Khỏi phải nói bây giờ Trịnh Minh Khải đang bực đến mức nào. Hắn hốt hoảng thúc ngựa suốt một ngày một đêm mới tới được Quế Châu, vào huyện nha điều tra hộ tịch cả đêm không tìm thấy. Lúc đó trong đầu hắn nảy ra một suy nghĩ khiến mình hoang mang tột độ, nếu không tìm được nàng ấy thì sao, nếu nàng ấy cứ biến mất như thế, ở một vùng quê nào đó, gả chồng, sinh con, hắn phải làm thế nào?
Lo lắng thấp thỏm không yên suốt bao ngày, sáng sớm hắn lại ngồi lật tìm sổ hộ tịch, không ngờ nô tài ở phủ nhà họ Nguyễn hộc tốc chạy tới báo tin: “Nguyễn phó tướng mời tướng quân sang phủ, A Liên cô nương đang ở đó”.
Trịnh tướng quân bách chiến bách thắng bao năm lại ngây người trong phút chốc. Hắn không tin hỏi lại:
“A Liên đang ở phủ Nguyễn sao?”
Nô tài nọ nào biết A Liên là người nào, hắn thật thà đáp lại:
“Nô tài chỉ thấy thiếu gia đang đứng nói chuyện với một cô nương thôi”.
Trịnh Minh Khải thúc ngựa chạy nhanh trên đường lớn, chưa đầy nửa khắc đã có mặt trước cửa nhà họ Nguyễn, sau đó được nô tài dẫn vào viện của đại tiểu thư Uyển Nhu. Chỉ có điều tâm trạng phấn chấn đó lại nhanh chóng bị câu nói văng vẳng từ trong phòng dập tắt.
Cái gì mà làm mai A Liên cho Nguyễn phó tướng? Cái gì mà tiên đồng ngọc nữ, xứng lứa vừa đôi?
Trịnh tướng quân trầm mặt lướt nhìn một lượt khắp căn phòng, từ Nguyễn phó tướng đang rụt rè cúi người hành lễ, đến một cô nương nhìn khá giống Nguyễn Việt Khoa, mắt trợn tròn miệng há hốc đang đứng lên nhìn hắn, tiếp theo là…
Trịnh Minh Khải giật mình. Đôi mắt đen long lanh sũng nước đang nhìn hắn, trong ánh mắt đó vừa có niềm bất ngờ vô biên không kể xiết, vừa có nỗi xót xa khó nói thành lời.
Hắn không biết rồi cũng có một lúc hắn đánh mất chính mình trong ánh mắt của một cô nương nhỏ xinh như thế, một cô nương độc nhất vô nhị trên đời này. Làm sao có thể để nàng ấy lấy người ta được chứ?
Không biết bao lâu sau, Trịnh tướng quân đưa mắt nhìn sang hai người đang sững sờ bên cạnh. Dù gì Nguyễn phó tướng cũng từng làm việc dưới trướng của Trịnh Minh Khải vài năm nay, vừa nhìn ánh mắt đó đã hiểu ra chỉ thị. Hắn kéo tay muội muội nhà mình đi ra ngoài, còn lịch sự khép cửa lại cho hai người bên trong.
Uyển Nhu vội ngăn cản hành động của huynh mình:
“Sao lại đóng cửa thế, nam chưa vợ gái chưa chồng, đóng lại như vậy còn gì là thanh danh của A Liên nữa chứ?”
Nguyễn phó tướng bịt miệng Uyển Nhu ngay lập tức, hắn hạ thấp giọng nhắc nhở muội muội nhà mình:
“Tại câu nói vừa rồi của muội mà không biết Trịnh tướng quân sẽ chỉnh ta thảm thế nào nữa đâu. Giờ còn đứng đây quấy rối chắc chắn sẽ không được yên thân”.
“Rồi rồi, muội không sai, nhưng mà tướng quân đang có chuyện cần nói với A Liên. Hai chúng ta lánh đi một lát rồi quay lại được không?”
“Muội không đi đâu hết, muội phải ở đây bảo vệ A Liên”.
Nguyễn phó tướng nhức đầu không chịu nổi, hắn quyết đình lôi xềnh xệch Uyển Nhu rời khỏi đó, tránh lại xảy ra chuyện gì mà hắn không gánh nổi.
Đợi đến khi bên ngoài phòng dần dần yên tĩnh lại, Trịnh Minh Khải mới bước lại gần cô nương từ nãy đến giờ vẫn cúi gằm mặt mân mê ống tay áo.
