tối anh mua cho em.”

Nguyễn Nhuyễn: “……”

Hai người nói nói cười cười, cảm giác không bao lâu sau liền tới phim trường.

Nguyễn Nhuyễn cùng Lục Ly một trước một sau đi vào phim trường, chuyện cô cùng Lục Ly tuy rằng trong lòng mọi người đều hiểu rõ mà không nói ra, nhưng đó là trước kia, chỉ có hai người quay, mà hiện tại, Tư Đồ Nguyệt sẽ đến cùng nhau quay, Nguyễn Nhuyễn vẫn muốn chú ý chút.

Lục Ly cũng có thể lý giải ý của Nguyễn Nhuyễn, cho nên không cự tuyệt, đồng ý ở phim trường sẽ bảo trì một chút cự tuyệt với cô.

Hai người vừa đi vào, sắc mặt Tư Đồ Nguyệt liền thay đổi.

Cố Y đứng cùng cô ta nói về kịch bản cũng có thể cảm nhận rõ ràngđược.

Ho khan, Cố Y tiếp tục nói, sau khi nói xong, Cố Y hỏi: “Đã hiểu chưa?”

Tư Đồ Nguyệt ừ một tiếng: “Cảm ơn chị Cố Y.”

Cố Y cười khẽ: “Không cần khách khí, nhân vật này tuy rằng không phải quan trọng, nhưng chị vẫn hy vọng em có thể diễn tốt một chút, để cho cô ấy xuất sắc chút.”

“Em sẽ.”

Cố Y gật gật đầu, cầm kịch bản đi đến hướng Nguyễn Nhuyễn.

“Nguyễn Nhuyễn.”

“Chị Cố Y.”

Cố Y nửa híp mắt nhìn cô, vẫy vẫy tay: “Lại đây với chị một chút.”

“Vâng.”

Nguyễn Nhuyễn nhìn Lục Ly một cái, cô liền đi theo Cố Y ra ngoài.

Bên ngoài trêи hành lang lui tới đều là nhân viên công tác, hai người đứng ở bên ngoài cửa sổ, Cố Y quay đầu liếc nhìn động tĩnh bên trong, kéo cánh tay Nguyễn Nhuyễn nói: “Em có quan hệ không tốt với Tư Đồ Nguyệt sao?”

“Sao chị biết.”

Cố Y chậc lưỡi, vô cùng kiêu ngạo nói: “Chị là ai chứ, làm sao có thể không biết.”

Nguyễn Nhuyễn: “… Có thể đừng tự luyến như vậy không?”

Cố Y ừ hừ một tiếng, nắm cả bả vai Nguyễn Nhuyễn thấp giọng nói: “Được rồi, nói cho em chuyện vừa xảy ra.”

“Chị nói đi.”

Cố Y thấp giọng nói: “Buổi sáng cô ấy qua rất sớm, sau đó hỏi một nhân viên làm việc, nói nữ chính là ai.”

“Sau đó thì sao?”

“Ba chị liền thuận miệng nói Nguyễn Nhuyễn, còn là đồng học của em, các em chắc rất quen thuộc.” Cố Y nhớ lại cảnh tượng lúc ấy, nhịn không được tấm tắc hai tiếng: “Vừa nói xong, sắc mặt cô ấy liền thay đổi.”

Nguyễn Nhuyễn: “……”

Cố Y tiếp tục nói: “Quan trọng nhất chính là vừa rồi em cùng Lục Ly một trước một sau tiến vào, sắc mặt cô ấy cũng rất khó coi.”

Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn, gật gật đầu đáp lời: “Như vậy sao.” Cô hơi dừng lại chớp chớp mắt, nhẹ giọng nói: “Em cũng không thích cô ấy nha.”

Cố Y trợn mắt nhìn cô, nhịn không được hỏi: “Hai người các em có thù oán gì vậy?”

Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn trầm tư một lát, nhớ lại mình rốt cuộc có thù oán gì với Tư Đồ Nguyệt, bất đắc dĩ lắc đầu: “Thật ra thì không có, nhưng mà không thích nhau.”

“Còn có thể như vậy?”

Hai mắt Nguyễn Nhuyễn hơi sáng, gật đầu bày tỏ đúng vậy.

“Có thể như vậy, đại học rất nhiều như vậy.”

Cố Y tấm tắc hai tiếng: “Tiếc quá đi, chị học đại học ở nước ngoài.”

Nguyễn Nhuyễn: “……”

Hơi im lặng, Nguyễn Nhuyễn nói: “Không nói cái này nữa, chị sao hôm nay tới sớm vậy?”

