Năm Tháng Bên Cạnh Hứa Tiên Sinh

Chương 1



Vote nha mấy nàng 😚
Mình vừa viết vừa đọc nên đôi khi sẽ đứng dưới góc độ khách quan để lại chút lời bình cho mấy nàng.
***---------------***
Ngồi nhà lướt microblog* phát hiện một bài viết đang rất hot, tên là "Anh không thích thế giới này anh chỉ thích em". Bấm vào liền phát hiện ra là một tác giả trẻ tuổi viết những mẩu chuyện sinh hoạt thường ngày. Mỗi câu chuyện đều có anh và em, chỉ mấy câu ngắn gọn nhưng ấm áp.
*là một dạng blog có các bài đăng nội dung thu nhỏ như câu nói, hình, liên kết video...
Tiện tay nhắn tin cho Hứa Tiên sinh đang đi công tác: "Em không thích thế giới này em chỉ thích anh".
"Tối mai về nhà anh muốn ăn thịt bò hầm." Tôi vui vẻ đồng ý. Anh không bao giờ trả lời mấy câu nói đầy tâm trạng thiếu nữ của tôi.
Trước đây tôi còn oán trách anh không lãng mạn, tình yêu tốt đẹp như vậy qua miệng anh lại trở thành củi dầu gạo muối sinh hoạt hằng ngày. Anh cũng không giận không giải thích, chỉ mỉm cười ôm tôi, vò tóc tôi đến khi tôi không giận nữa.
Buổi sáng tôi ở nhà quét dọn vệ sinh nhà cửa. Đang quét dở chợt phát hiện mấy bông hoa không biết tên đang nở nơi góc hàng rào.
Tôi vui mừng ném chổi chạy tới xem. Bông hoa hồng phấn, ở giữa có sọc đen, nở thành từng chùm trên nền lá xanh biếc. Giống như một đám mây còn trôi trên bầu trời, bên trên còn đọng sương sớm, rất dễ thương.
Phản ứng đầu tiên của tôi là chạy đi tìm cái cuốc. Tôi ngồi xổm xuống xới đất xung quanh gốc cây, nhổ cỏ dại và ra ngoài tìm mấy viên sỏi xếp xung quanh gốc cây.
Sau khi làm xong mọi việc, tôi muốn khoe với anh ngay lập tức nên chạy vào nhà tìm điện thoại. Đúng lúc tiếng chuông điện thoại vang lên. Tôi nhoẻn miệng cười hào hứng khoe: "Trong vườn có hoa lạ vừa nở, màu hồng nhạt. Em vừa dọn dẹp cho nó xong, đang định chụp ảnh gửi cho anh."
"Em rửa tay chưa?" Bên kia anh có vẻ không tiện, hạ thấp giọng nói.
"A, chưa." Tôi thè lưỡi, cái gì cũng không qua nổi mắt anh.
"Lần sau em phải rửa tay cẩn thận. Nếu không em dùng tay bốc đồ ăn, sẽ bị bệnh."
Tôi lập tức nói "được" sợ vị này sẽ vì dạy dỗ tôi mà bỏ dở công tác chạy về mất.
Hình như Hứa tiên sinh đang họp, bên kia có tiếng người nào đó thúc giục anh. Chỉ nghe anh nói với người kia: "Đến đây." Rồi hạ giọng dặn tôi đọc tin nhắn trên microblog, có gì không rõ thì hỏi anh.
Tôi tưởng có chuyện gì gấp gáp khiến anh phải dừng nghe cuộc họp để gọi cho tôi. Ai ngờ khi mở tin nhắn ra có gần mười tin nhắn do anh gửi.
Tật xấu hay lo của Hứa Tiên sinh không sửa được. Chỉ cần tôi không trả lời trên năm tin nhắn anh gửi, anh liền hận không thể đào ba thước đất để tìm tôi.
Về chuyện này bạn bè luôn chê cười anh. Nhưng anh không nói gì, coi đó là chuyện tất nhiên.
Thì ra anh có người bạn học mới đến thành phố A công tác, vừa khéo mang theo tài liệu công việc. Anh đang bận không đi được nên nhờ tôi đi lấy giúp.
Tôi gửi cho anh một chữ "được", anh liền gửi cách liên lạc và địa chỉ của người kia cho tôi.