Trước mũi giày thêu hoa của mình xuất hiện một đôi ủng bằng da đen bóng, Liên Cẩm càng cúi đầu thấp hơn, không biết phải mở lời với người đó như thế nào.
Ba ngày rong ruổi từ kinh thành về lại huyện Quế Châu, nàng ngồi trên xe ngựa lặng lẽ rơi nước mắt. Viên đá phản quang có khắc hình chữ Khải nàng vẫn đeo trên cổ, cây trâm bạc gắn hồng ngọc nàng vẫn mang trên đầu. Lúc trước nàng còn nghĩ có nó nàng đã thấy mãn nguyện lắm rồi. Nào ngờ nhìn những thứ đó yên lặng nằm trong tay, nàng lại càng nhớ tới một người đã xa mình hàng trăm hàng ngàn dặm.
Nàng không biết mâu thuẫn trong lòng mình lúc này là sao nữa, đã chấp nhận được chuyện sẽ xa hắn thế này, nhưng khi tự hỏi mình có hối hận hay không thì nàng có thể kiên quyết trả lời là không phải. Đã biết giữa hai người sẽ không thể có chuyện gì xảy ra, nhưng khi xa rồi vẫn thấy đầy tiếc nuối.
Bây giờ người đó bất ngờ xuất hiện trước mặt nàng, bất ngờ đến mức nàng không biết phải phản ứng làm sao. Chờ mãi cũng không thấy Trịnh tướng quân nói gì, Liên Cẩm đành cả gan ngẩng đầu nhìn lên.
Đôi môi người kia mím chặt đầy nghiêm nghị, nhưng đáy mắt lại hết đỗi dịu dàng. Không biết có phải chính nét dịu dàng trong đôi mắt đó cổ vũ cho nàng hay không, Liên Cẩm nuốt một ngụm nước bọt, rụt rè gọi:
“Trịnh tướng quân”.
Ánh mắt hắn vẫn không hề rời khỏi khuôn mặt nàng, đến mức Liên Cẩm dần đỏ bừng cả mặt, lúng túng không biết làm sao. Nàng ấp úng:
“Tướng quân tìm nô tì sao?”
“Nàng còn biết ta là tướng quân à?”
Liên Cẩm ngẩn ra: “Đương nhiên nô tì biết chứ ạ”. Chỉ mới mấy ngày thôi, quên sao được chứ. Chưa kể có khi cả đời này có lẽ nàng cũng không quên được Trịnh tướng quân.
Hắn khẽ thở dài vươn tay ra xoa nhẹ đỉnh đầu nàng:
“Biết mà nàng còn bỏ chạy không nói với ta một tiếng”.
Liên Cẩm vội lắc đầu, không để ý đến bàn tay đó trượt dần ra sau gáy, kéo nàng bước lại gần.
“Nô tì có gửi lời Nguyễn phó tướng nhắn lại cho tướng quân mà. Tại nô tì phải đi gấp quá, nên…”
Liên Cẩm thoáng sững người, không biết từ bao giờ, nàng đã đứng ngay sát Trịnh tướng quân, hai tay chống lên trước ngực hắn, phía sau lưng còn cảm giác được bàn tay người kia vòng qua hông.
“Nô tì…”
“Nàng còn muốn tự xưng là nô tì gì nữa? Bây giờ nàng cũng không còn là người phục vụ trong doanh trại nữa rồi”.
Liên Cẩm lúng túng né tránh ánh mắt của Trịnh Minh Khải, cả người như được bao trùm trong một làn hơi thở nam tính đầy xa lạ, cảm giác đó khiến nàng không thể suy nghĩ được bất cứ điều gì.
“Nô tì…”
“Tên thật của nàng là gì? Có phải là A Liên không?”
“…”
“Còn chuyện nàng phải về quê gấp, là để chuẩn bị hôn sự sao?”
Bàn tay cứng cáp mạnh mẽ giữ chặt lấy cằm nàng, không cho nàng quay đầu nhìn quanh nữa, ép Liên Cẩm phải đối mắt với Trịnh tướng quân.
Như thế này thì nàng càng không thể nghĩ được.
Liên Cẩm khóc không ra nước mắt, dáng vẻ uất ức đó khiến Trịnh Minh Khải không nỡ gặng hỏi nàng thêm nữa. Hắn bất lực thở dài một hơi, bàn tay vòng bên hông người kia siết chặt, một tay ép đầu nàng vào lòng hắn, như muốn gì chặt Liên Cẩm vào trong cơ thể mình.