“Ừ, cốt truyện thay đổi chút, chị nói đôi câu với Tư Đồ Nguyệt, do sớm kết thúc công việc thôi.”

Nguyễn Nhuyễn cười: “Rất tẫn trách đấy.”

Cố Y liếc nhìn cô: “Chứ sao, em đóng phim với Lục Ly đấy, mọi người cũng muốn làm xong, đương nhiên cũng không chỉ là bởi vì em cùng Lục Ly, chủ yếu bộ phim này hình như mọi người đều rất thích.”

Điểm này ngược lại là sự thật, quay bộ phim này, làm mọi người cảm thấy rất thoải mái, cốt truyện rất hay, hơn nữa nam nữ vai chính mọi người đều thích.

Một đoàn phim hòa thuận vui vẻ.

Nguyễn Nhuyễn liếc nhìn bên trong, không thấy Lục Ly, chắc vẫn còn đang hóa trang.

Cô gật đầu tỏ vẻ tán đồng nói: “Quả thật không tệ.”

Cố Y ừ một tiếng, nhìn theo tầm mắt cô, có chút tiếc hận nói: “Đáng tiếc, mèo không thấy.”

Nguyễn Nhuyễn khẽ run, liếc mắt nhìn vẻ mặt Cố Y bên cạnh.

Cô an tĩnh hồi lâu, mới lên tiếng hỏi: “Mèo làm sao lại không thấy?”

Cố Y ghé vào bên cạnh hành lang, lắc lắc đầu: “Thật ra chị cũng không biết, nhưng Lục Ly lại suy sút một thời gian.”

Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn hơi giật mình.

Về chuyện Lục Ly suy sút, lúc ấy chỉ ở trêи mạng thấy được một chút, nhưng cụ thể nói thật cô không biết, cũng không dám đi hỏi.

Sợ chính mình cảm thấy khổ sở, cũng sợ Lục Ly sẽ phát hiện ra điều gì đó.

Nhưng hiện tại, cô lại đột nhiên muốn biết.

“Chị không rõ lắm?”

Cố Y ừ một tiếng: “Đúng vậy, lúc chị biết đến Lục Ly đã suy sụp đến té xỉu, sau đó chị cùng mấy người Chu Phiên Phiên liền đi gặp anh ấy.” Nói tên này, Cố Y quay đầu nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn: “Em biết Chu Phiên Phiên chứ?”

Nguyễn Nhuyễn a một tiếng, cười nhẹ nói: “Không biết.”

Cố Y cũng không cảm thấy kỳ quái, sau khi Nguyễn Nhuyễn tới đoàn phim, Chu Phiên Phiên cũng chưa từng xuất hiện.

“Em không phải chuẩn bị ký hợp đồng Cảnh Thức sao, đó là bà chủ của Cảnh Thức đấy, cũng là một người rất tốt.”

Nguyễn Nhuyễn cười khẽ, gật gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”

“Ừ ừ, chồng của cô ấy là bạn tốt của Lục Ly, còn có Trần Diễm em biết chứ?”

“Biết.”

Nguyễn Nhuyễn cùng Cố Y ở bên ngoài hàn huyên thật lâu, chờ khi đi vào, bên trong đã bắt đầu quay.

Cảnh diễn này, là của Lục Ly cùng Tư Đồ Nguyệt, lại còn có chút thân mật.

Trêи kịch bản Cố Y viết, Tư Đồ Nguyệt nhào vào trong ngực Lục Ly, sau khi bị cô ta ôm, Chu Uyên liền mạnh mẽ đẩy cô ta ra.”

Đi vào, tầm mắt Tư Đồ Nguyệt liền nhìn tới Nguyễn Nhuyễn, không ngoài dự liệu bị Cố đạo hô cắt.

“Cắt, Tư Đồ Nguyệt ánh mắt không đúng, làm lại một lần.”

Tư Đồ Nguyệt gật đầu với Cố đạo: “Xin lỗi.”

Cố đạo ngược lại không để ý, một hai lần thì cũng bình thường.

“Lại tới.”

Tiếp tục quay, Nguyễn Nhuyễn cùng Cố Y đứng ở một bên xem, đột nhiên Cố Y lên tiếng nói: “Đúng rồi, chị sửa lại kịch bản.”

“Hử? Làm sao đổi?”

Cố Y cười nói: “Vốn không phải ôm được Chu Uyên sao, chị đổi thành chưa ôm được liền bị Chu Uyên tránh ra, chị xem xét rồi, cảm giác không ôm được thích hợp hơn đấy.”

Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn bật cười, cong cong môi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.