Còn chưa kịp thêm số, thông báo Micro vừa nhắc tôi có thêm một người bạn.
Là một nick có avatar đầu người, bên dưới ghi là "Bạn học cũ của Hứa Minh Trạch."
Tài khoản này là do Hứa Tiên sinh lập. Ngoại trừ anh và một số đồng nghiệp tôi không add thêm bất kỳ ai.
Nhưng không biết vì sao lần này tôi có cảm giác rất kỳ lạ. Cảm thấy người này sẽ cho tôi biết rất nhiều những điều ngạc nhiên kỳ lạ mà tôi chưa biết về Hứa tiên sinh.
Sau khi thống nhất thời gian địa điểm, tôi chuẩn bị đơn giản rồi đến gara xe chuẩn bị đi.
Bằng lái là khi quen biết Hứa tiên sinh bị anh bắt học. Nhưng từ khi học xong, anh chưa từng để tôi lái. Bình thường đều là anh lái xe, tôi ngồi ghế phụ. Nếu anh không lái, tôi sẽ gọi xe. Chỉ sợ bây giờ tôi đã quên hết cách lái.
"Lái xe từ từ thôi, đừng vội, đến muộn cũng không sao. GPS dẫn đường anh cũng chuẩn bị rồi, em bật lên đi. Đừng lo lắng, nhé?"
Hứa tiên sinh cùng một tin nhắn đã gửi đến ba lần, tôi ừ ừ được được. Đến khi mất kiên nhẫn tôi nói anh cúp máy hay em cúp máy, anh mới thôi.
Từ khi đến với nhau, do tôi thích yên tĩnh nên Hứa tiên sinh quyết định mua nhà ở ngoại thành. Phía trước có sân nhỏ, phía sau có hồ nước, mọi thứ đều rộng rãi thoải mái. Ngoại trừ việc hàng ngày đi làm hơi xa một chút, còn lại thì không thể tốt hơn.
Lộ trình hơn một giờ chạy xe, dưới kỹ thuật của tôi thành hai giờ. Cũng may tôi xuất phát trước thời gian hẹn hai giờ nên cũng không muộn lắm.
Khi đến nơi, đỗ xe vẫn không cẩn thận quệt vào chiếc Cadillac bên cạnh.
Tôi vội vã xuống xe, hoảng hốt xem xét tình trạng xe bị quệt. Chủ xe không có ở đó, xe xước một vết nhỏ nhưng cũng may không nghiêm trọng lắm. Tôi lấy giấy bút ra, sau khi viết lời xin lỗi thì để lại phương thức liên lạc. Sau đó kẹp nó trên cửa sổ xe.
Nhìn thoáng qua thời gian, phát hiện ra đã muộn hai mươi phút. Tôi vội vàng chạy lên, sợ người ta không kiên nhẫn mà bỏ đi. Còn chưa tới trước bàn đã thấy một bóng lưng.
"Xin lỗi, để anh phải đợi lâu."
Đứng trước bàn, tôi hơi cúi người xin lỗi đối phương. Anh ta hơi mất tự nhiên kéo ghế cho tôi: "Không sao, tôi cũng vừa mới đến."
Tôi liếc thấy trên bàn có hai gói đường đã mở. Ga lăng, lịch sự khiến người ta thấy thoải mái là ấn tượng đầu tiên của tôi đối với bạn học cũ của Hứa tiên sinh.
"Em không biết tôi?" Tôi vừa ngồi vào chỗ, cả hai chưa giới thiệu qua anh ta đã hỏi một câu.
"Hả?" Tôi không hiểu chớp mắt nhìn anh.
Một mái tóc không có gì đặc biệt, mái tóc này giống như của nhân vật Hawana nhưng mặt anh ta lại nhiều thịt. Anh ta mặc một bộ vest, bên trong lộ ra áo lông mùa thu. Toàn thân khá buồn cười nhưng cũng có chút trang trọng.
Tôi không hề nhớ trong số những bạn học cũ của Hứa tiên sinh có người này.
"Xem ra em thật sự không biết tôi, haiz." Đối phương nói xong câu đó dường như còn thở phào một hơi.
Tôi không hiểu cho lắm.
--------- Hết chương 1 --------
Bảo Bối Nhỏ , 17/4/2018
1250 chữ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.