Trong đầu Liên Cẩm như vừa mới nổ ầm một tiếng, lần này toàn bộ đầu óc đã quyết định đình công không hoạt động nữa rồi. Trịnh tướng quân nói gì nàng cũng không nghe rõ.
Đến khi vòng tay đó đẩy nàng ra một khoảng, Trịnh Minh Khải cúi đầu nhìn nàng ngơ ngẩn rồi bật cười, Liên Cẩm mới đỏ mặt bình tĩnh lại.
“Nãy giờ ta nói gì nàng có nghe không thế?”
Liên Cẩm cắn nhẹ môi, lắc đầu.
“Được, vậy ta sẽ hỏi lại từng câu một nhé. Nàng tên là gì, ta gọi nàng là A Liên được không?”
Trịnh Minh Khải nói từng câu từng chữ rất thong thả và chậm rãi, như tập cho em bé nói theo. Sau khi nói xong khóe môi còn vô thức cong lên nhìn nàng cười tủm tỉm.
Liên Cẩm đỏ mặt đáp:
“A Liên là tên mẹ nô tì hay gọi. Còn nô tì tên là Lý Liên Cẩm”.
Trịnh tướng quân gật đầu:
“Lý Liên Cẩm, tên rất hay”.
“…” Người nào đó đã chuyển từ mặt đỏ hồng sang mặt đỏ oạch như sắp cháy mất rồi.
“Từ giờ nàng đừng tự xưng là nô tì nữa, nàng đâu phải là nô tì của ta. Được không?”
Liên Cẩm khẽ gật đầu.
“Được, vậy chúng ta nói vào chuyện chính nhé. Gia đình nàng đang chuẩn bị hôn sự cho nàng sao?”
“Không phải đâu”. Liên Cẩm hấp tấp muốn giải thích nhưng lại cuống quá không biết phải nói tiếp thế nào. Thấy thế, Trịnh Minh Khải kéo nàng ngồi xuống ghế, rót cho nàng một chén trà, mình cũng ngồi xuống cạnh bên nàng, nhẹ nhàng khuyên nhủ:
“Nàng uống đi rồi từ từ nói”.
“Nô tì… Muội… không phải muội sắp kết hôn. Cha gọi muội về gấp để gặp mặt một người. Nhưng mà người ta còn phải suy nghĩ mới đưa ra câu trả lời”.
Cô nương của hắn tốt như vậy mà còn phải suy nghĩ kĩ mới trả lời nữa kia à? Người nào có quyền như thế chứ? Mặc dù là vậy, Trịnh Minh Khải vẫn rất hài lòng với câu trả lời này. Cảm giác như cõi lòng nặng trĩu thoáng chốc nhẹ nhàng như muốn bay lên được. Hắn híp mắt hỏi tiếp:
“Thế có nghĩa là bây giờ nàng với chưa có hôn sự với ai cả đúng không?”
Liên Cẩm ngại ngùng gật gật đầu, nhưng sau đó nàng lại ngẩng đầu lên thắc mắc:
“Tướng quân tới tìm muội có chuyện gì vậy ạ? Sao lại hỏi về mấy chuyện này?”
Thực ra Trịnh tướng quân xuất hành gấp quá, trong thời gian đó hắn chỉ nghĩ đến chuyện khi gặp nàng phải tìm cách giải quyết hôn sự đó ra sao, thế là quên mất nghĩ xem phải trả lời câu hỏi đó thế nào.
Hắn nhìn đôi mắt to tròn đang chờ đợi nhìn mình, hai bên mang tai bỗng ùm ùm đổi sắc. Hai người đỏ mặt nhìn nhau.
Từ khi mới mười lăm Lý Liên Cẩm đã bắt đầu trốn trong phòng riêng của Uyển Nhu cùng nhau đọc tiểu thuyết. Đó là những câu chuyện tình yêu được người ta viết ra thành sách rồi bán đầy trên phố. Vì vậy nàng cũng rất nhạy cảm dễ dàng nhận ra chuyển biến của người kia.
Liệu có phải như những câu chuyện trong sách vẫn kể đến đó không? Trịnh tướng quân cũng có tình cảm với nàng à?
Liên Cẩm nín thở chờ đợi hắn, tim đập thình thịch ù cả hai bên tai. Cuối cùng nàng cũng đợi được câu trả lời mà mình hằng mong muốn.